“Anh tìm tôi có chuyện à? Nếu không, tôi…”
“Trước hết là cảm ơn cô!” Ôn Tứ Hiên nói, nhưng vẻ mặt dữ tợn không khiến người ta dễ chịu chút nào: “Tôi đã giải quyết xong việc rồi.”
“..” Trần Nam Phương lập tức không nói nên lời, đột nhiên hẹp mắt nhìn “Anh là đang điều tra tôi?”
Anh ta nhún vai: “Không phải, là lúc điều tra Hà Minh Viễn, đã vô tình phát hiện ra quá khứ của anh ta với cô.”
Cô nhíu đôi mày thanh tú, không dám tức giận, chỉ có thể xoay người rời đi, không nên dính dáng gì đến loại người này!
Cô không thể chiến đấu với chúng, vì vậy cô chỉ có thể trốn.
Ẩn mình trong lớp vỏ của chính mình, ẩn mình trong sự ổn định bảo thủ.
Tuy nhiên, trời không theo ý người, Ôn Tứ Hiên vội vàng đi tới ngán đường Trần Nam Phương.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô cảnh giác nhìn xung quanh, có vài người đi bộ thì ổn rồi, có việc gì có thể kêu cứu.
“Không thể nào, dù sao chúng ta cũng là bạn bè.”
“Tôi cùng với anh không phải là bạn!” Nam Phương phủ nhận: “Cũng không muốn làm bạn.”
“Lúc trước tôi giúp cô tìm anh trai, vừa rồi giúp cô giải quyết đối thủ. Cái này theo ý cô là không chân thành sao?”
Cô không chỉ không nói nên lời, mà còn vì những nỗi buồn trong cuộc sống của mình, khuôn mặt nhỏ càng hiện lên sự đa cảm và chua xót. Ôn Tứ Hiên lấy tay võ võ cằm: “Đúng là loại người mà người ta không cần nữa cũng không có gì đáng tiếc.”
Trần Nam Phương trừng mắt nhìn anh ta: “Đáng tiếc hay không không cần anh nói. Anh tự lo cho mình đi.”
Trên mặt hiện lên một tia kiên định, cô không còn nhát gan nữa: “Dù sao tôi cũng không quan tâm anh và Hà Minh Viễn có quan hệ gì, chỉ cần đừng kéo tôi vào, tôi chỉ là một người bình thường, không muốn xen vào mối quan hệ hận thù của người khác.”
“Được, vậy không làm khó cô.” Ôn Tứ Hiên đột nhiên thay đổi tính tình, tựa như đang đối tốt với cô.
Trần Nam Phương càng thêm kinh ngạc, không biết tiếp theo nên làm cái gì, chỉ có thể lui về phía sau mấy bước, thâm bảo trong bụng.
“Cô có thể giúp đỡ chút không?”
“…
“Tôi chính mình còn chưa lo xong.”
“Ý của cô là?” Tự mình còn không quản được chính mình, cô ấy sao quản nổi?
A, những điều này làm suy nghĩ đảo loạn hết!
“Đồ Thanh hoa cô biết đúng không, bạn thân của cô đó.”
Trần Nam Phương đột nhiên thông suốt: “Thì ra anh vẫn còn muốn theo đuổi cô ấy.”
Khóe miệng Ôn Tứ Hiên nhếch lên, sau đó nhanh chóng chộp lấy, trịnh trọng nói: “Tôi không muốn theo đuổi cô ấy, tôi muốn theo đuổi cô.”
“Anh có bệnh!” Trân Nam Phương không chút khách khí, tuy rằng nói xong có chút sợ, nhưng lại không chút hối hận, ai bảo anh ta trêu chọc cô.