Chương 105
“Cậu đừng bi quan như vậy mà, nhất định phải có cách.” Trân Nam Phương mím môi, bình tĩnh nói: “Tiệc tối của ngành chắc chắc rất có lợi cho chúng „ ta.
Nói xong, cô quay sang nhìn Thẩm Minh, cười cười: “Thẩm Minh, tối mai phải nhờ anh rồi.” “Không thành vấn đề!” Thẩm Nghiên đảm bảo, sợ kẹt lịch công tác nên chạy đi sắp xếp.
Đồ Thanh Hoa đưa tay lên chống cằm, thở dài một hơi: “Tớ không ngờ anh ta lại nhát gan như vậy.”
Trần Nam Phương sững sờ, vội vàng cầm tay cô: “Cậu đừng nói như vậy mà Thanh Hoa, bên phía Thiên Ưng là một tiền bối rất tâm huyết với nghề, đương nhiên anh ấy sẽ không muốn gặp phiền phức đâu. Hơn nữa, cách làm của Triệu Dật Thành thật sự quá hèn, cho dù không phải vì cậu thì tớ cũng sẽ đi làm sáng tỏ chuyện này thôi, dù sao sau này tớ vẫn muốn làm việc trong ngành mình mà. “
“Thật sao?” Đỗ Thanh Hoa nhìn cô: “Hà Minh Viễn có để cậu làm không?”
“Một ngày nào đó anh ấy sẽ để tớ rời đi.” Trần Nam Phương bi quan đáp.
“Giải quyết xong chuyện này tớ sẽ giải quyết nốt chuyện của cậu.” Đỗ Thanh Hoa hẳn học nói: “Anh ta không có diễm phúc cưới cậu về làm vợ.”
Cô cười khẽ: “Cậu tranh thủ đọc báo cáo đi, tốt nhất vẫn phải phát hiện ra chút sai sót, như vậy thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn ổn thỏa đâu vào đấy.”
Hai người tiếp tục chăm chỉ làm việc, khoảng nửa giờ sau, điện thoại di động của Trần Nam Phương reo lên.
“A lô.” Gô vừa tiếp điện thoại vừa nói với Đỗ Thanh Hoa: “Cậu xem doanh số ở bộ phận vật liệu xây dựng đi.”
“Trần Nam Phương? Là cô đúng không?”
Trần Nam Phương nghe giọng người kia, tim bắt đầu đập loạn, không chắc mà hỏi lại: “Anh là Trịnh Hoàng Phong sao?”
“Là tôi.” Giọng của Trịnh Hoàng Phong hơi to hơn: “Cũng được một khoảng thời gian rồi không liên lạc, cô khỏe không?”
Cô đặt bản báo cáo trên tay xuống, chăm chú trả lời anh: “Tôi vẫn khỏe, dạo trước tôi ở viện điều dưỡng, chắc do tín hiệu ở đấy không tốt lắm, khiến anh lo lắng rồi.”
“Vậy bây giờ cô đang ở đâu?” “A? Tôi đang ở Thâm Thành, Đỗ Thanh Hoa ở đây, anh gặp cô ấy chưa nhỉ?” “Ừm, đã gặp rồi.” Trịnh Hoàng Phong đáp: “Tôi cũng đang ở Thâm Thành, ngày mai tôi đi thăm cô được không?”
“Ngày mai sao?” Trần Nam Phương từ chối ngay: “Thật xin lỗi, hai ngày nay tôi có việc rất quan trọng, hẹn anh hôm khác nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, lát sau anh mới ngập ngừng hỏi: “Cô đang trách tôi đúng không?”
“Trách anh cái gì… Nói xong cô mới nhớ ra những lời Trịnh Hoàng Phong đã với mình trong bệnh viện.
“Cô vẫn đang trách tôi à?”
“Không đâu.” Trần Nam Phương hơi cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi biết anh không cố ý làm vậy.”
Lời này vào tai của Trịnh Hoàng Phong chính là mang ý muốn từ chối.
Anh ta cảm thấy có chút thất vọng, nhưng chỉ trong lúc đó mà thôi. Ngay sau đó liền cảm thấy, vậy chỉ cần anh thích cô là đủ rồi.
“Chúng ta vẫn sẽ là bạn bè chứ?”