Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phi Linh cố nhiên biết rõ, chút thủ đoạn cải trang vẻ mặt này không duy trì được lâu, hơn nữa còn phải đối phó với một cái quản gia này, xem ra không chuốc thuốc là không được.

Trong người mang theo vụn phấn giấu vào móng tay, Diệp Phi Linh hướng đến quản gia bất ngờ xông tới, đem vụn phấn rắc vào người hắn.

- A ! Mặt của ta !

Quản gia hét lên một tiếng, trong nháy mắt bị Diệp Phi Linh phủ tới hồn kỹ nhốt lại, một cước đá vào trong không gian.

Diệp Tát Khắc có phần kinh ngạc. Ngân Thiên Văn hôm nay lại làm sao đánh người, hắn phát rồ ư ?

Diệp Phi Linh suỵt một tiếng, đồng thời truyền âm nói cho Diệp Tát Khắc biết :

'' Cha, là con đây ! ''

Diệp Tát Khắc trừng lớn mắt, thanh âm này giống như của con gái hắn, nhưng cái người trước mặt lại khó mà tin cho được.

Diệp Phi Linh hiểu rõ, lại đưa chìa khóa trong tay ra. Diệp Tát Khắc nhìn quanh, lập tức đem cửa phòng khóa lại, còn đem bàn ghế tới chặn cửa.

'' Cha, Ngân gia âm mưu tạo phản Đế Quốc, ngài bị bọn họ giam mấy ngày rồi, có mệt mỏi chút nào không ? ''

Nghe con gái ân cần hỏi thăm, Diệp Tát Khắc trong lòng có phần ấm áp. Đáng tiếc người đến cứu hắn lại không phải là Tuyết Thanh Vân, đệ tử so với con gái đều không bằng.

- Ta không mệt, con vì sao lại giả trang tới đây, nơi này nguy hiểm lắm. Bọn họ là người của Võ Hồn Điện, người nào cũng có thể khiến chúng ta chết ngay tại chỗ !

Diệp Phi Linh cười nhạt, đối với đám binh sĩ ngoài kia âm thầm phỏng đoán. Bọn họ sẽ chỉ nghe lệnh của Ngân Quyết, không có lệnh, bọn họ cũng không dám vào.

Bất quá lúc này có tiếng chân chạy ầm ĩ. Tiếng người hô lên phía dưới :

- Báo động ! Tù nhân bỏ trốn !

Diệp Phi Linh lúc này mới nhớ đến đám người canh phòng nhà giam, lúc đó nàng chỉ lo cứu người, đã quên hạ thủ đám người này.

- Cha, nhanh chóng thu thập những thứ này, hôm nay Ngân gia đã bán mình cho Võ Hồn Điện, chúng ta lập tức rời khỏi đây !

- Được !

Diệp Tát Khắc gật đầu, đem đồ đạc toàn bộ thu thập. Ngân Quyết bởi vì nghĩ muốn giam lỏng hắn cho nên cũng không thu lấy trữ vật hồn đạo khí, lúc này vừa vặn để dọn đồ.

Diệp Phi Linh càn quét qua một chút, ngoại trừ đống bàn ghế đang chặn cửa, nàng thu thập cả căn phòng sạch bách không chừa lại gì. Sau khi thu thập cả giá sách, mặt bên trong phòng hiển lộ ra một cái chốt cửa, Diệp Phi Linh lặng lẽ xoay một chút, bên tay trái nàng liền hiện ra một cái cầu thang.

- Đi thôi, cha !

Diệp Phi Linh kéo tay Diệp Tát Khắc chạy vào bên trong. Nơi này mặc dù có chút tối, nhưng nàng sử dụng Tử Cực Ma Đồng, miễn cưỡng đem địa hình bước đi bình thường.

Cầu thang không dài, đi hai thang liền tới một căn phòng nhỏ. Bên trong phòng hầu hết toàn là đồ quý hiếm, có một ít đồ kỳ lạ.

Diệp Phi Linh dựa theo mùi phát hiện trong phòng có dầu hỏa, lập tức đem lửa đốt lên. Diệp Tát Khắc nheo mắt lại, căn phòng tối bỗng chốc sáng bừng lên.

Diệp Phi Linh cười lạnh, trong này toàn là đồ quý hiếm, kim hồn tệ cũng có mấy rương đầy, những thứ khác không rõ công dụng, trước tiên liền thu thập sạch sẽ.

Diệp Tát Khắc lại không để ý mấy thứ này, hắn chú tâm nhìn xung quanh một chút, phòng kín như vậy là để giấu đồ quan trọng. Mà con gái đã nói Ngân gia cấu kết với Võ Hồn Điện, như vậy phải tìm được bằng chứng.

Ở đâu ?

Ngân gia giấu chứng cứ ở đâu ?

Diệp Tát Khắc nhìn quanh một lần, cuối cùng nhìn về phía vách tường cạnh cầu thang. Hắn chết trân nhìn một bức họa treo trên tường.

Diệp Phi Linh thu thập xong xuôi, dự định kéo tay cha rời khỏi đây, lại phát hiện cha thế nhưng chảy nước mắt.

Nàng nhìn theo hướng Diệp Tát Khắc nhìn lên, một bức họa trong ánh lửa bập bùng hiện rõ người có mấy phần giống nàng.

Diệp Phi Linh lập tức đem bức họa thu vào, lại nhìn kỹ một lần xung quanh, xác định không còn gì bỏ sót nữa mới đưa Diệp Tát Khắc đi. Cha tâm trạng có vẻ không ổn định, trong ánh mắt là nét đau thương không gì sánh được.

Tiến vào bên trong không gian, Diệp Phi Linh nhìn một đám người đang ngồi bần thần. Có lẽ là bị giam giữ nhiều năm trong bóng tối khiến cho bọn họ quên đi phản ứng, một đám người che mắt, bên dưới nước mắt khô cạn.

- Phi Linh !

Diệp Phi Linh nghe âm thanh gọi tới, Giáng Châu lúc này đang ôm một đống đồ chờ nàng toiws xem. Có vẻ vì nàng đã cấp quyền cho Giáng Châu, cho nên một đống đồ thu được từ Ngân gia được Giáng Châu sắp xếp rất gọn gàng.

- Tên rách mặt đâu rồi ?

Diệp Phi Linh thả bột ngứa lên mặt tên quản gia, hắn là bị bột ngứa này ăn mòn da mặt. Giáng Châu chỉ vào một góc, tên quản gia đang không ngừng lăn lộn gào khóc trong lồng.

- Kẻ này dám tấn công ta, nhưng là mấy cái ... đồ trong này tự động trói nghiến hắn lại rồi, làm hại ta lo lắng không thôi !

Diệp Phi Linh thở ra một hơi, không sao là tốt. Không gian của nàng là một đống bảo bối chưa được khai phá, nhưng lúc này làm chính sự quan trọng hơn.

- Mấy cái người này là tù nhân ta cứu được ở trong Ngân gia, tỷ xem có cách nào hồi phục cho bọn họ không ?

Giáng Châu tới gần bọn họ, lập tức nhăn mày bịt mũi. Mùi chua thối phát ra từ những tù nhân này khiến nàng muốn nôn, lại duỗi ra trị liệu quyền trượng điểm lên từng người. Trông họ gầy gò ốm yếu đến vậy, tưởng rằng một trận gió thổi là sẽ bay mất.

May mắn chưa ai chết cả, chỉ là muốn phục hồi nguyên trạng thì có chút khó. Phải mất một lúc trị liệu mới thấy được sinh cơ trên mặt của mỗi người.

Diệp Tát Khắc ôm lấy bức họa, trong lòng ê ẩm một trận. Hắn không rõ vì sao trong dinh thự Ngân gia lại có bức họa của Trần Phi, hơn nữa còn được bảo quản cẩn thận đến vậy.

Mà lúc này hắn mới có dịp nhìn kỹ, không biết con gái đã đưa hắn đi đâu, có phải cũng giống như Trần Phi đột nhiên biến mất ?

- Cha, người đi cùng ta tới đây !

Diệp Phi Linh cùng Giáng Châu đưa Diệp Tát Khắc ra ngoài. Lúc này bọn họ lại đứng ở sân sau của học viện, Diệp Tát Khắc lại thêm kinh sợ, con gái hắn mở được năng lực gì thế này ?

Diệp Phi Linh nhìn ánh mắt cha có ngàn vạn điều muốn hỏi, nhưng là lúc này phải đi tìm các vị sư phụ gấp, cha hiện tại ở đây có thể đem mọi chuyện giải quyết triệt để.

*******

Trong phòng kín, bốn vị sư phụ ngáp ngủ nhìn nhau. Diệp Phi Linh đun trà nóng lên, lại xuống bếp sửa soạn một ít điểm tâm.

Diệp Tát Khắc trầm ngâm kể lại mọi chuyện mấy ngày vừa rồi. Đại Sư cùng viện trưởng gật gù. Khả năng Ngân gia đầu nhập Võ Hồn Điện bọn họ cũng đã dự tính đến, sau cùng vẫn là có người phản bội Đế Quốc giống như Đái Thiên năm đó.

- Hơn nữa không chỉ Ngân gia đầu nhập Võ Hồn Điện, bọn họ chắc còn phải có người khác đứng sau hỗ trợ. Ta chỉ là không rõ ràng từ khi nào Võ Hồn Điện đã tính toán đến bước này, lại còn đem ngài bắt lại !

Diệp Tát Khắc nghe Đại Sư phân tích, cúi đầu.

- Bọn họ sợ ta làm hỏng chuyện tốt, còn có ... muốn thu thập ta về Võ Hồn Điện, chuyên môn cho bọn họ sử dụng !

Bốn vị sư phụ nhìn nhau. Quả thực Diệp gia là trị liệu hồn sư xuất sắc nhất, có họ ở cạnh tương đương có thêm mấy cái mạng.

- Vậy chuyện của đại tiểu thư nhà ngài cũng là bọn họ sắp xếp ?

Diệp Tát Khắc nghe Phất Lan Đức dò hỏi, gật đầu. Đứng trước Võ Hồn Điện, hắn không có chút năng lực phản kháng nào, kể cả những người đã từng đi theo bảo hộ hắn đều không thể chống lại thế lực này.

- Đúng, Võ Hồn Điện mặc dù xây mấy tòa thánh đường ở trong Đế Quốc, nhưng là bọn họ không có vị trí ủng hộ cố định. Ngân Quyết muốn đem Diệp gia ta trở thành bàn đạp của Võ Hồn Điện, lại định đem người cài vào trong Thiên Đấu Hoàng Thất, chính là chuẩn bị cho Võ Hồn Điện tiến về Đế Quốc nắm lấy cục diện !

Diệp Phi Linh bê điểm tâm bưng vào, năm người trò chuyện có phần yên ổn. Cha tâm trạng có vẻ khá hơn, ít nhất không thất hồn lạc phách giống như vừa rồi.

- Vậy bây giờ ngài muốn tính toán tương lai làm sao ? Hôm nay chúng ta đi dự hôn lễ của Lam Điện Bá Vương Long, nhị thiếu gia nhà bọn họ muốn cầu hôn con bé đấy !

Diệp Phi Linh tự nhiên bị đá quả bóng về hướng mình, trong lòng buồn bực viện trưởng nhắc đến chuyện này.

- Nếu được như vậy thì tốt quá, là tại ta không có bản lĩnh gì, không thể lo cho con gái được nhân duyên tốt !

Diệp Tát Khắc ngẩng đầu nhìn con gái, có mấy phần bất đắc dĩ trong lòng. Phụ trợ hệ hèn yếu như vậy, cuối cùng vẫn là cúi đầu nhìn sắc mặt người khác sinh tồn.

Đại Sư híp mắt nhìn, bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng, Diệp Phi Linh tình cảm không rõ, hơn nữa đã lớn khôn rồi, không thể dựa vào chuyện định đoạt duyên phận mà nói được.

- Ta dự định hai năm nữa mới cho Ngọc Thiên Tâm cùng nàng kết hôn, đương nhiên tiền đề là Diệp Phi Linh nguyện ý !

- Bây giờ không thể sao ?

Diệp Tát Khắc trong lòng nóng vội, lại thêm chuyện Võ Hồn Điện dự định thâu tóm Thiên Đấu Đế Quốc, nhất thời rất cần chỗ dựa vững chắc.

- Cha, ta còn phải trải qua huấn luyện đặc biệt của Tam Trưởng Lão, ngài ấy không muốn ta gặp chút vướng bận gì lúc này, cho nên để sau lại nói đi !

Diệp Phi Linh nhéo nhéo tay Diệp Tát Khắc làm nũng, đồng thời đem chuyện Tam Trưởng Lão Hạo Thiên Tông thu nhận nàng làm đồ đệ.

- Vậy ... cũng được, chỉ cần con an ổn, ta thì không sao cả ! Nhưng mà ... con nhất định phải đem tỷ tỷ con cứu ra ngoài, nàng là người thừa kế cuối cùng của Cửu Tâm Hải Đường, không thể để Võ Hồn Điện làm hại nàng !

Diệp Phi Linh gật đầu đáp ứng. Chuyện này đối với nàng cũng chỉ là nhiều thêm một miệng ăn, Diệp Linh Linh không chết là được.

Dù sao tương lai kết cục của Võ Hồn Điện là tru diệt toàn bộ. Ai chống đối nam chủ thì chết hết, cho nên trước giờ Boss phản diện đều không có kết cục tốt.

Muốn kéo Diệp Linh Linh ra khỏi chuyện này cũng dễ thôi.

Diệp Phi Linh trong đầu tính toán đem mối nhân duyên các vị sư phụ đề bạt dành cho tỷ tỷ mình. Nàng đối với mấy người này không có hứng thú, thuần túy là ra vẻ một chút, dù sao trong thâm tâm cũng đã quá tuổi trải nghiệm tình cảm nam nữ, không bằng để bọn họ đến với nhau là vừa đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK