Thế nhưng lúc về đến phòng bệnh nhìn thấy bạn thân, cô thực sự không đành lòng nói tin tức đau lòng này ra, cô nghĩ hay là mình cứ tìm hiểu trước đã.
Nhưng càng kỳ lạ hơn là Trân Nam Phương còn chưa đi tìm người của Đặng Vân Nhã, người nọ lại tìm tới cô.
“Trân Nam Phương, cô có còn biết xấu hổ hay không?” Đặng Vân Nhã vừa đến đã mắng chửi: “Vậy mà cô lại làm ra chuyện này, thật sự là đã bôi đen anh Minh Viễn!”
Mặt mũi Đặng Vân Nhã dữ tợn chống nạnh giống một con gà chiến.
Trần Nam Phương nghe nửa ngày mới nghe rõ chuyện gì xảy ra, cái gọi là bôi đen Hà Minh Viễn bắt nguồn từ có người đã upload video liên quan tới cô ở trên mạng, nội dung video chính là tranh chấp với luật sư tại quán cà phê hôm đó.
Nhưng càng khiến cô ngớ ngẩn chính là tiêu đề video viết là “Trên đời lại có người mẹ như thế sao? Bắt chẹt con gái như thế thì hiếu thuận thế nào?”
nhưng nội dung video đã trải qua khâu cắt ghép, toàn bộ đều là do cô nhằm vào mẹ Hạnh.
“Trân Nam Phương, tất cả hành động của cô thật là ác độc!” Đặng Vân Nhã tiếp tục chiến đấu: “Thật không biết làm sao anh Minh Viễn lại xui xẻo như vậy, thế mà cưới phải người lòng dạ ác độc như côi” “Cô Vân Nhã đây có lòng dạ Bồ Tát à?” Trần Nam Phương hỏi ngược lại: “Bạn của tôi nghiêm túc phục vụ cho công ty các người, vậy mà cô nói cậu ấy làm giả sổ sách?”
“Cô không nói chuyện này tôi còn đã quên, Đỗ Thanh Hoa kia đã làm giả sổ sách, chờ tôi lấy được bằng chứng tôi sẽ kiện cô ta!” Đặng Vân Nhã hung tợn nói.
“Tôi nhắc nhở cô Vân Nhã, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Chuyện số liệu đều có thể tìm được nguồn gốc, cô đừng tự lấy đá mà đập vào chân mình.” Cô tin tưởng nếu thật sự phải kiện cáo, nhất định cô có thể tìm được chứng cứ chứng minh Đỗ Thanh Hoa là trong sạch.
Trong mắt Đặng Vân Nhã nhanh chóng hiện lên một chút khác thường, nhưng rất nhanh che lại, cô ta vẫn duy trì tư thế kiêu ngạo như cũ: “Trần Nam Phương, cô hù dọa ai đấy? Tôi thấy cô chỉ là Bồ Tát giả tạo, với tình trạng của cô hiện tại, anh Minh Viễn sẽ ly hôn với.
cô nhanh thôi!” “Khó trách hôm nay tôi trông thấy cô Vân Nhã trông già hơn thường ngày, hóa ra là suy nghĩ quá nhiều.”
Không đợi Đặng Vân Nhã phản ứng, sau lưng bọn họ đã truyền đến tiếng cười nhạo.
“Con cừu nhỏ nói quá đúng!” Ôn Tứ Hiên dạo chơi đi tới, anh ta ghét bỏ nhìn Đặng Vân Nhã một cái: “Theo tôi được biết cô Vân Nhã nhỏ tuổi hơn cô, nhưng so sánh hai người cạnh nhau, chậc chậc, cô ta thật là xấu, già, quái dị!”
Cuối cùng lực sát thương của ba chữ này đối với một người phụ nữ thích chưng diện mà nói quả thật là sấm sét giữa trời quang! . Truyện Đoản Văn
Trân Nam Phương nhìn thấy khuôn mặt Đặng Vân Nhã trở nên xanh mét, vả lại cô ta cũng hận không thể vồ chết Ôn Tứ Hiên.
“Cô gái xấu xí này còn ở đây làm gì?” Làm như Ôn Tứ Hiên sợ cô ta không nghe hiểu lại gọi một lần: “Nếu tôi là cô tôi sẽ cách xa cô ấy ra, không chừng lúc đầu Hà Minh Viễn muốn ly hôn thật, nhưng sau đó so sánh giữa cô và cô ấy, ngẫm lại lại thôi.” Ị “Anh!” Đặng Vân Nhã tức giận gào lên: ‘Đồ khốn kiếp! Anh mới là kẻ xấu xíI Cả nhà anh đều như thết”
Ôn Tứ Hiên không quan trọng nhún vai: ‘Bộ dáng này của cô là cũng muốn tuyên bố trên mạng à, đừng nói Hà Minh Viễn, chỉ sợ đàn ông bình thường cũng không dám cưới cô.”
“Tôi sẽ không bỏ qua cho các người!” Đặng Vân Nhã chỉ anh ta và Trân Nam Phương, nói xong câu tiếp theo rồi khổ sở chạy ra.