Nói xong, anh ta lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy không phải là Thiên An, cô ấy không giống Thiên An một chút nào hết.”
“Anh nói cái gì cơ?” Trân Nam Phương vọt tới trước mặt anh ta và mở miệng hỏi: “Anh vừa mới nói ai là Thiên An? Ngô Hà được gọi là Thiên An từ khi nào vậy?”
Thiên An là tên của cô ở trước mặt Dạ Hành lúc trước.
Dạ Hành… Dạ Hành… Hà Minh VũI “Anh…” Trân Nam Phương thật sự không thể tin được vào những suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình, cô không ngừng lui về phía sau, dùng sức lắc đầu.
“Có chuyện gì với em vậy?” Hà Minh Vũ nắm lấy tay cô: “Đừng để bị ngã. “
“Dạ Hành!” Cô hét lên một cách không chắc chăn với đôi mắt tràn đầy nước mắt. Sau đó ngây người nhìn người đàn ông ngăm đen ở trước mặt: “Vì sao anh lại gọi cô ta là Thiên An?
Anh có phải là Dạ Hành không? “
Anh ta không hiểu tại sao cô lại khóc, nhưng đối mặt với những câu hỏi này, anh ta vẫn trả lời: ‘Dạ Hành và Thiên An là một đôi bạn rất thân thiết. “
“..” Trần Nam Phương Như bị sét đánh.
Dạ Hành! Người mà cô vấn luôn nhớ nhung lại chính là người ở trước mắt sao?
Dạ Hành vậy mà lại là anh trai ruột của Hà Minh Viễn sao?
“Em đừng khóc nữa, nếu không người khác lại nghĩ là do tôi bắt nạt em đấy.’ Hà Minh Vũ lo lắng đến mức chân tay luống cuống.
Một giây sau, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng la hét và tiếng bước chân lộn xôn.
Trần Nam Phương quay đầu lại theo bản năng, cô nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông năm đó đã lên xe cùng với Ngô Hà.
“Hãy cẩn thận!” Hà Minh Vũ hét lớn một tiếng, nhưng mà đã quá muộn.
Con dao của người đàn ông kia đã đâm vào ngực của Trân Nam Phương …
Trần Nam Phương cúi đầu xuống nhìn chuôi dao. Lúc cô ngã xuống đất, cô nhìn thấy Hà Minh Vũ dùng sức đá người đàn ông đó. Theo như những gì cô có thể nhìn thấy, hình như cô đã nhìn thấy Hà Minh Viễn Người mà cô mong đợi.
Cô vẫn chưa nói với anh rằng cô thích anh, nhưng lần này cô ấy sẽ chết phải không?
Trần Nam Phương giữ lại được một mạng, nhưng vẫn hôn mê, phải nằm quan sát trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Đã hai ngày hai đêm trôi qua.
Hà Minh Viễn đứng ở bên ngoài nhìn qua cái cửa sổ thủy tỉnh, cũng đã hai ngày hai đêm.
Trong khoảng thời gian này, anh đã nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Hà, anh đã trải qua quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có một chuyện nào có thể so sánh được với những chuyện vừa xảy ra ở hiện tại.
Người phụ nữ anh mà anh đã cưới, người vợ của anh, cô gái mà anh yêu cũng chính là người mà anh trai anh đã dặn anh phải chăm sóc trước khi anh trai anh bị thương.
Nói cách khác, đó là người mà anh trai của anh yêu.
Minh Phúc đã điều tra ra tất cả thông tin cho anh. Anh có thể lấy mấy tài liệu đó, nhưng anh lại không muốn đọc chúng chút nào.