“Bảo bối, con đừng đi!” Cô nhanh thoát hiểm vẫn luôn không có ai tới.
Nhất là ở những tầng cao như thế này, cô chỉ còn cách tự cứu lấy mình mà thôi: “Em, em sẽ lập tức ly hôn với Hà Minh Viễn. Con của em sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người đâu, chị không cần…”
Cô vẫn còn chưa nói xong đã thấy trước mắt cô tối sâm lại, sau đó cô nhanh chóng cảm nhận được một lực đánh không khống chế được tấn công vào người cô…
Cơ thể mợ bay lên, trước khi rơi xuống đất, cô nhìn thấy Ngô Hà đang đứng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cô ta hiện lên sự hận thù.
Cô nhìn thấy Tô Thanh Nhã đang ngẩng đầu nhìn xuống, vô cùng đau khổ.
Âm!
“Ừ…” Sau khi cơ thể Trần Nam Phương rơi xuống đất, một cảm giác đau đớn truyền tới khắp người cô. Trong tay cô vẫn còn nắm chặt điện thoại di động, tay cô run run muốn bấm mở, thế nhưng ông trời lại không chiều lòng người.
“Bảo bối, con đừng đi!” Cô nhanh anh ta khiến anh ta nhanh chóng nổi giận: “Nam Phương, tôi tới rồi! Tôi tới rồi đây!”
Anh ta nhanh chóng bế cô ra khỏi vũng máu, giờ phút này anh ta quyết định mình sẽ không buông tay lần nữa.
Khi Trần Nam Phương tỉnh lại lần nữa thì đập vào mắt cô chính là đôi mắt sưng tấy của Đỗ Thanh Hoal “Thanh Hoa…” Cô khàn giọng lên tiếng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thích ứng được: “Sao thế?”
“Nam Phương, tớ ở đây, tớ ở ngay đây!” Đỗ Thanh Hoa nắm chặt tay cô, lên tiếng bảo đảm: “Sau này tớ sẽ luôn đi theo cậu, nửa bước cũng không rời!”
Trân Nam Phương vừa chuẩn bị lên tiếng thì lại thấy hai bóng người đang đứng hai bên thăm dò cô, chính là Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Bách!
Ánh mắt cô chợt lóe lên, cô bắt đầu nhớ lại!
“Con của mình!” Trần Nam Phương chợt lên tiếng, đồng thời muốn ngồi dậy thế nhưng lại bị Đỗ Thanh Hoa đè xuống.
“Nam Phương, cậu đừng như thết”
Cô nhìn chằm chằm cô bạn thân mình, nước mắt bắt đầu rơi xuống, từng giọt rồi lại từng giọt: “Con của tớ đi rồi đúng không?”
“Đứa bé sẽ trở lại lần nữa.” Đỗ Thanh Hoa ôm cô thật chặt, lên tiếng an ủi cô: “Chắc chắn sẽ còn trở lại.”
Trân Nam Phương im lặng nằm im trên giường, ngoại trừ thở ra thì cũng không còn phản ứng gì khác…
“Nam Phương.” Hà Minh Viễn thấp giọng kêu cô, ánh mắt thâm thúy lại có chút đau lòng: “Thật xin lỗi!”
Anh đưa tay ra muốn chạm vào cô thế nhưng lại bị Đỗ Thanh Hoa cản lại: “Tổng giám đốc Minh Viễn, một câu xin lỗi của anh là xong sao?”
Đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, không lên tiếng, chậm rãi thu tay về.
Tay anh bỗng nhiên bị bắt lấy!
“Nam Phương?”