Đăng Vân Nhã giống như ngồi trên xe leo núi, tâm trạng thay đổi liên tục, cứ một lúc sợ hãi, rồi lại vui mừng, đặc biệt là khi cô ta cảm thấy giọng điệu của Hà Minh Viễn khi nói với Trần Nam Phương cũng không tốt cho lắm, tâm †rạng cô ta nhẹ nhõm đi 7, 8 phần.
Nhưng Triệu Lập Thành lại níu chặt lấy cánh tay của cô, chất vấn: “Cô làm sao thế hả? Tôi đã nói với cô là tôi sẽ không bán QL cơ mài”
“Vậy tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Đặng Vân Nhã, đó là tâm huyết của tôi!” Triệu Lập Thành vừa nghĩ đến những nỗ lực trong mấy năm qua của bản thân sắp thành công dã tràng rồi, trong lòng như muốn đổ máu: “Lúc đầu cô bảo tôi đến…”
“Dừng lại!” Cô ta kinh bỉ vẫy tay: “Chẳng qua chỉ là một công ty nhỏ nhoi, bán rồi thì cứ bán, tôi lại cho anh một công ty khác là được chứ gì.” “.m “Công ty Hóa Vân Nhã cho anh đó.”
Đặng Vân Nhã hào phóng, Triệu Lập Thành sảng khoái.
Sau khi trở về văn phòng làm việc, Trân Nam Phương phát hiện ra đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn trà, liền dứt khoát ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Hà Minh Viên bước theo sau, anh lách người đến bên cạnh cô, quan tâm, giúp đỡ cô lấy bát đũa ra, lại gắp cho cô mấy món cô thích ăn.
“Ăn nhiều một chút.” Anh đút cho cô mấy miếng, sau đó dựa người vào ghế sô pha ngắm cô ăn.
Có lẽ là do đã qua ba tháng đầu của thai kỳ, Trân Nam Phương phát hiện ra lượng ăn của cô đã tăng lên rõ ràng, nếu như là trước kia, bị người khác nhìn chăm chăm cô nhất định sẽ không thể nào ăn được, nhưng hôm nay lại ăn rất ngon miệng.
“Đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị của em không?” Hà Minh Viễn thấy cô đặt đũa xuống, liền lấy giấy ăn ra lau miệng giúp cô.
Trân Nam Phương bị động tác của anh dọa cho vội vàng ngửa ra sau: “Anh… Để em tự mình lau cũng được, anh không ăn chút gì sao?”
“Anh còn tưởng rằng em có con rồi thì sẽ chỉ đối tốt với con mà thôi.”
Cô liếc nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói: “Ai tốt với em, tự khắc em sẽ tốt với người đó.”
“Anh không tốt với em sao?” Hà Minh Viễn áp sát người cô: “Phải rồi, lúc nấy hình như có người còn nói miệng lưỡi đàn ông toàn là dối trá.”
“, Trân Nam Phương đẩy anh ra: “Là tự anh đồng ý thừa nhận điều đó.”
Anh đặt tay lên vai cô nói: “Anh đi công tác có một chuyến, trở về lại phát hiện cái miệng nhỏ của em ngày càng trở lên lợi hại hơn rồi.”
“Đừng tùy ý nhận xét về em như thế.” Cô mím môi nói, không hề cảm thấy đó là lời khen.
“Đánh giá của anh là thực tế và chuẩn xác nhất.” Khóe mắt Hà Minh Viễn khẽ nâng lên, lộ ra một tia sáng vừa quyến rũ lại vừa tà ác: “Miệng nhỏ thật chặt mà.”
“Không chặt lẽ nào phải nới lỏng sao? Người ta đều đã đến tận cửa nhà anh để ức hiếp anh rồi, lẽ nào không nên phản đòn lại sao?”
Tiếng cười khế mang theo sự thoải mái phát ra từ trong cổ họng của anh, sau đó, tay anh di chuyển xuống dưới, tiếp tục xuống dưới, chỉ vào một nơi nào đó rồi nói: “Anh nói chặt, cực kỳ chặt.”
Con mẹ nói Trân Nam Phương tức đến máu trào lên, lập tức đỏ mặt tía tai, cô hất tay của anh ra, hoàn toàn không ngờ đến lời nói của anh lại có ý đó!