“Dì Cẩm?” Trần Nam Phương cảm thấy áy náy, thân thể hơi cứng đờ: “Dì sao lại đến đây? Hà Minh Viễn đâu?”
Ngọc Cẩm dừng lại sau đó trên mặt nở ra một nụ cười ấm áp: “Cậu ba có việc bận mà bà chủ lại lo lắng cho cô nên bảo tôi tới đón cô về.”
Cô không nghĩ nhiều, cô sợ rằng bà Diêu sẽ truy đến cùng hành vi liều lĩnh lần này của mình nên cô gật đầu, ngoan ngoãn trở về ngôi nhà cũ nhà họ Diêu.
“Chúng ta không trở về biệt thự sao?” Khi sắp đến phòng khách của ngôi nhà cũ, Trần Nam Phương không nhịn được hỏi.
“À, mấy ngày nay bà chủ có chút việc cần xử lý nên chỉ có thể để cô ba chịu ủy khuất cùng rồi.”
“Dì Cẩm, dì đừng nói như vậy, con có ủy khuất gì đâu, con chỉ hỏi vậy thôi.”
Ngọc Cẩm gật đầu, đỡ Trần Nam Phương đi vào, bà Diêu trái lại không hỏi nhiều mà còn quan tâm cô hơn trước một chút: “Bé Phương ngoan, ở đây con đừng gò bó, chăm sóc thân thể thật tốt, mọi chuyện đều có bài”
Vành mắt của cô đỏ hoe, thấp giọng nói: “Bà ơi con biết rồi ạ, về sau con nhất định sẽ cẩn thận.”
“Được được được.” Bà Diêu võ tay cô, khuôn mặt đầy nếp nhăn có chút thoải mái.
Khi sống ở ngôi nhà cũ đến ngày thứ ba thì Trần Nam Phương mới nhận ra có gì đó không đúng, Hà Minh Viễn chưa một lần lộ mặt, kể cả cô dùng điện thoại mới gửi tin nhắn cho anh thì anh cũng không trả lời.
Ngay cả việc cô muốn gặp Minh Vy cũng bị Ngọc Cẩm khéo léo từ chối.
“Này, Đỗ Thanh Hoa.” Buổi chiều Trần Nam Phương nhân cơ hội đi dạo để gọi điện cho bạn thân Đỗ Thanh Hoa và nói ra sự nghi hoặc của mình: “Cậu có thể giúp tớ xem tình hình của tập đoàn Kim Địa không, tớ sợ Hà Minh Viên anh ấy.. “
“Cậu còn sợ anh ta gì nữa chứ?” Đỗ Thanh Hoa dửng dưng nói: “Anh ta không xuất hiện không chừng đang âm thâm muốn đối phó với cậu, dù gì thì anh cậu cũng đã bị lộ rồi.”
Trân Nam Phương không dám gật bừa, vừa nghĩ đến Hà Minh Viễn từng bị thương bởi súng thì cô không bình tính được: “Anh ấy sẽ không làm vậy chứ?
Dù sao anh ấy cũng là bố của con tớ, huống chỉ mấy hôm trước anh ấy còn đến bệnh viện chăm sóc tớ.”
Đầu bên kia Đỗ Thanh Hoa còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã nghe thấy tiếng cười chế nhạo truyền đến, vừa quay đầu thì cô nhìn thấy Đặng Vân Nhã.
Trần Nam Phương sửng sốt một chút, chỉ thấy vẻ châm chọc trên mặt Đặng Vân Nhã càng thêm nồng đậm.
“Nói anh Minh Viễn là ba của con cô, cô đúng thật là dát cả vàng lên mặt mình”
Cô cau mày, không hiểu logic của đối phương là gì, đây là sự thật, nói cô dát vàng trên mặt sao? . truyện tiên hiệp hay
“Là ai đang nói chuyện? Là Đặng Vân Nhã à?” Ở đầu điện thoại bên kia Đô Thanh Hoa tai nghe cực bén nhạy, thanh âm sắc bén nói: “Nam Phương, cậu trả lại oán giận cho cô ta, cậu lại không thích Hà Minh Viễn, anh ta cũng là chông của cậu, có căn cứ bằng chứng đàng hoàng!”
Hét lên câu này giống như vẫn chưa đủ, lại nói: “Đặng Vân Nhã cô ta tính là thứ gì dám ở nhà họ Hà cười nhạo cậu?
Cậu hỏi cô ta xem có phải là muốn bị ném ra ngoài?”