“Nam Phương, em không thể ngừng để ý đến cô ta được sao?” Hà Minh Viễn khó khăn nói: “Chuyện đứa con anh biết em rất khổ sở, thế nhưng…”
“Không có thế nhưng!” Trần Nam Phương lên tiếng chặn họng anh, đôi mắt xinh đẹp của cô rất kiên định: “Không có ư! Tôi không cố ý vu oan cho cô ta, tôi cũng không nhìn lầm!”
“Anh thấy cô ta thế nào tôi mặc kệ.”
Tay cô buông thống xuống: “Tôi chỉ mong sẽ không có ngày anh phải hối hận”
Anh thở dài, âm thầm nhắc nhở mình không nên tác động vào nỗi đau của cô, nhàn nhạt đáp: “Ăn cơm đi, chăm sóc bản thân cho tốt.”
Trân Nam Phương không nói gì, cố gắng nuốt hết bát cháo sạch sẽ, lần đầu tiên cô còn biết nói đùa: “Tay nghề nấu nướng của tổng giám đốc Minh Viễn cũng khá nhỉ, xem ra bất cứ phương diện nào anh cũng rất tài giỏi ha.”
“Nếu em thích thì mai anh lại nấu cho em ăn.”
Cô nhìn tay anh, lắc đầu: “Tay anh chỉ nên dùng để tạo ra tiền tài và quyềnlực thôi, kể ra thì anh cũng là ngôi sao sáng chói trên bầu trời, không nên vì người tâm thường như tôi mà tốn công như vậy, sau này đừng làm mấy chuyện này nữa.”
Hà Minh Viên bóp mạnh bả vai cô: “Nam Phương, anh nhắc lại lần nữa, chúng ta là vợ chồng cơ mà.”
Cô cười nhạt một tiếng, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, xoay người đến bên giường, lấy dưới gối đầu một tờ tài liệu đưa cho anh.
Đôi mắt anh co rút lại: “Đơn ly hôn?”
“Đúng vậy, Hà Minh Viễn, chúng ta ly hôn đi.” Trần Nam Phương nói rất dứt khoát.
Anh đến gần cô, đôi mắt phượng nheo lại đầy nguy hiểm: “Em nói thử lần nữa xem.”
“Tôi nói rồi, chúng ta ly hôn đi.” Đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi lăm năm qua cô to gan như vậy: “Anh không cần phải tức giận, chỉ là vì vốn dĩ chúng †a không hợp nhau, hơn nữa sau này anh có thể toàn tâm toàn ý hẹn hò với cô gái mà anh thích rồi.”
“Đây cũng là vì Ngô Hà sao?”
“Tôi không muốn nghe thấy tên con đàn bà độc ác kia một chút nào.” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cứ coi như tôi có ranh giới và nguyên tắc riêng của mình, không ai có thể xâm phạm được.”
Roẹt, tờ đơn bị xé rách.
Hà Minh Viễn xé tờ đơn ly hôn mà cô chuẩn bị thành hai ba mảnh, tay bóp chặt căm cô: “Nam Phương, ly hôn ư, không có cửa đâu, quan hệ giữa chúng ta chỉ có thể là do anh định đoạt mà thôi.”
“Tùy anh thôi.” Trần Nam Phương cũng không vừa, cô không muốn dây dưa với anh nữa, tất cả đều là vô ích, dù Sao cô cũng nói rõ ràng rồi: “Tóm lại là từ giờ chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa”
Hà Minh Viễn đi rồi.
Không có một lời giải thích nào.
Cũng không có bất cứ níu kéo nào.
Chỉ có bóng lưng lạnh lùng kiên quyết và cô liêu.
Trân Nam Phương uể oải ngồi xuống giường bệnh, vừa nấy như vậy vân còn hơn là cô biến thành cái xác không hồn, không có một chút tinh thần nào.