Anh cưỡng ép ôm cô lên đùi mình, bàn tay anh cầm bắp chân của cô nhẹ nhàng xoa nắn, hơn nữa còn ra lệnh nói: ” Từ giờ trở đi, em nhất định phải bồi bổ cơ thể cho tốt!”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của anh vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của Trịnh Hoàng Bách.
Trần Nam Phương muốn ngồi trên ghế lại bị đè lại, lập tức cả người bị siết chặt!
Trần Nam Phương từ trong miệng Trịnh Hoàng Bách nghe được hai chữ Ngô Hài Dù cho rất nhanh, dù cho cách ống nghe cũng không thể trốn khỏi sự nhạy bén của phụ nữ!
Cô không rõ đầu đuôi mọi chuyện, nhưng có một việc lại có thể xác định, Hà Minh Viễn và Ngô Hà là không cắt đứt được!
Anh sẽ quan tâm cô ta, nhớ thương cô ta, tín nhiệm cô tai Vậy anh coi mình là gì? Tính tình Trần Nam Phương như bị thọc một dao, so với chân thì ở huyệt thái dương của cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
“Đã biết, có việc gì cứ gọi cho tôi mọi lúc.” Cúp điện thoại xong thì Hà Minh Viễn nhìn thấy sắc mặt Trần Nam Phương không đúng, anh lại bắt đầu giúp cô xoa chân: “Còn đau à?”
“Không đau.” Cô đẩy tay anh ra: “Em khó chịu, anh để em dựa vào nhắm mắt một chút.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Dựa vào trong lòng anh không thoải mái sao?” Anh không chịu buông tay.
Trân Nam Phương vừa suy đoán ý nghĩ của anh vừa an ủi bản thân: “Cách mỗi người xử lý chuyện tình cảm đều không giống nhau, có người quyết tuyệt, tách ra sẽ tuyệt đối không gặp lại, có người tình thâm, chia tay sẽ còn là bạn bè.”
Hà Minh Viễn thuộc về người đằng sau.
Về mặt lý trí đã suy nghĩ rõ ràng, thế nhưng trong lòng cô vẫn khổ sở như cL5 Trân Nam Phương quyết định xử lý triệt để, không chỉ để mình tỉnh táo một chút, cũng là vì xử lý chuyện của Đỗ Thanh Hoa. Vì thế cô còn xin Hà Minh Viễn nghỉ mấy ngày.
“Thanh Hoa, sao cậu lại gọi điện thoại cho tớ sớm thế này?” Vừa ăn bữa sáng xong, Trần Nam Phương đã nhận được điện thoại của bạn thân. “Lát nữa cậu có rảnh không?” Đỗ ị Thanh Hoa hỏi: “Cậu không biết ai tới thăm tớ đâu.”
“Ai? Không phải là đàn anh Thẩm Minh chứ?”
“Dẹp đi, tớ đã thêm anh ta vào danh sách đen từ lâu rồi.’ Đỗ Thanh Hoa ghét bỏ nói: “Xét thấy cậu không giỏi đoán, tớ trực tiếp nói cho cậu biết, chính là luật sư Lục Diệp Anh đó.”
“Cô ấy sao?” Trần Nam Phương rất ngạc nhiên, cô lập tức nghĩ tới Tạ Minh Sơn.
“Còn không phải sao, lần trước không phải cậu nói với tớ là trò chuyện rất tốt à, cậu cũng nói với tớ cách làm, lần này không phải tới để thay đổi tớ dao động về vụ kiện chứ?”
“Không thể nào!” Trần Nam Phương phủ định:”Tớ cảm thấy luật sư Diệp Anh là người rất tốt, cô ấy rất giống cậu, vừa cởi mở vừa chính nghĩa.”
“Thật hay giả vậy?” Đỗ Thanh Hoa không tin: “Tớ đã nhìn thấy bộ dạng của cô ta rồi, không thể so với cậu được. Cô †a là một cô gái chuyên nghiệp, tóc uốn bồng bềnh, trang điểm xinh đẹp, mang giày cao gót mà cứ như bước đi trên đất bằng.” “Làm người đều có rất nhiều mặt, chờ lát nữa tớ đến tớ sẽ nói rõ với cậu.”
Trần Nam Phương đi đến bệnh viện Minh Tâm rất nhanh, cô định nói chuyện lần trước cho kỹ càng.
Đỗ Thanh Hoa nghe xong dùng sức võ ót một cái, cô ấy đau đến mặt nhăn nhúm: “Cô ấy giỏi thế, đáng tiếc tớ bỏ lỡ tiết mục đặc sắc như thế rồi.”