Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phi Linh tính ngốc lâu một chút, nhưng thời gian trong không gian vĩnh viễn đều là ban ngày, nhiệt độ phù hợp với thực vật sinh trưởng, nếu xem quá thời gian, sợ rằng nàng sẽ bỏ lỡ dịp.



Độc Cô Bác thường trở lại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn vào ban đêm, ban ngày tới Thiên Đấu Thành có việc, giống như lúc trước nàng cùng Đường Tam ở đây vậy.



Băng Liên đã nở, dựa vào đó còn có thể thu hút Băng Tằm mò tới. Nếu may mắn, có lẽ trong tuần này nàng còn có thể gom được cả Băng Trùng.



Làm lớn một lần, thu được cả lời lẫn lãi.



Diệp Phi Linh mở ra bản đồ Lam Điện Bá Vương Long, nhìn tới dinh thự to lớn này có rất nhiều bí mật, nghĩ một lúc đều thấy buồn bực.



Vốn còn định xem lão tổ tông ẩn nấp ở đâu, nhưng chưa được diện kiến thì đã tự mình hại '' chết '' mình. Nghe đồn cha của Đại Sư là người rất trọng mặt mũi, vậy nên mới có Đại Sư của ngày hôm nay a !



Ngọc Thiên Tâm đạt được lợi ích, hắn có lẽ sẽ lựa chọn đứng về phía sư phụ, chỉ là Diệp Phi Linh nghĩ mãi vẫn không hiểu.



Bỉ Bỉ Đông nguyên tác sẽ giết toàn bộ gia tộc Lam Điện Bá Vương Long.



Quý tộc lâu đời như vậy, dễ dàng chết như vậy, là nói tác giả thiên vị năng lực của Bỉ Bỉ Đông, hay là do kết cục của Lam Điện Bá Vương Long phải là như vậy ?



Nghĩ không thông.



Bỉ Bỉ Đông có tình cảm với Đại Sư, chút chuyện này lúc thi đấu tại Tinh Anh Đại Hội nàng nhìn ra được, nhưng điên cuồng đuổi giết gia tộc của sư phụ như vậy, cuối cùng sao không giữ lại sư phụ.



Nếu nói là thành toàn cho Đại Sư cùng Liễu Nhị Long, điều này thật quá sức buồn cười.



Bi kịch của Đại Sư cùng Liễu Nhị Long vốn dĩ bắt đầu từ nguyên tác, Bỉ Bỉ Đông hiểu rõ Đại Sư như vậy, cũng để ý Đại Sư như vậy, thế nào lại không biết Liễu Nhị Long là biểu muội Đại Sư ?



Chuyện này không khó tìm.



Năng lực của Võ Hồn Điện sâu cạn bao nhiêu nàng không nắm rõ, nhưng một vài điểm mấu chốt nàng đã đọc trước, hiển nhiên chuyện Đại Sư rời đến Tác Thác thành bà ta cũng biết một hai.



Đấu La Đại Lục đàm tiếu chuyện của huynh muội yêu nhau, đây lại là cơ hội tốt, vì sao Bỉ Bỉ Đông lại buông tay ?



Nếu là vì Thiên Nhận Tuyết ...



Diệp Phi Linh nghĩ tới nghĩ lui, Bỉ Bỉ Đông năng lực thông thần, trên cũng chỉ sợ Thiên Đạo Lưu một bước, tới lúc này toàn thiên hạ không còn gì ngăn cản, liệu bà ta có dám lựa chọn Đại Sư ?



Nếu như biết đã từng vuột mất con dâu là đương kim Giáo Hoàng Võ Hồn Điện, liệu .... Lam Điện Bá Vương Long sẽ có sắc mặt gì đây ?!



Nàng bỗng nhiên mỉm cười.



Sư phụ trong lòng vẫn luôn có Bỉ Bỉ Đông, chính là e ngại thân phận mình không xứng với bà ta, cũng đem một phần tình cảm chôn chặt trong lòng.



Nếu nói có thêm một cái sư mẫu là Bỉ Bỉ Đông, ngoại trừ lập trường đối lập, Diệp Phi Linh không ngại Đại Sư nhiều thêm hương diễm.



Nàng là bò từ Hoàng Cung Đông phương mà ra đấy, nhiều nữ hầu một phu, còn hiếm lạ gì nữa đâu.



Xòe bàn tay với lên bầu trời, nhưng với mãi cũng không với được, chỉ có mông lung đáp lại.



Võ Hồn Điện.



Làm thế nào để thâu tóm được cả Võ Hồn Điện ?



Diệp Phi Linh nhìn trúng năng lực của Võ Hồn Điện đã lâu, muốn đàng hoàng giật dây cướp lấy là không thể, chỉ có thể từng bước đi cửa sau, mỗi lần chặt bớt một đoạn rễ dài của Thiên Sứ sáu cánh.



Sạt ...



Thanh âm bò sàn sạt truyền đến.



Diệp Phi Linh ngẩng đầu ngồi dậy, thoáng thấy một đầu rắn xanh lục bò tới.



Da rắn ánh lên sắc xanh ngọc bích, cái lưỡi đỏ tươi không ngừng phì phì liên tục.



- Ngươi vui mừng sao ? Chủ cũ của ngươi đang ở bên ngoài này, có muốn ra gặp hắn không ?



Sờ sờ đầu rắn nhỏ, Diệp Phi Linh hỏi nó một câu.



Rắn xanh lắc lắc đầu, lại ngoan ngoãn bò vào cánh tay nàng, quấn lên mấy vòng rồi trườn vào cổ nàng lim dim.



Cửu Tiết Phỉ Thúy được nàng ném vào trong không gian thời gian qua có vẻ sống rất tốt, thân thể không chỉ dài ra, dường như kịch độc cũng được ma luyện nhiều thêm. Trên đầu nó ẩn hiện mấy cái ký hiệu, dưới bụng cũng có mấy đường hoa văn rất lạ.



Hồn thú trên người có hoa văn, Diệp Phi Linh theo Đại Sư tìm hiểu bấy lâu nay, cũng chưa từng thấy trường hợp này bao giờ.



Không rõ là có chuyện gì.



Nếu không thử tìm Tiểu Vũ hỏi một chút xem sao.



Cửu Tiết Phỉ Thúy rít rít lên vài tiếng, chốc lát liền thấy hai đầu Bích Huyết Xà cũng theo đó bò tới.



Diệp Phi Linh nhìn một chút, đám nhỏ này dường như lớn thêm một vòng, lần trước nhìn thấy mới chỉ có một đoạn, vậy bây giờ liền là một quãng.



Bích Huyết Xà đối với Cửu Tiết Phỉ Thuý nhìn nhìn, lại thò đầu xuống nhìn nàng, bộ dáng giống như là ... vui vẻ.



Diệp Phi Linh khẽ cười.



Bích Huyết Xà đây là đem Cửu Tiết Phỉ Thuý tôn thành lão đại à ?



- Thật là đói quá, mấy đứa mỗi ngày ở trong này ăn tiên thảo mập thành như vậy, mai mốt miếu nhỏ của ta không chứa nổi các ngươi !



Nàng cảm thán nhìn đám rắn này lớn thật nhanh.



Bích Huyết Xà khẽ dụi đầu vào tay nàng. Hồn thú sinh trưởng trong không gian, đối với Diệp Phi Linh liền coi nàng thành mẹ, lại nghe được lời nàng nói mà làm nũng.



Diệp Phi Linh cười lên thành tiếng, đối với hành động nhỏ này thực thích. Hồn thú thân cận với chính mình, nàng còn có cảm giác vô cùng yên tâm.



- Còn biết làm nũng ta ! Một đám các ngươi nếu ở trong này thấy chán, ngày khác ta dẫn các ngươi ra ngoài đi dạo !



Ba đầu hồn thú nghe tới, ánh mắt lập tức liền sáng rỡ lên.



Diệp Phi Linh nghi hoặc nhìn, ánh mắt cơ linh như vậy ? Chính là linh trí đã khai mở ? Không tệ, nếu vậy thì ... phải nhanh chóng trở lại Sát Lục Chi Đô.



Nàng nhớ còn có một đầu Thập Thủ Liệt Dương Xà đang chờ chết ở trong đó.



Nội đan thuộc về Đường Tam, nhưng là thân xác vẫn nằm nguyên ở đó, đi sớm một chút có thể thu thập được xác thượng cổ hồn thú, nếu nàng đoán không sai, thứ này là đại bổ với cả ba đầu xà của nàng.



Lúc này Diệp Phi Linh chợt nhớ ra chuyện cần làm.



Thò đầu nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã ngả màu nắng chiều. Ngốc trong không gian không rõ giờ giấc, nhưng vẫn may lúc này chưa quá muộn.



Chuẩn bị tốt, Diệp Phi Linh đem Phi Thiên Thần Trảo phóng tới cành cây, ba phen liền an toàn tiếp đất.



Chạy đến Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn trước tiên, Diệp Phi Linh chỉ cảm thấy lóa mắt. Băng Liên trong một ngày sinh trưởng cực kỳ tốt, không chỉ từng đóa từng đóa lớn bằng cái bát trắng tinh, ngược lại là cánh hoa tản ra hàn khí kia thực sự là chất lượng tốt.



Diệp Phi Linh vạch hoa tìm sâu, mặc dù không tìm được Băng Tằm, nhưng nàng tìm được một đóa có trứng Băng Tằm trong đó. Ngoài ra còn một cái kén tằm bọc ở bên cạnh trứng.



Tập tính riêng của Băng Tằm nàng không nắm rõ, nhưng nếu tương tự như mấy loại sâu tằm, hẳn là ăn đủ chất, tiếp đó đẻ trứng xong liền tiến hóa.



Mà vấn đề này không vội, có thời gian nàng sẽ hỏi Tiểu Vũ sau. Trước đem mấy thứ này đi, cất tạm ở trong Như Ý Bách Bảo Nang của Đường Tam.



Không gian hiện tại chưa đào được ao, có trồng xuống cũng vô dụng, nàng không có Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, rất khó tìm được nơi sinh trưởng cho thủy hệ thực vật.



Vốn dĩ là âm thầm tiến đến trộm dùng Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Diệp Phi Linh cẩn thận xóa dấu vết, đem dấu chân trên mặt đất xóa sạch sẽ. Độc Cô Bác ghét nhất có người lạ tiến vào, bằng không lúc trước cũng đem ba vị sư phụ đánh một trận.



Trong khi Diệp Phi Linh chăm chú xóa đi dấu vết, Độc Cô Bác đã đứng sau lưng nàng từ bao giờ. Đừng nói là hắn đã sớm biết đó là nàng, mà bởi vì bản thân hắn lòng đa nghi cực kỳ nặng.



Hắn cảm giác, Diệp Phi Linh chưa từng rời khỏi đây.



Cho nên hắn cũng chưa từng rời khỏi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, lặng yên ngồi ở trên mỏm đá cao nhất của đỉnh Lạc Nhật Sâm Lâm nhìn xuống.



Sự thật chứng minh suy đoán của hắn là chính xác, đặc biệt là nhìn thấy nàng nhảy vào Băng Tuyền, tay không chạm vào Băng Liên tìm thứ gì đó, Độc Cô Bác liền có cái suy nghĩ khác.



Diệp Phi Linh đem tin tức bản thân phong tỏa, để ngoại nhân hiểu lầm nàng đã chết. Trong khi đó nàng chạy tới Sát Lục Chi Đô đón Đường Tam, sau đó quay trở lại đây thu thập dược thảo.



Tám phần là Đường Tam đã xảy ra chuyện !



- Quả nhiên là ngươi !



Diệp Phi Linh xoay người ngẩng đầu nhìn lại, cả người lập tức nhảy dựng lên, hoảng hốt lùi về phía sau.



Má nó, ôn thần !



Độc Cô Bác khoanh tay, nhìn bộ dạng Diệp Phi Linh hoảng sợ, khóe môi khẽ nhếch lên phì cười.



Trông Diệp Phi Linh lúc này không khác gì một con mèo cả. Toàn thân bụi bẩn nhếch nhác, trên đầu vương đầy lá cây, hơn nữa cái điệu bộ nàng nhảy dựng lên đích xác y như mèo con hoảng hốt.



- Còn biết sợ ?



Thanh âm hắn có chút lạnh. Diệp Phi Linh mím môi. Độc Cô Bác sớm vậy đã trở về, thật là ngoài dự liệu của nàng.



- Độc Cô tiền bối ... chuyện này ... là ta không đúng !



Diệp Phi Linh khẩn thiết nhận sai. Là nàng không đúng, Dược Cốc của Độc Cô Bác, chỉ có hắn cùng Đường Tam mới có thể tùy ý sử dụng, nàng trộm dùng chính là sai lầm.



Cầu sư huynh mau chóng hoàn thành khảo nghiệm, sớm ngày trở về cùng Độc Cô Bác hoan hảo một phen. Nhìn thấy nàng liền cau mày châm chọc, thật sự chỉ có sư huynh mới cùng hắn giao hảo được.



Ăn mắng là chuyện nhỏ, bị Độc Cô Bác nhìn chằm chằm mới là chuyện lớn. Không rõ vì sao Diệp Phi Linh luôn cảm thấy chột dạ, cứ có cảm giác quái quái không nói rõ lên lời.



- Đường Tam sao rồi ?



Độc Cô Bác nhìn nàng bối rối, liền nghĩ đến suy đoán của mình, lại thêm một phần chắc chắn.



Diệp Phi Linh chớp mắt. Đường Tam ?



- Sư huynh ... sư huynh còn ở trong Sát Lục Chi Đô hoàn thành khảo hạch, tạm thời chưa trở về được !



Diệp Phi Linh cũng không dám giấu diếm tình hình Đường Tam, cẩn thận nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK