“Canada là một đất nước rất lớn, cũng có không ít chỗ để vui chơi đâu, ví dụ như bãi đá ngầm san hô..” Ông ta như một hướng dẫn viên du lịch, không chỉ giới thiệu rất nhiều nơi chơi đùa cho cô mà còn kể thêm sự tích đặc sắc.
Chỉ thấy Trân Nam Phương say sưa nghe mãi, liên tục cảm thán dù thế nào thì sau này cũng phải dành thời gian tới Canada đi chơi.
Kiến thức du lịch là một thứ rất có ích, qua một bữa cơm, Trần Nam Phương đã rất thân thiết với Tạ Đình Nam, không còn sự ngại ngùng như lúc mới gặp mặt nữa.
“Từ trước đến giờ giáo sư của tôi chưa nhiệt tình với ai như vậy đâu.” Tạ Hàn Phong tổng kết.
Trần Nam Phương nghe ra ẩn ý trong mấy lời này, xem ra là do cô có liên quan đến Tạ Ngọc Hân.
Chỉ là mối quan hệ giữa Tạ Đình Nam và Tạ Ngọc Hân là gì? Đều là họ Tạ nhưng Tạ Đình Nam lại không phải người nhà họ Tạ ư?
Ngay lúc vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Nam Phương cảm thấy tay mình bị ai đó kéo kéo, ngẩng đầu nhìn lên thì chạm phải ánh mắt của Hà Minh Viễn, cô nhíu mày theo bản năng.
“Hãy về Kim Thành với anh”
“Vì sao?” Phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối: “Tôi còn phải làm việc.”
“Giáo sư Nam! Cô ấy có thể xin nghỉ phép không?” Hà Minh Viễn lên tiếng.
Trân Nam Phương lập tức nổi giận khi thấy bộ dạng ngang ngược muốn làm theo ý mình của anh, chẳng lẽ cô chết rồi à? Không có tim nên không có cảm giác à? Còn muốn làm chủ luôn chuyện của cô?!
Nhưng ngay sau đó, Hà Minh Viễn dùng một câu đã nhận được sự đồng ý của Trần Nam Phương.
“Ngô Hà bị phán án tử hình rồi.”
“..” Trần Nam Phương ngẩn ngơ nhìn anh, trước đó cô vẫn luôn mong ngóng thông tin này, thế nhưng lúc thật sự nghe thấy thì lại không tiêu hóa nổi: “Anh nói gì?”
“Lên xe rồi anh sẽ nói cho em ghe.”
Hà Minh Viễn đưa mắt ra hiệu cho Tạ Hàn Phong, sau đó kéo người lên xe.
Sau khi lên xe, Trân Nam Phương mới phản ứng được, tiếp tục hỏi: “Những gì anh vừa nói là sự thật à?”
“Anh đã từng lừa em bao giờ chưa hả bà xã.” Một chữ buồn nôn còn không đủ, cuối câu còn cao giọng lên.
Cô vô thức xoa xoa lỗ tai rồi lẩm bẩm: “Chẳng phải từ đầu đã lừa tôi sao?”
Không đợi Hà Minh Viễn đáp lại, cô bắt đầu điều chỉnh lại tinh thần cho tỉnh táo: “Có kết quả nhanh vậy à?”
“Làm quá nhiều chuyện xấu, báo ứng chỉ đến sớm chút thôi.”
“Anh làm nhiều chuyện như vậy, không sợ Hà Minh Kỳ trả thù mình sao?”
Cô vấn lo lắng cho anh.
“Chỉ cần Nam Phương quan tâm anh là đủ rồi.”
Trần Nam Phương chu mỏ một cái, phản bác: “Ai quan tâm đến anh? Tổng giám đốc Viễn đừng quên…”
Hà Minh Viên thò người sang hôn lên đôi môi anh đào để ngăn chặn những lời nói có thể kích thích anh. Thật tuyệt vời! Hệt như người chết khát nhìn thấy nguồn nước, anh liên tục hôn cô.
“Anh…” Cô tức giận giấy dụa, cắn vào môi của anh.
Chỉ thấy Trân Nam Phương say sưa nghe mãi, liên tục cảm thán dù thế nào thì sau này cũng phải dành thời gian tới Canada đi chơi.
Kiến thức du lịch là một thứ rất có ích, qua một bữa cơm, Trần Nam Phương đã rất thân thiết với Tạ Đình Nam, không còn sự ngại ngùng như lúc mới gặp mặt nữa.
“Từ trước đến giờ giáo sư của tôi chưa nhiệt tình với ai như vậy đâu.” Tạ Hàn Phong tổng kết.
Trần Nam Phương nghe ra ẩn ý trong mấy lời này, xem ra là do cô có liên quan đến Tạ Ngọc Hân.
Chỉ là mối quan hệ giữa Tạ Đình Nam và Tạ Ngọc Hân là gì? Đều là họ Tạ nhưng Tạ Đình Nam lại không phải người nhà họ Tạ ư?
Ngay lúc vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Nam Phương cảm thấy tay mình bị ai đó kéo kéo, ngẩng đầu nhìn lên thì chạm phải ánh mắt của Hà Minh Viễn, cô nhíu mày theo bản năng.
“Hãy về Kim Thành với anh”
“Vì sao?” Phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối: “Tôi còn phải làm việc.”
“Giáo sư Nam! Cô ấy có thể xin nghỉ phép không?” Hà Minh Viễn lên tiếng.
Trân Nam Phương lập tức nổi giận khi thấy bộ dạng ngang ngược muốn làm theo ý mình của anh, chẳng lẽ cô chết rồi à? Không có tim nên không có cảm giác à? Còn muốn làm chủ luôn chuyện của cô?!
Nhưng ngay sau đó, Hà Minh Viễn dùng một câu đã nhận được sự đồng ý của Trần Nam Phương.
“Ngô Hà bị phán án tử hình rồi.”
“..” Trần Nam Phương ngẩn ngơ nhìn anh, trước đó cô vẫn luôn mong ngóng thông tin này, thế nhưng lúc thật sự nghe thấy thì lại không tiêu hóa nổi: “Anh nói gì?”
“Lên xe rồi anh sẽ nói cho em ghe.”
Hà Minh Viễn đưa mắt ra hiệu cho Tạ Hàn Phong, sau đó kéo người lên xe.
Sau khi lên xe, Trân Nam Phương mới phản ứng được, tiếp tục hỏi: “Những gì anh vừa nói là sự thật à?”
“Anh đã từng lừa em bao giờ chưa hả bà xã.” Một chữ buồn nôn còn không đủ, cuối câu còn cao giọng lên.
Cô vô thức xoa xoa lỗ tai rồi lẩm bẩm: “Chẳng phải từ đầu đã lừa tôi sao?”
Không đợi Hà Minh Viễn đáp lại, cô bắt đầu điều chỉnh lại tinh thần cho tỉnh táo: “Có kết quả nhanh vậy à?”
“Làm quá nhiều chuyện xấu, báo ứng chỉ đến sớm chút thôi.”
“Anh làm nhiều chuyện như vậy, không sợ Hà Minh Kỳ trả thù mình sao?”
Cô vấn lo lắng cho anh.
“Chỉ cần Nam Phương quan tâm anh là đủ rồi.”
Trần Nam Phương chu mỏ một cái, phản bác: “Ai quan tâm đến anh? Tổng giám đốc Viễn đừng quên…”
Hà Minh Viên thò người sang hôn lên đôi môi anh đào để ngăn chặn những lời nói có thể kích thích anh. Thật tuyệt vời! Hệt như người chết khát nhìn thấy nguồn nước, anh liên tục hôn cô.
“Anh…” Cô tức giận giấy dụa, cắn vào môi của anh.