Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi Hải Đường gặp Bích Lân Xà, có đôi lúc vô tình sẽ gặp nó ở chỗ khác.

'' Vô tình '' này ngày một nhiều hơn, khi mà Hải Đường dẫn theo Ong Chúa chạy trốn ánh nhìn của đám gia hỏa độc ác kia.

'' Hải Đường, phía trước có một cái hồ, tới đó nghỉ tạm không ? ''

Ong Chúa có điểm mệt, bay hơn mấy ngàn dặm băng qua cây cối, tận lực dò đường cho Hải Đường, còn phải cẩn thận chú ý các phân đàn thế lực hồn thú lớn mạnh khác.

'' Được ! ''

Hải Đường rón rén thu nhỏ thân thể mình lại, lén lút chậm rãi chuyển động. Vốn không muốn đánh động đám quỷ quái kia, nàng sợ nhất là hồn thú đại chiến.

'' Đã lâu không gặp, Hải Đường ! ''

Hải Đường toàn thân cây cứng ngắc. Hiện tại thời tiết có điểm ấm áp, nàng cũng chưa ra hoa, thế nào lại có kẻ nhận ra ?

Ong Chúa bay tới phía trước nghỉ tạm, cũng không có nghe thấy lời này. Hải Đường hiếm hoi nặn ra một cái nụ cười, nhìn tới phía lời nói phát ra.

Ngoài dự liệu, đây là một đầu Tử Nhãn Kim Ưng bảy mươi ngàn năm.

Hải Đường nghĩ mất một lúc, trong lòng đánh thót một cái.

Tử Nhãn Kim Ưng ... là hồn thú phục thị cho Kim Sí Điểu tộc đàn.

'' Nếu ngươi đã nhớ ra, vậy thì đi theo ta đi thôi ! Vương đã đợi ngươi rất lâu rồi !! ''

Tử Nhãn Kim Ưng lạnh lùng nói, trong đôi mắt tím ánh lên tia nhìn sắc lạnh, hoàn toàn không có ý tứ chờ đợi Hải Đường.

Nó may mắn phát hiện ra Hải Đường trước tiên, thỉnh Hải Đường này về với Vương, hắn chắc chắn rất thích.

Dù sao các đại tộc đều tranh nhau chiếm lấy Hải Đường, nó đương nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Vương. Kim Sí Điểu Vương cũng từng hạ lệnh chú ý theo dõi Hải Đường, hiện tại đem nàng quắp tới trước mặt Vương là lựa chọn chính xác nhất.

'' Ta ... Không muốn ! ''

Hải Đường đã sống gần hai mươi vạn năm, dưới thời không của Đấu La Đại Lục này, Kim Sí Điểu là tồn tại bực nào kia chứ ?

Chỉ kém chút liền có thể hóa thần.

Còn vì sao không thể thành thần, cái này ... Hải Đường cũng không rõ ràng. Kim Sí Điểu có hình dạng rất quái lạ, đầu thú thân người, sau lưng còn có đôi cánh vàng kim.

Nếu xét về hồn thú, hắn chính là kẻ quái dị. Một bộ hồn thú, thân dưới là người làm cái quỷ gì ?

Nếu xét về nhân loại, hắn lại càng quái dị hơn. Cái đầu không phải người, trông thế nào cũng không ra hình người.

'' Không muốn ? Đừng có lòng tốt không nhận lại muốn chạy trốn như đám chuột nhắt !! Ngươi tưởng Quỷ Tật Kim Ngô cùng Thanh Trùng Ma Phong Lang không để ý ngươi sao ? Nếu bị chúng xâu xé, ngươi nghĩ ngươi làm được cái thứ gì ?!! ''

Tử Nhãn Kim Ưng tàn độc nói. Hải Đường này thân lừa ưa nặng, Vương là người tốt nhất trên đời, chúng muốn phục thị còn không được, một cành cây chỉ có giá trị hồi phục sinh lực lại dám từ chối ?

Hải Đường thật sự tức giận. Trốn chạy là việc của nàng, nhưng không nhất thiết phải chạy theo Kim Sí Điểu ăn bám. Quỷ Tật Kim Ngô cùng Thanh Trùng Ma Phong Lang là hai tộc đàn chỉ tính khá lớn mà thôi, nhưng hai tộc đàn này lại có đồng minh.

Mà đồng minh của hai tộc đàn này cũng vô cùng hùng mạnh, cộng ra bốn tộc đàn có thực lực ngang ngửa với Kim Sí Điểu, cho nên hắn mới không dám mạnh mẽ đoạt lấy nàng làm của riêng.

Ong Chúa chờ mãi không thấy Hải Đường đâu, vừa định quay ra thì lại gặp phải cái mồm to như chậu máu.

'' Bích Lân Xà khốn nạn !!! Ăn ta một châm !!! ''

Ong Chúa tức giận hét lên. Cái đồ điên này năm lần bảy lượt rình bắt mình, lần nào cũng nhờ có Hải Đường chống đỡ nên nó mới trốn được, lần này sợ rằng không thoát được.

Tiếng hét của Ong Chúa phá vỡ sự im lặng của khu vực này, Hải Đường hoảng hốt vội vàng chạy tới xem tình hình. Tử Nhãn Kim Ưng thoáng thấy Hải Đường chạy, lập tức cũng lao thân đuổi theo.

Ong Chúa đang bị Bích Lân Xà đuổi theo gắt gao, chỉ thoáng vài phút là đớp được. Hải Đường tự nhiên chạy đến, vẫn quen thuộc như vậy hô lên :

'' Ăn ta đi ăn ta đi ăn ta đi ! ''

Bích Lân Xà nghe tới âm thanh này, trong lòng phiền muốn chết. Cành cây khô này cả ngày quấn lấy nó, luôn quấy rối nó lúc săn mồi.

'' Bích Lân Xà ? Vừa hay ! ''

Tử Nhãn Kim Ưng kêu lên mấy tiếng. Bay mỏi cánh tìm không thấy, hôm nay lại phát hiện ra đầu rắn này ở đây.

Thứ mà Vương thích ăn nhất chính là Long tộc cùng với Xà tộc. Ngay cả nó cũng vậy, đối Xà tộc chính là Thiên Địch.

Bởi vậy, Bích Lân Xà lần nữa bị phá rối, nhưng lần phá rối này lại khá phiền. Tử Nhãn Kim Ưng kêu lên mấy tiếng, cong mỏ quắp vào đuôi rắn.

Có điều nó đã đánh giá thấp đầu rắn này. Bích Lân Xà niên hạn lớn hơn nó rất nhiều, đã gần bước vào Thập Vạn Niên hồn thú, chẳng qua bị đối thủ móc mất một mắt cho nên thực lực sụt giảm.

Bích Lân Xà nổi giận. Miếng ăn đến miệng hụt mất năm bảy lần, là ai thì cũng sẽ điên lên. Ở thời kỳ toàn thịnh nó sẽ không để ý đầu ưng này vào mắt, nhưng bây giờ thì nó rất phiền.

'' Chết đi ! ''

Bích Lân Xà há cái mồm rộng, trực tiếp phóng một đạo bích quang thẳng vào đầu Tử Nhãn Kim Ưng. Nó hơi tàn sắp chết cũng không thể thua một con gà bé tẹo này.

Tử Nhãn Kim Ưng há mỏ tránh thoát, trong lúc này lộn ngược bay lại, mổ một phát vào đuôi Bích Lân Xà.

Xítttt ...

Hải Đường ở phía sau đón được Ong Chúa liền phi thân chạy thoát. Xà ưng đấu nhau, nàng cáng đáng không được, tránh càng xa càng tốt.

'' Hải Đường, ta sắp trụ không nổi rồi ! ''

Ong Chúa mở đôi mắt, vừa rồi đâm Bích Lân Xà một cái gần như rút cạn đi toàn bộ sức lực của nàng. Nọc Ong có lẽ chẳng thấm vào đâu với Bích Lân Xà, nhưng là mất đi cái nọc này cũng chính là lúc mà tính mạng của Ngọc Phong tộc kết thúc.

'' Không, ngươi không thể chết được ! ''

Hải Đường hoảng sợ, Ngọc Phong nữ vương là người kề cận nhất bên cạnh nàng, mất đi nàng ấy, nàng phải dựa vào ai sinh tồn ?

'' Hải Đường, ta kỳ thực cũng đến giới hạn rồi ! Ngọc Phong tộc tuổi thọ không dài, bồi ngươi cũng đã gần năm nghìn năm trôi qua, vừa rồi đâm tên kia một nhát cũng rút đi những năm tháng cuối cùng của đời ta, nhưng mà ta nhìn thấy một thứ rất lạ ! ''

'' Ngươi không thể cứ mãi chạy trốn như vậy, tương lai về sau không còn ai bên cạnh, rồi đám gia hỏa đó cũng sẽ biến ngươi thành nô vật thôi ! ''

'' Con rắn kia ... nó chỉ có một mình, lại không ăn thực vật hệ hồn thú, nếu ngươi thuyết phục được nó bảo vệ ngươi, vậy thì tốt hơn là đi theo đám tộc đàn đó. Một mình nó, ngươi có thể xử lý được ! ''

'' Hải Đường, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể yên ổn dừng chân rồi ! ''

'' Vậy còn hậu đại của ngươi ? '' - Hải Đường nhìn theo thân ảnh Ong Chúa, bên dưới mất đi kim độc liền giống như tròn thành quả bóng, chua chát nói.

'' Tân nữ vương sẽ sớm sinh ra thôi, Ngọc Phong tộc chúng ta thật sự rất nhiều tộc nhân, đáng tiếc đám con cháu của ta không thể bên cạnh ta nữa rồi, tiện nghi cho con rắn này ! ''

Ong chúa tiếc nuối nói. Hồn thú tộc đàn sinh tồn có một loại quy tắc, một khi Vương giả trong tộc đàn chết đi đều sẽ để lại thân xác chính mình cho đời sau hưởng dụng, hơn nữa sau khi cắn nuốt tiền nhiệm vương, tân vương mới lột xác năng lực sẽ mạnh mẽ hơn bình thường.

Hiện tại ... Hải Đường cần chạy trốn.

'' Ta nghe nói bên ngoài Sâm Lâm có một thứ nhân loại, tuổi thọ của chúng thấp hơn chúng ta rất nhiều, nhưng chưa đến một ngàn năm năng lực liền có thể sánh ngang với hồn thú trăm vạn năm chúng ta ! ''

'' Hải Đường, ngươi cũng sắp đến giới hạn đó rồi, không bằng hóa thành nhân loại đi, tiến về nơi đó sinh tồn, chắc chắn sẽ có nơi để ngươi yên ổn dung thân ! ''

Hải Đường rung rung cành cây, đau khổ không nói thành lời. Trị thương nàng có thể giúp đỡ hồi sinh, nhưng tuổi thọ ... đây là quy tắc của thiên đạo, Hải Đường không thể can thiệp.

'' Ta sẽ thương lượng với con rắn đó, ngươi hiện tại liền trị thương cho nó, về sau nó sẽ không giết ngươi ! ''

Không đợi Hải Đường nghĩ nhiều, Ong Chúa đã bay mất. Việc nàng mong đợi là có thể chết già tại tộc đàn của mình không thực hiện được, hiện tại liền trợ giúp Hải Đường thoát thân, coi như là dùng hứa hẹn của chính mình bồi người bạn cuối cùng này.

'' Không, Phong Phong, không ! ''

Tốc độ Ong Chúa so với Hải Đường nhanh hơn cực nhiều, dù sao cũng là vương của một tộc, phong hệ thuộc tính tồn tại còn duy trì, thoáng cái bay tới cạnh đầu rắn.

Bích Lân Xà chật vật chống đỡ Tử Nhãn Kim Ưng, thân thể nó mới chỉ hồi phục được một ít, hiện tại săn mồi còn khó, lại thêm đầu ưng này quấy rối công kích khiến nó cực kỳ khốn đốn.

'' Bích Lân Xà khốn nạn, bản nữ vương muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi ! ''

'' Ong nhỏ ngu xuẩn, ngươi hôm nay cũng chạy không thoát đâu ! ''

Hiện tại Bích lân Xà cực kỳ tức giận, vảy rắn toàn thân bong tróc đầm đìa máu, vừa mới bị Tử Nhãn Kim Ưng mổ toe toét một phần đuôi, nó còn đang nghĩ muốn giết chết một đống ưng để trả thù đây.

Nhưng nó cũng sợ hôm nay chính nó sẽ chết tại đây.

'' Ta có thể để ngươi ăn ta, nhưng ngươi phải thề không được làm hại Hải Đường ! ''

Bích Lân Xà ánh mắt lóe lên kinh ngạc. Hải Đường ? Thần vật trong lời đám tộc đàn đang truy tìm kia sao ?

Vừa rồi đánh nhau với Tử Nhãn Kim Ưng, đầu ưng kia còn cười khẩy nó không biết lượng sức, dám tranh đoạt Hải Đường với Kim Sí Điểu.

Ha, vật mà Kim Sí Điểu không có được, nó lại muốn !

'' Có thể ! ''

Bích Lân Xà gật đầu đáp ứng. Thế nhưng Ong Chúa không tin tưởng nó, tiếp tục nói :

'' Ngươi phải thề ! Dùng danh nghĩa hồn thú cao quý của ngươi thề, cho đến khi ngươi chết đi, ngươi sẽ trợ giúp và bảo vệ Hải Đường đến phút cuối cùng ! ''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK