Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phi Linh đẩy nhanh tốc độ, mỗi ngày dưỡng Huyết Liên hai canh giờ thành bốn canh. Lựa lúc ban đêm mệt mỏi, nàng vừa ngủ vừa tưới máu, có Giáng Châu duy trì, không đến nỗi chết được.



Cùng lúc đó, đám Huyết Trùng bị nàng nuôi chung với Huyết Liên, mỗi ngày ăn không ít máu, sớm đã phát triển béo mập, từng con từng con đỏ rực như trái ớt lăn lông lốc trong lọ thủy tinh.



Giáng Châu kỳ quái không hiểu Diệp Phi Linh làm cái gì, nhưng cũng không động chút tâm tư khác, chuyên chúc vì Diệp Phi Linh mà nâng cao hồn kỹ, mỗi ngày đều tu luyện. Ở nơi này, nàng cảm giác chính mình tốc độ tu luyện càng nhanh, hơn nữa còn có thể không cần trải qua chút gián đoạn nào.



Huyết Liên đã nở bảy cánh.



Diệp Phi Linh sắc mặt tái mét, cầm lên chén canh uống liền mấy ngụm. Mỗi ngày ép buộc chính mình rút ra máu huyết, cho dù có uống nhiều bổ dược, hoàn lại cũng không được bao nhiêu. Nàng gầy đi một vòng thấy rõ, hai mắt thâm quầng, hốc mắt có điểm lõm vào, làn da trắng bệch, vốn dĩ từ một tiểu hài trắng nhỏ xinh xắn, hiện tại không khác gì một bạch tạng cương thi.



Cả người nàng khô gầy cùng héo mòn nhanh chóng. Giáng Châu chỉ hồi phục hồn lực cùng xóa bỏ cảm giác mệt mỏi, hao mòn khí huyết nàng vẫn là dựa vào ăn uống bồi bổ mới bù lại được.



Năm ngày này, Độc Cô Bác không đến đây nữa. Diệp Phi Linh có điểm vui mừng, hắn không đến, nàng lại càng thuận tiện làm việc.



- Tiểu thư, canh của người !



Ái Mạc Tâm bê canh vào phòng. Tiểu thư ngồi nghỉ trên ghế, sắc mặt không quá tốt. Hôm nay nàng mới ăn có chút đỉnh, bỗng nhiên buổi tối nói muốn ăn nhiều một chút.



- Ta phỏng chừng sắp phải đi rồi !



Diệp Phi Linh cầm lấy chén canh, hớp lên một ngụm. Canh nóng mới nấu, dược liệu bồi bổ cũng là chất lượng tốt, nhưng nàng vẫn như cũ cảm thấy không đủ.



Huyết Liên còn một tầng năm cánh nữa chưa có nở.



Bảy cánh đã rút đi non nửa khí huyết của nàng, năm cánh nữa hẳn là muốn cái mạng nàng sống không bằng chết. Diệp Phi Linh buồn bực, biết vậy đã ăn nhiều một chút, mập như Tứ Ca, có khi bây giờ nàng liền hóa gầy nữ cũng nên.



- Người lại đi sao ? Vậy ... bao giờ người trở về ?



Ái Mạc Tâm có chút chua xót, tâm tình chìm xuống đáy cốc. Tin tức tiểu thư chết từ tháng trước vẫn còn, nhưng may mắn nàng không tin tưởng, bây giờ tiểu thư lại rời đi, nàng có chút đau lòng nhịn không được.



Diệp Phi Linh ngửa đầu, ánh trăng sáng bên ngoài chiếu vào, mông lung nghĩ.



- Vài năm nữa, ta còn có ước hẹn năm năm với bảy người Sử Lai Khắc, ngươi không cần quá lo. Ta lần này đi có chút lâu, nói xem ngươi muốn quà gì ?



Nàng nhỏ giọng dỗ ngọt Ái Mạc Tâm. Miêu nữ này ngoại trừ lúc mua về đã đi theo nàng làm không ít chuyện, cái nào cũng cố gắng hoàn thành. Diệp Phi Linh không phải không tinh ý để tâm thấy ánh mắt Ái Mạc Tâm nhìn nàng có chút khác, nhưng cái nàng muốn cũng chính là như vậy.



- Tiểu thư, cái gì ta cũng không cần, chỉ cần người ... bình an trở lại là được !



Diệp Phi Linh cười cười, ngốc nha đầu, nàng lừa được đứa bé này tới tay thực dễ. Bất quá chuyện chính vẫn phải làm, Diệp Phi Linh giao lại danh sách Độc Cô Bác đã đưa cho nàng, cộng thêm mấy phong thư gửi các vị sư phụ.



- Cái gì cần làm, ta đều đã viết hết ở trong này. Mấy ngày tới nhóm người Ngự Tộc sẽ đến, lúc đó ngươi phải hỏi ý kiến Đại Sư trước mới được làm. Ta không có ở đây phải cẩn thận hết mức có thể, chớ đối địch Hoàng Thất, cũng phải khôn ngoan lên một chút tìm chỗ dựa. Độc Cô tiền bối là cái cột đình, ngươi cũng biết Tuyết Tinh sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu có thể dựa tiếng hắn liền dựa, đừng cố dựa hơi hắn làm gì. Phục thị người như vậy rất khó dò, hắn vui liền cho ngươi một mạng, hắn không vui liền khiến ngươi chôn xác cũng không chừng !



Diệp Phi Linh nói đến đây, ánh mắt có chút ảm đạm. Mặc dù bộ dạng là mười lăm tuổi, nhưng nàng linh hồn đã không còn nhỏ như vậy nữa, chỉ sợ Độc Cô Bác nhìn trúng Ái Mạc Tâm mà chưa có mở miệng.



Suy nghĩ này vừa nhảy ra, Diệp Phi Linh có điểm giật mình.



Cho nên ... mấy ngày vừa rồi hắn đối nàng như vậy ? Có phải ý tứ là muốn mình dâng tiểu miêu nữ này lên ?



Diệp Phi Linh suy nghĩ như vậy, cũng không có điểm gì kỳ quái. Nàng thân thể chính là nhỏ gầy không phát triển, còn có luôn tỏ ra vẻ tiểu hài tử ngoan ngoãn. Ngược lại là miêu nữ này lớn hơn nàng mấy tuổi, bộ dáng phát dục cực kỳ tốt, chỗ cần to liền to, nhỏ liền muốn nhỏ, đôi khi Diệp Phi Linh nhìn nàng lại nghĩ tới Chu Trúc Thanh. Đồng dạng miêu nữ, ai lớn lên cái gì cũng tốt a, chỉ có nàng gầy vẫn hoàn gầy, tường thành còn không có cong.



Ái Mạc Tâm hai mắt đỏ lên, buồn bã ngồi cạnh Diệp Phi Linh, học theo bộ dáng mèo nhỏ tựa đầu cạnh chân nàng.



- Tiểu thư, ta đối với vị đại nhân kia không có ý đó, cho dù cả đời này không lấy chồng, ta vẫn sẽ theo ngài phục vụ !



Diệp Phi Linh nghịch lọn tóc Ái Mạc Tâm, cười mắng.



- Nếu hắn nhìn trúng ngươi thì cũng đừng cự tuyệt, ta hiểu được ngươi có phần tâm ý này, nhưng chuyện tương lai khó mà đoán được ! Ta không thể mang ngươi theo, ấy là vì cửa hàng và những cơ nghiệp khác còn cần người chăm sóc, nếu như ta trở về kịp, nhất định sẽ mang ngươi đi thật xa khỏi hắn !



Thất thân thì cũng chỉ là chó cắn một ngụm, Diệp Phi Linh đương nhiên đã không còn sợ. Nàng chỉ sợ nếu lỡ chẳng may có chuyện xảy ra, Ái Mạc Tâm nghĩ quẩn liền không xong.



Ái Mạc Tâm nào dám nghĩ đến chuyện nam nữ, nhất thời nói không nên lời. Nàng có mấy lần nhìn theo hướng của Độc Cô Bác, còn cảm thấy Độc Cô Bác để ý Diệp Phi Linh mới đúng.



Nhưng nàng sẽ không nói ra. Tiểu thư không biết ánh mắt vị đại nhân nọ nhìn nàng kỳ dị đến mức nào đâu, nàng nhất định sẽ cẩn thận giấu diếm, không để tiểu thư nhìn lại người kia với ánh mắt như vậy được.



Bởi vì ... Vị đại nhân nọ quá già !!!!



Độc Cô Bác mà biết được suy nghĩ này, nhất định là thổ huyết mà tức chết. Trần đời các bậc Phong Hào Đấu La đều duy trì bộ dáng trẻ tuổi, nhìn sơ qua còn tưởng thiếu niên đang trưởng thành, thế nào lại bị người ngoài nghĩ là già đâu ?



Mặc dù ... hắn đích thực là quá già.



*******



Đạt Ma đưa Diệp Phi Linh trở lại Sát Lục Chi Đô, dọc đường không có trở ngại gì, chỉ có điều tiểu thư dẫn thêm một người, tất nhiên khiến hắn thấy hơi phiền.



Vị công chúa kia là phụ trợ hệ, nàng mặc dù gắng sức, nhưng là thể lực không thể nào đuổi kịp Diệp Phi Linh cùng hắn.



- Nghỉ một chút, ta nghĩ cũng không còn bao xa nữa !



Diệp Phi Linh dừng bước, tìm một chỗ nghỉ tạm. Ba người trùm trường bào màu đen, giữa rừng sâu ngồi thêm một lúc.



Lộ trình đến Sát Lục Chi Đô mất mấy ngày , Diệp Phi Linh không dám chậm trễ, cũng không dám rêu rao thuê xe đi đường, chỉ đành cuốc bộ từ Thiên Đấu Thành trở về.



Đã gần hai tháng, không biết Sát Lục Chi Đô đã biến thành bộ dáng gì. Diệp Phi Linh nghĩ đến cái bồn huyết tinh kia, trong lòng cảm thấy mong đợi.



Huyết Liên uống đã gần no máu, chính xác là còn ba cánh hoa nữa sẽ biến thành huyết sắc.



- Chúng ta tới đây để làm gì ?



Giáng Châu đi đường dài, cảm giác có phần mỏi mệt. Diệp Phi Linh mặc dù không để cho nàng phải làm cái gì, chính là nàng tự nhiên vì mọi người lo lắng.



Diệp Phi Linh nhìn Giáng Châu, nghĩ nghĩ một lát. Nàng cùng Tần Minh học trưởng đã có da thịt chi thân, không bằng cho nàng cái công pháp song tu ?



Nhưng chuyện này để về sau lại nói, lúc này cần kíp nhất vẫn là trước khi tiến vào Sát Lục Chi Đô thúc Huyết Liên nở. Bởi vì bên trong không sử dụng được hồn kỹ, muốn hồi huyết, liền phải trả giá lớn.



- Ta tới đây để tìm Đường Tam ! Giáng Châu, sau đó phải phiền tỷ hỗ trợ nhiều chút rồi !



Giáng Châu lập tức minh bạch. Năm đó Diệp Phi Linh, Đường Tam cùng Tiểu Vũ đồng thời biến mất, không nghĩ tới Đường Tam vậy mà xông vào Sát Lục Chi Đô tìm đường.



Nơi này ... giống như trong lời mẫu thân kể, cũng là một cái Thần Vực, bất quá là Hắc Ám Thần Vực. Cường giả trong này nhiều như mây, đáng tiếc ngập trong giết chóc, cả đời không thoát khỏi việc dính lấy máu tanh làm thú vui.



Ý Diệp Phi Linh là muốn nàng hồi phục Đường Tam ?



Giáng Châu tâm tình có phần kích động. Đường Tam vượt qua Sát Lục Chi Đô, đương nhiên sẽ có Sát Thần Lĩnh Vực, tới đó nàng có thể tận mắt nhìn thấy lĩnh vực trong truyền thuyết.



- Được, ngươi bảo vệ ta !



Diệp Phi Linh ha ha cười. Giáng Châu nói lời này là đồng ý hai tay, nàng tất nhiên cũng mong có một cái hồn sư trị liệu tùy thời hỗ trợ.



*******



Nàng đi rồi !



Độc Cô Bác nhìn tới căn phòng trống không, bên trong bày ra sáu kiện quần áo đủ màu, nhưng lại không có bóng dáng Diệp Phi Linh tồn tại.



Miêu nữ phục thị nàng nói cũng không thấy nàng nói đi đâu.



Hắn nghĩ đi mấy nơi, Diệp Phi Linh cũng không có trở về học viện, nhiều nhất chỉ có khả năng chạy tới Lạc Nhật Sâm Lâm, nhưng mà hắn đã bay qua mấy vòng, hoàn toàn không có người.



Chẳng lẽ ... nàng chạy tới Sát Lục Chi Đô lần nữa ?



Độc Cô Bác trong lòng nghĩ tới, nhưng lại nhủ thầm chính mình ngớ ngẩn. Nàng một cái Hồn Tông, không có cao thủ hỗ trợ, chưa bước nửa bước liền bị người giết mất.



Diệp Phi Linh làm việc kỳ thực đều có suy nghĩ riêng, hắn tin là nàng nhất định phải chuẩn bị đường lui chắc chắn mới dám làm,



Nhưng vạn nhất đâu ? Biết đâu nàng tuổi trẻ bồng bột xốc nổi, lại chạy theo cái gì tiểu thiếu chủ Sát Lục Chi Đô ???!



Ý nghĩ này hiện lên, Độc Cô Bác sắc mặt liền khó coi. Thiếu nữ tầm tuổi này đều đã có tâm ý của riêng mình, tựa như Nhàn Nhàn năm đó cũng nói với hắn thích Ngọc Thiên Hằng.



Trong lòng thật sự rất ngột ngạt.



Diệp Phi Linh ... nàng con chuột nhỏ này, muốn chạy thoát khỏi hắn sao ?



Vọng tưởng !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK