Cả người lại bị anh đè lên giường, khóa chặt giữ hai cánh tay: ‘Một đêm không gặp, để mà nói, nhìn tới nhìn lui năng lực của em ngược lại lại cao hơn không ít!”
Tiếng hừ nhẹ phát ra từ cổ anh: “Nói xem là học từ ai? Luật sư?”
…!” Đôi mắt xinh đẹp của Trần Nam Phương bồng nhiên trợn tròn, chớp mắt nhìn anh chằm chằm, làm sao Hà Minh Viễn biết được cô đi gặp luật sư?
“Anh theo dõi tôi?” Đúng rồi, cô rõ ràng thấy anh ở bên ngoài quán cà phê: “Tại sao anh có thể như vậy!”
“Như vậy?” Anh nhíu mày dửng dưng: “Vợ tôi lại không cho phép tôi đi theo, đã làm ra chuyện gì đáng xấu hổ sao?”
“Hà Minh Viễn!” Trần Nam Phương nâng cao âm lượng, đối với lời nói của anh vô cùng bất mãn: “Anh rõ ràng đều dùng thủ đoạn bất chính để nhìn thấy hết, còn trả đũa!”
Anh cúi người cắn xuống môi của cô: “Ai nói tôi nhìn đủ rồi?”
“..” Cô thật sự phục anh, đây gọi là đánh trống lảng đúng không?
Trần Nam Phương không muốn để ý đến anh, một là tức giận vì anh theo dõi điều tra mình, thứ hai cũng là chột dạ, dấu sao luật sư Diệp Anh cũng đã nói rõ ràng, bất kể là ai chủ động ly hôn, cô cũng khó có thể giành được quyền nuôi dưỡng.
“Tôi đói.” Cô vừa nói xong liền nhận thức được không đúng, vội vàng bổ sung: “Là đói bụng, muốn ăn cơm.”
“Nam Phương, nơi đây không có tiền.” Hà Minh Viễn vuốt ve đôi môi anh đào của cô: “Trừ đói bụng, còn có thể đói chỗ nào? Chẳng lẽ trừ miệng bên trên của Nam Phương, phía dưới cũng…”
“Anh im đi!” Trần Phương Nam đỏ cả mặt, giơ tay lên chặn ở trên môi của anh.
Đáy mắt của anh nhanh chóng xẹt qua một nụ cười châm biếm, nhẹ nhàng há miệng cắn đầu ngón tay của cô, đem cô tiến hành đùa giỡn đến tận cùng: “Nam Phương đây là đang làm gì?”
Ở trên đầu ngón tay truyền tới cảm giác tê dại, Trần Nam Phương xấu hổ không còn chỗ trốn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần còn có một chút quật cường chịu đúng.
“Muốn tôi tiếp tục đi sâu vào? Hay là không muốn?” Hà Minh Viễn nâng eo cô, hỏi: ‘Hửm?”
“Không muốn! Tôi không muốn!”
Trần Nam Phương lớn tiếng kêu: “Anh đây là dùng sức mạnh ép người ta khuất phục, thăng cũng không vẻ vang!”
“Vợ chồng chúng ta đang lúc làm mấy chuyện này, vẻ vang cho ai nhìn?”
“..’ Cô mím chặt môi, không nói, dù sao có nói gì thì anh cũng sẽ phản bác lại.
Hà Minh Viễn nâng cằm cô lên, †ròng mắt đen như mũi khoan khiến lòng người dường như không khỏi run rẩy; “Nếu không muốn tiếp tục, Nam Phương nói cho tôi biết hôm nay sau khi gặp luật sư có được thu hoạch gì?”
“Tôi không có!” Trần Nam Phương phồng mang trợn má: “Tôi không phải là cố ý đi gặp, nhưng đi hay không thì đều tốn tiền, không đi sẽ lãng phí.”