Cô hoàn toàn không sợ, giơ tay ôm Hà Minh Viễn: “Cô đã thấy chưa, Minh Viễn yêu tôi, tôi chỉ cân muốn có con thì chúng tôi có thể có ngay thôi mà, bà nội cho tôi rất nhiều tài sản và cổ phiếu, chỉ cần tôi muốn thì vinh hoa phú quý gì cũng đều sẽ có.”
“Đúng rồi, còn có bố mẹ ruột của tôi, tôi không gặp được họ thì sao nào, mẹ tôi là cô chủ nhà họ Tạ, tôi chỉ cần gật đầu là lập tức có thể quay về nhà họ Tạ và trở thành cô chủ của nhà đó.”
“Còn cô thì sao? Ngô Hài! Cô đã lấy thứ vốn không thuộc về cô, ông trời cũng không vừa mắt nên muốn lấy về, người đáng thương nhất chính là cô!”
“Năm năm qua, cô nghĩ nát óc cả ngày lẫn đêm mà không có được, nhất định là rất đáng sợ nhỉ? Còn lúc cô giật dây Tô Thanh Nhã nhảy lầu, lúc cô đẩy Trần Anh Huy xuống núi, cô không cảm thấy mình xấu xa đến mức địa ngục cũng chê bai cô hả?”
“Mày nói bậy! Trần Nam Phương!
Mày là một con điếm! Anh ta sẽ không bỏ qua cho mày!” Ngô Hà cố gắng đập cửa sổ thủy tinh, gào thét điên dại: “Mày chơi chết tao, anh ta sẽ không bỏ qua cho mày!”
Hà Minh Viễn hơi phất tay, có người lôi Ngô Hà phát điên đi.
Anh ôm chặt cô, dịu giọng nói: “Chúng ta về thôi.”
Ra khỏi trại tạm giam, Trân Nam Phương mới né tránh cánh tay của Hà Minh Viễn rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đi đây.”
“Để anh đưa em về.”
“Không cần.” Cô từ chối, bình thản đến mức không nhìn ra cảm xúc: “Tôi muốn ở một mình một lát.”
“Nam Phương…”
“Tôi sẽ không làm bất cứ việc dại dột nào đâu, yên tâm đi.” Cô ngửa đầu cười một cái rồi nhanh chân rời đi.
Trên đường từ Kim Thành đến Thâm Thành, mặc dù Trân Nam Phương bị kích thích đến mức tổn thương, nhưng nếu đã có thể báo thù cho con của mình, cô vẫn vui vẻ hơn không ít.
“Ting ting…”
Ngay khi cô đang chuẩn bị đón xe quay về chung cư, điện thoại bỗng nhận được một thông báo: Phòng bốn trăm linh ba ở Câu lạc bộ Gia Thành, ký tên: Anh trai của Tô Thanh Nhã.
Trần Nam Phương nhìn sáu chữ cuối cùng mà giật nảy mình, cuộc gặp trước đó giữa anh trai của Tô Thanh Nhã và Hà Minh Viễn bị hủy, từ đó đến nay người kia như biến mất khỏi thế giới này, làm cách nào cũng không liên lạc được, vì sao hôm nay lại xuất hiện?
Ngô Hà đã bị phán tử hình, cô không cảm thấy mình cân phải gặp anh trai của Tô Thanh Nhã để nghe đoạn ghi âm và đọc quyển nhật ký kia nữa.
“Thôi bỏ đi” Trân Nam Phương mở điện thoại, kêu một chiếc xe, thế nhưng ở cửa được một nửa, cô vẫn bảo lái xe quay đầu, lòng tò mò đã thôi thúc cô.
Trước khi đi vào Câu lạc bộ Gia Thành, cô đã có kinh nghiệm, gửi tin nhắn cho bạn thân Đỗ Thanh Hoa để đề phòng chuyện không hay xảy ra.
GÓC GOC GOG Trân Nam Phương gõ cửa ba lần vẫn không ai đáp lại, thấy nhân viên phục vụ lui tới, cô cả gan đẩy cánh cửa khép hờ ra, lại phát hiện bên trong không có ai.
Cô đi vào nhìn xung quanh mình, không phát hiện có gì khác thường, đang muốn trả lời cho số điện thoại kia thì lại nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo phía sau, mùi rượu nồng nặc lập tức ập tới.
“Anh cả! Hoàng Phong!” Cô vừa quay đầu lại thì hết sức ngạc nhiên và hoảng sợ, cô nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong nhìn cô say đắm, khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu.
“Nam Phương! Đúng là em rồi.” Anh ta đưa tay võ võ vai Trần Nam Phương, lảo đảo không vững.
“Đúng rồi, còn có bố mẹ ruột của tôi, tôi không gặp được họ thì sao nào, mẹ tôi là cô chủ nhà họ Tạ, tôi chỉ cần gật đầu là lập tức có thể quay về nhà họ Tạ và trở thành cô chủ của nhà đó.”
“Còn cô thì sao? Ngô Hài! Cô đã lấy thứ vốn không thuộc về cô, ông trời cũng không vừa mắt nên muốn lấy về, người đáng thương nhất chính là cô!”
“Năm năm qua, cô nghĩ nát óc cả ngày lẫn đêm mà không có được, nhất định là rất đáng sợ nhỉ? Còn lúc cô giật dây Tô Thanh Nhã nhảy lầu, lúc cô đẩy Trần Anh Huy xuống núi, cô không cảm thấy mình xấu xa đến mức địa ngục cũng chê bai cô hả?”
“Mày nói bậy! Trần Nam Phương!
Mày là một con điếm! Anh ta sẽ không bỏ qua cho mày!” Ngô Hà cố gắng đập cửa sổ thủy tinh, gào thét điên dại: “Mày chơi chết tao, anh ta sẽ không bỏ qua cho mày!”
Hà Minh Viễn hơi phất tay, có người lôi Ngô Hà phát điên đi.
Anh ôm chặt cô, dịu giọng nói: “Chúng ta về thôi.”
Ra khỏi trại tạm giam, Trân Nam Phương mới né tránh cánh tay của Hà Minh Viễn rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đi đây.”
“Để anh đưa em về.”
“Không cần.” Cô từ chối, bình thản đến mức không nhìn ra cảm xúc: “Tôi muốn ở một mình một lát.”
“Nam Phương…”
“Tôi sẽ không làm bất cứ việc dại dột nào đâu, yên tâm đi.” Cô ngửa đầu cười một cái rồi nhanh chân rời đi.
Trên đường từ Kim Thành đến Thâm Thành, mặc dù Trân Nam Phương bị kích thích đến mức tổn thương, nhưng nếu đã có thể báo thù cho con của mình, cô vẫn vui vẻ hơn không ít.
“Ting ting…”
Ngay khi cô đang chuẩn bị đón xe quay về chung cư, điện thoại bỗng nhận được một thông báo: Phòng bốn trăm linh ba ở Câu lạc bộ Gia Thành, ký tên: Anh trai của Tô Thanh Nhã.
Trần Nam Phương nhìn sáu chữ cuối cùng mà giật nảy mình, cuộc gặp trước đó giữa anh trai của Tô Thanh Nhã và Hà Minh Viễn bị hủy, từ đó đến nay người kia như biến mất khỏi thế giới này, làm cách nào cũng không liên lạc được, vì sao hôm nay lại xuất hiện?
Ngô Hà đã bị phán tử hình, cô không cảm thấy mình cân phải gặp anh trai của Tô Thanh Nhã để nghe đoạn ghi âm và đọc quyển nhật ký kia nữa.
“Thôi bỏ đi” Trân Nam Phương mở điện thoại, kêu một chiếc xe, thế nhưng ở cửa được một nửa, cô vẫn bảo lái xe quay đầu, lòng tò mò đã thôi thúc cô.
Trước khi đi vào Câu lạc bộ Gia Thành, cô đã có kinh nghiệm, gửi tin nhắn cho bạn thân Đỗ Thanh Hoa để đề phòng chuyện không hay xảy ra.
GÓC GOC GOG Trân Nam Phương gõ cửa ba lần vẫn không ai đáp lại, thấy nhân viên phục vụ lui tới, cô cả gan đẩy cánh cửa khép hờ ra, lại phát hiện bên trong không có ai.
Cô đi vào nhìn xung quanh mình, không phát hiện có gì khác thường, đang muốn trả lời cho số điện thoại kia thì lại nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo phía sau, mùi rượu nồng nặc lập tức ập tới.
“Anh cả! Hoàng Phong!” Cô vừa quay đầu lại thì hết sức ngạc nhiên và hoảng sợ, cô nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong nhìn cô say đắm, khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu.
“Nam Phương! Đúng là em rồi.” Anh ta đưa tay võ võ vai Trần Nam Phương, lảo đảo không vững.