Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phi Linh đem thanh danh cào xé, chính là Diệp Tát Khắc không hiểu rõ ý định.

- Con gái, ngươi bất mãn ta cái gì sao ?

Diệp Phi Linh tùy hứng, chính là bởi vì nàng đã thức tỉnh võ hồn, điều này Diệp Tát Khắc đương nhiên biết, nhưng chẳng lẽ thức tỉnh này lại khiến tính tình nàng đại biến ?

- Cha, ngươi biết rõ ràng bọn họ làm cái gì sao ?

Thay vì trả lời Diệp Tát Khắc, Diệp Phi Linh hỏi ngược lại cha nàng. Diệp Tát Khắc sao có thể không biết chuyện bản thân bị người giám thị, nhưng cha vẫn điềm nhiên như vậy, rõ ràng biết rõ như vậy, vì sao còn phải thuận theo ?

- Ta biết !

Diệp Tát Khắc đương nhiên hiểu được người bên ngoài làm gì, hơn nữa ... hắn còn biết cả người đứng sau chuyện này là ai, nhưng cố nhiên hắn không ngăn được, mà cũng ngăn không được.

- Cha biết ?

Diệp Phi Linh nhỏ giọng thì thầm.

- Phi Linh, có một số chuyện, ta cả đời không ngăn cản được, cũng không có năng lực để ngăn cản mọi thứ tiếp diễn ! Võ Hồn Điện chỉ đích danh tỷ tỷ con làm cô dâu, ta có cản cũng không cản được !

Diệp Tát Khắc ánh mắt buồn bã, hắn đích xác là phụ trợ hệ, có những thứ mà hắn cả đời muốn bảo vệ, nhưng vẫn là lực bất tòng tâm.

Đối với hắn, hai đứa con gái là thứ quý giá nhất mà hắn có được. Vậy nên hắn không thể để con gái mình mạo hiểm, lại càng không muốn con gái đâm đầu vào chỗ chết.

Diệp Phi Linh đáy mắt âm trầm, so với toan tính của nàng, Diệp Tát Khắc không thể hiểu được.

Về lý, cha là chủ cả gia tộc, hắn lợi dụng con cái mình để bảo trì sinh tồn của gia tộc không sai, nhưng Ngân gia là cái gì mà cũng dám đánh chủ ý vào Diệp gia ?

Nếu nói là Diệp Tát Khắc ngoan tâm đẩy tỷ tỷ vào Võ Hồn Điện, Diệp Phi Linh tin chắc rằng không phải. Tỷ tỷ là tương lai của Cửu Tâm Hải Đường, cha tất nhiên sẽ lựa chọn thứ tốt nhất cho tỷ ấy, cũng không giống như nàng là con gái riêng.

Võ Hồn Điện thanh danh cường thịnh, năng lực nhất đẳng, nhưng cha không có năng lực đẩy tỷ tỷ vào đó.

Ít nhất là khi còn có Hồ Liệt Na.

Nhân tài mà Võ Hồn Điện chú trọng bồi dưỡng không bao gồm trị liệu phụ trợ hệ, bởi vì trong đó còn có người của Phá Tộc. Bọn họ có thể dùng dược liệu trị thương, hơn nữa dược liệu còn có tác dụng nâng cao năng lực.

Cho nên ... kịch độc hại chết Tuyết Dạ Đại Đế là từ bọn họ xuất ra mà không phải do Độc Cô Bác tạo thành.

Diệp Phi Linh âm thầm suy diễn, lại nhìn cha thở dài.

Nếu lúc đó nàng không mất tích, thanh danh cũng sẽ không còn. Mẹ kế đã tính toán muốn nàng chết không có chỗ chôn, nhất định đẩy nàng xuống vực.

Mà quan hệ hai nhà đi xuống, Võ Hồn Điện lại đúng dịp nhảy vào, chỉ trách nàng không chuẩn bị tốt, lúc đó lại thao túng thêm mấy cái hạ nhân nữa thì tốt.

Nghĩ đến thao túng hạ nhân, Diệp Phi Linh đành phải chờ.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, nàng lần nữa tiến vào Lạc Nhật Sâm Lâm.

*******

'' Nàng đêm nay sẽ đến tìm ngươi ! ''

Thanh âm trong đầu Độc Cô Bác vang vọng, khiến thời gian tĩnh tu của hắn khó mà yên tĩnh được.

- Hừ, nàng tới thì đã làm sao, ngươi cả ngày quấy rầy ta thanh tu, không cảm thấy phiền hả ?

Độc Cô Bác cằn nhằn, đối với cái thanh âm kia cảm thấy thực phiền toái. Mỗi ngày không ám ảnh hắn thì cũng quấy rầy tâm niệm hắn, mặc dù có một vài chỗ tốt, cũng khiến hắn nâng cao năng lực nhiều hơn.

'' Tự ngươi có sẵn tạp niệm trong lòng, ta chỉ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, sao lại nói là phiền ? ''

Thanh âm trong đầu hắn lại tiếp tục mê hoặc. Độc Cô Bác trán đầy hắc tuyến, đối với thanh âm này tạm coi như không thấy, tiếp tục đem kịch độc luyện chế thành độc đan.

Hắn muốn phá quan lên chín mươi ba cấp.

Nhờ có thanh âm kia chỉ điểm, hắn mới biết trước giờ bản thân dùng sai dược liệu, nhất là ở chỗ nào. Hơn nữa quyển sổ nhỏ của Diệp Phi Linh cũng khiến hắn khai mở được chút kiến thức, có một vài loại dược liệu không biết tên, cuối cùng hóa ra lại đơn giản như vậy.

- Độc Cô tiền bối ?

Diệp Phi Linh tiến đến trước mặt hắn. Còn vài ngày nữa là hôn lễ của Độc Cô Nhàn, hắn tốt nhất cầm đồ mặc trước để nàng xem còn gì sai sót không.

- Đồ của Bản Tọa xong rồi ?

Độc Cô Bác ngồi im như tượng đá, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, trực tiếp hỏi nàng như vậy.

- Đúng vậy, ngài xem còn có gì không vừa lòng, ta nhất định sẽ sửa lại !

Diệp Phi Linh nhu thuận đáp, đem đồ đạc chuẩn bị thỏa đáng. Ngoại trừ quần áo còn phải có kim cài áo, chưa kể áo choàng ngắn sau lưng cũng cần xem lại.

'' Ta đếm xem, một, hai, ba ... ''

Độc Cô Bác lập tức mở mắt, thanh âm phiền nhiễu kia liên tục thúc giục hắn, đối với Độc Cô Bác không để hắn tĩnh tâm tu luyện.

- Hừ !

Độc Cô Bác càu nhàu, cuối cùng cũng buông bỏ tâm tư, hướng về phía Diệp Phi Linh đi tới. Nàng chuẩn bị kỹ càng, còn mang theo cả đuốc sáng, đem nơi này chiếu lên rực rỡ.

Diệp Phi Linh đứng nép vào một bên, cẩn thận hầu hạ Độc Cô Bác thay đồ. Không giống như phục trang lần trước nàng tặng, quần áo trung cổ cài khuy cúc, bên trong còn phải mặc sơ mi lót, Diệp Phi Linh cũng không dám làm màu quá sáng, đem sơ mi đổi thành màu ghi.

- Ngài gầy đi à ?

Đem cúc áo bấm lên, Diệp Phi Linh nhìn cổ áo có hơi rộng. Lúc trước nàng lấy số đo chính xác, hiện tại có phần lệch số đo.

Độc Cô Bác thở dài. Diệp Phi Linh thấy vậy cũng không dám hỏi nữa, lại đem áo khoác đưa cho hắn khoác lên. Áo khoác hơi dày, tuy rằng có thể che đi bên trong, nhưng mặc như vậy sơ mi sẽ nhăn nhúm không đẹp.

Diệp Phi Linh không thích điều này. Nàng đã nghĩ để hắn trông lịch thiệp một chút, nhưng gầy đi như vậy, thực sự khiến bản thân biến thành ốm bệnh. Đưa nốt cái quần cho hắn, nàng trong đầu mải nghĩ, cũng không chú ý ánh mắt Độc Cô Bác có điểm tối tăm.

Thời gian trước, hắn tiến về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tìm xà độc. Trải qua chục ngày thời gian thường xuyên chiến đấu, cả người thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cơ thể cũng biến đổi một chút, bên trong vết thương dày thêm chồng lẫn lên nhau, khiến hắn gầy hẳn đi một vòng.

- Cái này ..

Độc Cô Bác nhìn tới khuy quần, Diệp Phi Linh vì cách tân trang phục, vẫn là may cạp cao cùng khuy ngoài cho hắn, chỉ là hiện tại khuy đã hơi lỏng lẻo.

Tiếp tục đổi bộ thứ hai, cái này khá hơn một chút, sơ mi trắng thiết kế chính là kiểu dáng rộng, quần cũng có đai kéo vừa người, nhưng áo khoác lại không vừa.

Diệp Phi Linh dở khóc dở cười, mỗi cái đều không như ý, khiến nàng thực sự khó mà nhịn được.

- Ngài đợi một chút !

Diệp Phi Linh cầm lấy phấn màu, nhìn qua tổng thể cả người. Trừ bỏ áo sơ mi đổi một cái khác, bộ đầu tiên màu đen, bộ thứ hai màu xanh, nếu như không phải xem phân lượng lão già này lớn tuổi, nàng thà bỏ luôn áo sơ mi, để hắn tự mình mặc áo khoác cài cúc.

Như thế vừa gợi cảm lại không quá tách biệt. Ít nhất ... cũng đảm bảo hút mắt một đống nữ nhân nhào vào người hắn.

Phấn màu trên tay nàng kẻ vạch, Độc Cô Bác hơi mất tự nhiên, Diệp Phi Linh ở ngay trước người hắn, chủ động chạm vào hắn.

Cảm giác quái lạ không ngừng xâm chiếm tâm trí bản thân, có một chút lâng lâng mong đợi, lại là buồn bực muộn phiền không tên.

- Ngươi đối với ai cũng làm thế này sao ?

Diệp Phi Linh cầm ống tay hắn đang vạch phấn, chớp mắt ngẩng đầu lên.

- Làm gì có, duy nhất mình tiền bối là người đầu tiên ta phải sửa quần áo !

Đương nhiên không tính tay nghề, Diệp Phi Linh may đồ người khác hiếm khi phải sửa lại. Đó là nàng đã dựa theo kích cỡ thân thể mà làm, tuyệt đối chưa từng gặp phải người trong thời gian ngắn có thể thay đổi kích cỡ nhanh như Độc Cô Bác.

- Ừ !

Độc Cô Bác giơ tay, bỗng dưng muốn xoa đầu nàng. Đáng tiếc Diệp Phi Linh lại đang kéo chỉ, hơi nghiêng đầu qua một chút, thành thử tay hắn chơi vơi rơi vào giữa hư không.

'' Chiếm lấy nàng đi ! ''

Thanh âm trong đầu hắn đột ngột vang lên, giữa bóng đêm giống như ma quái lộ diện. Vốn dĩ Độc Cô Bác không muốn để ý, nhưng Diệp Phi Linh lại đang ở ngay rất gần hắn.

Phù một tiếng, đèn dầu tắt. Ánh sáng mất đi khiến Diệp Phi Linh lập tức cảnh giác đứng thẳng dậy.

- Cẩn thận !

Thanh âm người ngập tràn ấm áp, đối với Diệp Phi Linh trấn an. Nàng nhẹ thở phào một tiếng, đèn tắt liền đốt lại là được, nhưng vì sao đèn lại tắt mới là vấn đề. Bóng tối xung quanh cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nàng còn có Tử Cực Ma Đồng, không chết được.

- Ngươi cố ý ?

Độc Cô Bác đối với thanh âm trong đầu mất bình tĩnh. Vừa rồi hắn không để ý, tự nhiên ngón tay lại chuyển động, đem cơ thể hắn điều khiển phóng tới tắt đèn.

Diệp Phi Linh lại tưởng Độc Cô Bác hiểu lầm cái gì, lập tức nói không có. Đèn tự nhiên tắt nàng không biết, làm sao dám làm bậy trước mặt hắn.

- Tiền bối, nếu ngài nghi ngờ ta, không bằng chúng ta xuống dưới Hỏa Tuyền, nơi đó có ánh sáng rõ ràng, chắc chắn đèn sẽ không tự tắt !

Độc Cô Bác muốn há mồm nói không phải nói ngươi, nhưng bản thân hắn đã đủ kỳ lạ rồi, nếu như nói ra trong đầu còn có người khác, chẳng phải nàng sẽ càng thêm ghê sợ bản thân mình hay sao ?

Rối rắm trong lòng biến thành yên lặng. Hắn đi theo nàng bước xuống Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, nhìn ánh mắt nàng phức tạp cùng cẩn trọng nhìn mình, đáy lòng lập tức lạnh xuống.

- Nếu không ngươi đừng sửa nữa ?!

Diệp Phi Linh lúc này lại cố chấp lắc đầu.

- Tiền bối, ngày trọng đại của Nhàn tỷ, ngài không muốn bản thân mình thua kém người khác, ta hiểu được. Vậy nên những gì ta đang làm, mong ngài không ngăn cản ta, cũng đừng nói ra những lời như vậy !

Diệp Phi Linh đối với những gì mình đã làm nâng niu như trân bảo, cho dù là quần áo hay cứu người, nàng đối với những chuyện mình quan trọng đều muốn nghiêm túc đến cùng. Sửa quần áo đối với nàng không mất bao nhiêu thời gian, nàng thà rằng làm cho xong để sau này đỡ phải day dứt.

Độc Cô Bác nhìn Diệp Phi Linh chuyên chú, đáy lòng lại là co rút một trận.

- Hừ, sợ là ngươi không được như ý rồi !

Diệp Phi Linh tốt đẹp đến vậy, không thể ở bên một lão già như hắn được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK