Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Bác trầm mặc.

Tin tức Tuyết Dạ Đại Đế trúng độc này chỉ có một mình hắn biết, hiện tại nếu như nói cho Lam Điện Bá Vương Long điều này, sợ rằng sẽ dẫn đến một hồi phong ba.

Nhàn Nhàn còn quá trẻ, nàng cùng Ngọc Thiên Hằng không đủ sức gánh hồi phong ba này.

Việc trước mắt là tìm tới Diệp Tát Khắc trị liệu càng sớm càng tốt, bằng không thì tìm con gái hắn cũng được.

Nhưng là Độc Cô Bác không nguyện ý, thậm chí cực kỳ bực bội khi nhắc đến Diệp gia.

Cừu nhân nhìn nhau còn đỏ mắt, huống chi là mời đối phương trợ giúp.

Vẫn là dựa vào kịch độc của hắn, có thể trì hoãn kịch độc trong người Tuyết Dạ Đại Đế được bao lâu liền tính.

Chỉ cần Tuyết Dạ Đại Đế không chết, ngược lại nếu như hắn chết rồi, gánh nặng trong lòng hắn lại có thể vơi bớt phần nào.

Độc Cô gia đáp ứng Thiên Đấu hoàng thất bảo hộ Đế Quốc cho đến lúc chết, thế nhưng đời này của hắn quá thảm, con trai đã chết, chỉ còn một đứa cháu gái cũng đã gả đi.

Một mình hắn, còn sống được bao lâu liền xem tạo hóa.

Hơn nữa mỗi một đời gia chủ Độc Cô gia đều chỉ phục vụ một đời Đại Đế. Nếu con trai hắn còn sống, hẳn là đến lúc phục thị Thái Tử.

Có điều hắn đã không còn. Hơn nữa Thái Tử thân cận cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông, e là chướng mắt Độc Cô gia phục thị.

Hơn nữa Độc Cô Bác ẩn ẩn cảm giác được, tuy rằng Thái Tử ngoài mặt nho nhã lễ độ, nhưng là bụng dạ cũng không có đơn thuần như vậy.

Kẻ hay cười lại tỏ vẻ ngoan ngoãn, không như tên thân vương đần độn kia.

Độc Cô Bác sờ tóc, đột nhiên nghĩ đến Diệp Phi Linh ...

Nàng cũng hay cười, tính tình mười phần ngoan ngoãn, nhưng mỗi lần ở trước mặt hắn, bộ dáng đều sẽ khóc lóc cùng đau lòng.

Nghĩ tới, trong lòng hắn ê ẩm một hồi, lại thấy bực càng thêm bực.

Chính mình không buông được nàng, trực tiếp đề nghị nàng ở bên, cuối cùng Diệp Phi Linh từ chối hắn.

Là ai cho nàng lá gan dám từ chối yêu cầu của Phong Hào Đấu La ?

Không biết tốt xấu !

Độc Cô Bác nghĩ đến càng giận, lồng ngực có điểm muốn nổ tung, đáy mắt lại thêm thâm trầm cùng tính toán, lý trí lại sa vào bóng tối.

'' Đã nói ngươi sớm đem nàng giữ ở bên mình, là tại ngươi cố chấp không muốn như vậy ! ''

Đột nhiên trong đầu hắn phát ra tiếng nói, tinh thần Độc Cô Bác giống như được đánh thức, uể oải thở dài.

- Phải, là ta cố chấp !

Độc Cô Bác phiền muộn thừa nhận. Sớm không đến, muộn không đến, Diệp Phi Linh xuất hiện lúc này chính là lỡ dở, hắn chẳng thể cho nàng được thời gian đã bỏ lỡ.

Dùng cách thức cực đoan giữ nàng lại bên mình, hắn sợ nàng cũng giống như vợ trước, tâm không dành cho hắn, tìm mọi cách để thoát khỏi hắn.

Như vậy võ hồn dung hợp kỹ còn có ý nghĩa gì ?

Ban đầu ý định chỉ là nhìn nàng lớn lên, đột nhiên hắn phát hiện tâm tư càng lúc càng lún sâu. Diệp Phi Linh đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn, rõ ràng có một vị trí khác thường.

Phiền muốn chết !

Độc Cô Bác âm u ngẩng đầu, lão tặc thiên đối hắn thật khéo, khéo đến mức hắn không thể thừa nhận số phận chính mình bi thảm.

Thiên hạ bao nhiêu bi thảm, hắn liền hứng hết bấy nhiêu.

May mắn còn có Đường Tam hiểu biết đôi chút về độc thuật, khiến nhân sinh của hắn coi như còn không đến mức tuyệt đường sống.

Nhân sinh như mộng này, Độc Cô Bác triệt để tuyệt vọng từ lâu lắm rồi.

'' Ngươi rầu rĩ vô dụng, nữ hài tử như nàng đâu dễ có được, nàng đối với ngươi không ghét bỏ, nàng từ chối ngươi bởi vì mối thù gia tộc, ngươi không buông bỏ được, nàng không có cách nào ở bên ngươi ! ''

Thanh âm trong đầu lại nhàn nhạt nói. Độc Cô Bác hết sức phiền não, bởi lẽ thanh âm này cũng là Độc Cô Bác.

Cùng là một người, nhưng nhân sinh lại không giống nhau. Kẻ ở trong đầu hắn con cũng chết, nhưng hắn có vợ hết mực thương yêu, lại chưa từng vướng vào rắc rối như vậy.

Đều là một người, vì cái gì lại tốt đẹp hơn hắn quá nhiều ?

Độc Cô Bác ghen ghét với kẻ ở trong người hắn, nhưng kẻ ở trong người hắn lại coi như trò cười xem nhẹ.

Bởi lẽ kẻ đó cũng biết, đồng dạng chính mình là Độc Cô Bác, trải qua một chuyện thống khổ nhất chính là không còn người thân. Vợ của hắn chết vì hắn, thống khổ này so với bất kỳ người nào đều đau khổ hơn rất nhiều.

Cho nên hắn nhìn Độc Cô Bác cùng Diệp Phi Linh ở bên ngoài tiến triển tình cảm, ngược lại là yên tâm một chút. Diệp Phi Linh là hồn sư, tố chất thân thể sẽ không bị kịch độc của Bích Lân Xà đồ sát, hơn nữa Độc Cô Bác kia cũng là rất may mắn, thậm chí có thể nói so với hắn may mắn hơn nhiều.

Chính là biến cố phát sinh lại khiến hắn không thể dừng lại việc xem nhẹ Diệp Phi Linh. Nếu như nàng là người của Độc Cô Bác, thuận theo Độc Cô Bác, hắn mới lười để mắt tới.

Nhưng nàng lại không thuận theo. Cùng với Đường Tam một dạng, chính là người không thuộc về thế giới này.

Đương nhiên, những thứ này chỉ có Độc Cô Bác Data biết rõ, cũng sẽ không nói cho Độc Cô Bác biết rõ ràng.

Con người, ngoại trừ so với tham lam và thù hận, ganh ghét cũng là một phần tất yếu. Nhìn thấy chính bản thân mình ở một thế giới khác rầu rĩ vì không theo đuổi được người khác, hắn vui.

Quản người làm cái gì, hắn vui là được. Hai người đó đến được với nhau cũng tốt, không đến cũng thế, quy luật của Đấu La Thế Giới không cho phép ngoại giới xâm phạm, nhưng đã đến mức này, tùy ý Độc Cô Bác xem sao.

Chỉ cần không ảnh hưởng Đấu La Thế Giới, hết thảy đều xem duyên phận định đoạt.

*******

Tây Vực, một đoàn người bí ẩn đang trên đường hướng về Thiên Đấu Đế Quốc.

Đoàn người này cũng không đông, căn bản chỉ có bảy người cưỡi ngựa, dẫn đầu là một nữ tử nhỏ nhắn, trên người nàng mang theo rèm che mặt lấp lánh, mái tóc tím sẫm thả dài, quần áo chiết eo bó sát tản ra hương vị dã tính gợi cảm.

Sau lưng nàng là sáu thanh niên khác, bộ dáng chỉ chừng hai mươi đến ba mươi tuổi, một mặt kính cẩn cùng cẩn thận bao bọc lấy nữ tử đi phía trước kia.

- Công chúa, đã sắp đến địa phận Thiên Đấu Đế Quốc rồi !

Một thanh niên tóc ngắn, trên mặt mang theo vết sẹo khắc trên lông mày chầm chậm nói. Sắc trời cũng không còn sớm, bọn họ rong ruổi từ Tây Vực tới đây cũng mất gần hai tháng ròng.

- Được rồi, Đạt La, Kha Tạp, hai người các ngươi chuẩn bị đồ cùng nơi nghỉ đi !

Nữ tử gọi là công chúa kia nhẹ giọng phân phó. Đi mấy ngày đường để đến được đây, tối thiểu cũng phải giữ được bộ dáng xinh đẹp, nhất là nữ nhân lại càng thích chính mình thật xinh đẹp.

Hai cái nam nhân trong đội gật đầu, những người còn lại cũng thuận theo lời nữ tử kia đi hỗ trợ. Công chúa nói cái gì thì chính là cái đó, bọn họ theo nàng đến đây chính là bảo hộ nàng. Tây Vực đã rơi vào tuyệt cảnh, Vu nói phải tiến về Thiên Đấu Đế Quốc mới tìm được đường sống.

Nghĩ tới lời Vu dặn, Tư Phỉ Phỉ chỉ biết mỉm cười, nàng là công chúa Tây Vực, mang theo sáu cái Hồn Đấu La chạy tới đây tìm kiếm lão công.

Tây Vực tộc trưởng sinh mệnh đã cạn, muốn nàng yên bề gia thất trước khi nhắm mắt. Tư Phỉ Phỉ thân là công chúa, đương nhiên muốn tìm nhân tuyển tốt nhất. Nghe nói quốc vương Thiên Đấu Đế quốc bộ dáng rất tốt, nàng trong lòng hứng thú cùng xem trọng thân phận, nếu quốc vương cùng nàng kết hôn, coi như nàng sẽ có hồi môn phong phú, mà nàng cũng có thể giải quyết được tuyệt cảnh của Tây Vực bộ lạc.

Nếu như không có gì khó khăn, gấp rút đến đây trong vòng nửa năm lại trở về là được.

Tư Phỉ Phi nhìn về phía xa mà ưu tư suy nghĩ, Thiên Đấu Đế Quốc quả thực là nơi phồn thịnh đẹp đẽ, từ xa có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh, một bên Tây Vực bộ lạc khó mà so sánh được.

Khó trách có người nguyện ý từ bỏ Tây Vực.

Khó trách Vu nói chỉ khi hướng về nơi này mới tìm được đường sống.

Tây Vực bộ lạc lại không phải nơi tồi tệ gì, nhưng một khi tộc trưởng chết đi, tất sẽ dẫn động đến một hồi tranh đoạt chức vị. Tới đó chính là cả bộ lạc đều tắm máu, nguyên khí đại thương.

Vu nói ở nơi này có rất nhiều người cường đại, chỉ cần có thể đưa được một người về trấn giữ bộ lạc, đám người ở trong tộc sẽ biết điều an ổn không gây lên sóng gió gì.

Cũng bởi vì nàng là thân nữ nhi, dưới gối tộc trưởng không có con trai kế thừa, vẫn là muốn tìm rể tốt đến tọa trấn.

Bằng không bộ lạc liền bạo loạn.

Tư Phỉ Phỉ hít một hơi dài, đám người đó ghê tởm muốn chết, còn định bức nàng gả cho một tên dũng sĩ đầu to của bộ lạc, nếu không phải cha nàng ép xuống, thật sự liền để cho đám bô lão trong tộc đắc ý nắm quyền.

Muốn đem nàng trở thành con búp bê sai sử, nằm mơ !

Tư Phỉ Phỉ nàng có chết cũng không để cho đám bô lão xấu xa đó được như ý.

Tức giận một hồi khiến nàng khó chịu, lại thấy ánh sao dần dần hiện lên lung linh, trong mắt nàng có chút mong đợi.

Tới nơi này, ai sẽ là chồng của ta đây ?

Tư Phỉ Phỉ xoa xoa gương mặt xinh đẹp, đều nói nam nhân nhìn trúng nhan sắc, gương mặt này của nàng không xấu, thậm chí là đẹp nhất bộ lạc.

Như vậy cũng phải tìm người nhan sắc không quá kém, mấu chốt là thực lực cường đại, có khả năng đem đám người trong tộc trấn áp đến cùng.

Tư Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, nàng cũng đã gần ba mươi tuổi, từng này thời gian đối với hồn sư không tính là cái gì, miễn là có thực lực hoặc khả năng đem đám người kia áp chế, nàng không quản hắn có lớn tuổi hay không.

Đặc biệt, nàng cũng đã là Hồn Đế, nếu vậy thì đối phương phải là Hồn Thánh hoặc Hồn Đấu La.

Nghĩ đến thập toàn thập mỹ, Tư Phỉ Phỉ chìm vào giấc ngủ, sớm ngày hôm sau liền có thể tiến đến biên giới thành trấn Đế Quốc, nhanh chóng tiến về thành phố xa hoa trong lời dặn của Vu.

Thế nhưng nàng cũng không biết.

Tuyết Dạ Đại Đế bệnh nặng, e là mộng đẹp của nàng không thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK