Ngay lúc này cô ấy không dám xúc động.
“Không có thì em mau lên xe.’ Hà Minh Viễn buông tay ra, cặp mắt phượng của anh nhìn chăm chú vào cô.
“Được.” Lúc Trần Nam Phương bước lên lại nháy mắt với Đỗ Thanh Hoa, cuối cùng cô vấn cảm thấy không đủ, trước khi lên xe còn nói: “Thanh Hoa, cậu nhanh đến Thiên Ưng nói chuyện đàng hoàng với đàn anh đi.”
Cô ấy muốn nói lại thôi.
“Nam Phương lên xe nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô Thanh Hoa về.”
Trịnh Hoàng Phong nhàn nhạt mở miệng.
Trân Nam Phương ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tỏa ra sự biết ơn.
Tất cả đều rơi vào trong mắt Hà Minh Viễn, trong mắt anh đầy lạnh lùng, lửa giận cũng bùng lên.
Sau khi Trần Nam Phương lên xe thì cửa xe bị đóng lại, hiệu quả cách âm trong xe tốt đến mức cô nghe không thấy được tiếng động bên ngoài. Xuyên qua cửa sổ xe cô chỉ thấy môi mỏng của Hà Minh Viễn đang chuyển động, không biết anh đang nói chuyện với hai anh em nhà họ Trịnh hay với Đỗ Thanh Hoa.
Tóm lại bộ dáng rất đáng sợ.
“Bé yêu, sau khi con ra đời nhất định phải thương mẹ nuôi nhiều hơn.” Hai tay Trần Nam Phương đặt trên bụng, cô cúi đầu nhìn: “Vẻ ngoài của cậu ấy cứ như một con nhím, thật ra trong lòng lại mềm mại chính nghĩa, cậu ấy vẫn luôn muốn giúp đỡ mẹ.”
Câu nói sau cùng vừa dứt, chỉ thấy cửa xe mở ra, Hà Minh Viễn lưu loát ngồi xuống, mắt đen quét mắt nhìn bụng của cô như có như không.
Trân Nam Phương không để ý tới cái khác, cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài, cô đã không thấy bóng dáng Đỗ Thanh Hoa đâu nữa, chuyện này...
“Nếu như em không biết tự giác, vậy tôi sẽ lập tức cho người nuốt mất Thiên Ưng.”
Cô sửng sốt mấy giây, không đợi hoàn toàn hoàn hồn, cả người cô đã môi kề môi với Hà Minh Viễn.
Cô sợ không đủ lòng thành, cô không dứt ra ngay mà hôn một cách trúc trắc.
Anh chỉ cảm thấy bụng dưới xiết chặt, có loại cảm giác vận sức chờ phát động nhanh chóng thôi thúc. Anh thuận theo cảm giác trong lòng mà đảo khách thành chủ, “gặm” Trần Nam Phương đến yểu xìu.
Nếu không phải cảm thấy cô gái bên dưới sắp không thở nổi, chắc chắn anh sẽ tiếp tục thăm dò xuống dưới ngay tại chỗ.
“Hô… Hô…” Trần Nam Phương có được tự do hít thở mấy hơi, cô giống như con cá sắp chết lại tìm thấy nước.
Cô mở cặp mắt mê ly nhìn anh, cô chờ mong anh sẽ cho mình một câu trả lời chắc chắn.
“Trần Nam Phương, em có ý gì?” Hà Minh Viễn nắm cằm của cô nói: “Em đang muốn hoàn thành nhiệm vụ à?”
Cô chủ động, cô đáp lại cũng vì cứu bạn của cô thôi ư?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, anh lại hận không thể ném cô xuống.