Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Đấu Đế Quốc vậy mà xuất ra thật nhiều nhân tài.



Chưa hết, Sử Lai Khắc học viện còn là một cái học viện toàn nhân tài. Không chỉ thi đấu đạt được đệ nhất thành tích, còn vượt mặt qua Võ Hồn Điện lành lặn trở về.



Thời thế thay đổi rồi !



Đạt Ma nghĩ tới bộ dáng của Diệp Phi Linh, lập tức xem kỹ tin tức, chuyên chú một chút liền thấy nàng cũng có mặt trong Sử Lai Khắc học viện.



Mà học viện này, còn có mấy cái tin tức kỳ quái khác bao quanh, hơn nữa người chống lưng cũng là một cái Phong Hào Đấu La.



*******



Trời ngả nắng về chiều, Diệp Phi Linh khoác lên trường bào, một mình chạy tới đỉnh Lạc Nhật Sâm Lâm.



Đạt Ma mặc dù phòng bị nàng, nhưng là bị nhốt lâu trong Sát Lục Chi Đô, đối với đồ ăn lại không có phòng bị, lập tức bị nàng bỏ thuốc ru ngủ rồi.



Liều lượng cũng không nhiều, tối đa chỉ có sáu ngày thôi. Mặc dù có một cái Hồn Đấu La kề cận an toàn hơn rất nhiều, nhưng nếu dẫn hắn tới nơi này, chỉ sợ lộ ra Dược Cốc của Độc Cô Bác.



Đây là đồ vật của riêng lão già đó, ít người biết một chút thì tốt.



Băng Liên sinh trưởng ở hàn đàm, Băng Tuyền coi như là cùng thuộc tính, chỉ là không biết Bạch Liên có như vậy không.



Thường Thì Bạch Liên sẽ không cách Băng Liên quá xa, chỉ là nàng trong lòng có chút hồi hộp.



Độc Cô Bác vắng nhà thì tốt.



Đi mất nửa ngày, tới khi ánh trăng nhảy múa trên đầu, Diệp Phi Linh mới tới được trung tâm Lạc Nhật Sâm Lâm.



Đây là thời điểm trồng tốt nhất, Diệp Phi Linh dựa theo trí nhớ nhanh chóng tìm tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.



Trước múc thử một gáo Băng Tuyền đổ xuống chậu bùn, nếu không được, nàng còn có mấy cái Băng Liên chưa bỏ hạt sen thả xuống.



Băng Liên gặp Băng Tuyền, tựa như là cá gặp nước, từ trong chậu bùn vươn lên một cái mầm cây.



Diệp Phi Linh cũng không dám chậm trễ, lại múc thêm một gáo nữa đổ xuống. Băng Liên giống như hút lấy nước, chậu bùn lập tức tản ra hơi lạnh, nhưng là mầm cây lập tức lớn lên rất nhanh.



Diệp Phi Linh nghĩ một chút, thử đem một cái hạt sen khác quăng vào trong Băng Tuyền, nhưng chờ một lúc cũng không có chút động tĩnh, còn không bằng nàng múc nước đổ vào chậu bùn, Băng Liên từ từ lớn lên nhìn tới rõ ràng.



Quả nhiên vẫn là đất trong không gian có tác dụng tốt hơn.



Diệp Phi Linh đáy mắt phát sáng, nếu được, sau này nàng muốn tạo ra một cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn ở trong không gian, như vậy mỗi lần có việc cần, cũng không cần ra ngoài tìm Băng Tuyền cùng Hỏa Tuyền.



Băng Liên dưới sự hỗ trợ của Băng Tuyền, nhanh chóng phát triển đến mức kinh người. Qua nửa khắc, thân cây đã hình thành, lại qua một canh giờ, thân cây đã mọc lên búp hoa nhỏ xíu.



Diệp Phi Linh tay cũng không chậm, liên tục rót Băng Tuyền vào trong chậu đất, chỉ thấy Băng Liên giống như một cái động không đáy, liên tục hút khô nước.



Cực chẳng đã, Diệp Phi Linh quyết định đem chậu bùn bỏ xuống Băng Tuyền. Lập tức Băng Tuyền xuất hiện biến hóa lớn.



Vốn dĩ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đã rất nhiều tiên thảo đồng thời mọc, một chậu bùn này vừa bỏ xuống, lập tức trên mặt Băng Tuyền nổi lên gợn sóng nhè nhẹ, thoáng cái rất nhiều mầm cây nhú ra.



Diệp Phi Linh kinh ngạc nhìn. Ngoại trừ đóa Băng Liên đã thành búp kia đang bằng tốc độ chóng mặt nở ra, lại có thêm mấy đóa Băng Liên từ dưới mặt nước trồi lên.



Băng Liên sắp nở.



Diệp Phi Linh kinh hãi, rút cục đất trong không gian là thứ gì chứ ? Kết hợp với Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, không ngờ còn có thể tạo ra hiệu quả lớn như vậy.



Ngay khi đóa Băng Liên vừa nở, một đốm sáng nhỏ như đóm bay vụt lên.



Diệp Phi Linh trong lòng mừng thầm, quả không sai, Băng Liên cùng Bạch Liên cộng minh, hiện tại Băng Liên nở, tất sẽ kéo theo Bạch Liên cùng nở.



Đốm sáng lung linh rất nhanh bay vụt đi, nương theo ánh trăng chấm lên mỏm đá cách đó không xa.



Diệp Phi Linh nhìn tới vách đá, lập tức cau mày. Mẹ nó, Bạch Liên đúng là thứ tai ương, mọc ở đâu không mọc, phải treo trên vách đá mới chịu.



Nàng không phải là Phi Hành hồn sư, toàn bộ khinh công đều là dựa vào hồn lực cung cấp chú định, nhìn tới vách đá dựng đứng như vậy, trong lòng thật sự có điểm sợ hãi.



Nhưng nghĩ đến Sát Lục Chi Đô còn một món lợi lớn, Diệp Phi Linh kiên quyết gạt qua, chính mình dụng tâm cẩn thận là được.



Trèo trèo trèo.



Ta trèo.



Hái hái hái.



Hái không được thì nàng sẽ đánh sập vách đá này xuống.



- Kẻ nào !



Thanh âm Độc Cô Bác từ trên không quát xuống. Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn bỗng nhiên xuất hiện dị động, hắn còn tưởng là mới có con ruồi nào bay lạc vào bị nuốt mất.



Nhưng bóng người di động trên vách đá kia là cái gì ?



Rõ ràng là có người nhằm vào bảo vật của hắn mà đến. Độc Cô Bác hung tính bạo nộ, đối với kẻ trộm lập tức không buông tha.



Sát khí thẳng tắp hướng thân ảnh Diệp Phi Linh mà phóng tới.



'' Chết tiệt, lão già kia sao lại trở về đúng lúc này ? ''



Diệp Phi Linh cắn răng, trong lòng thầm hối hận. Quả nhiên không phải đồ của mình, trộm dùng bị chủ nhà phát hiện, lại còn buông sát khí lớn như vậy.



- Tiểu tặc to gan thật !



Độc Cô Bác phóng hồn lực đến, mỗi đạo hồn lực nhỏ nhưng lại mang theo uy áp sắc bén.



Diệp Phi Linh không nhanh không chậm di chuyển né qua, cả người ép sát vách đá, giống như thằn lằn cấp tốc chạy về hướng Bạch Liên.



Xuy xuy xuy ba tiếng, hồn lực phóng tới ghim thẳng trên vách đá. Diệp Phi Linh có chút hoảng hốt, lão già chết tiệt này, đùa một chút mà hắn thật sự muốn giết nàng ????



- Né ?



Đáy mắt Độc Cô Bác hiện lên xích hồng sắc, tiểu tặc to gan, đã tiến vào đây trộm bảo vật còn dám chạy.



Diệp Phi Linh tốc độ không thấp, thính lực cũng tốt hơn người khác, nghe tới Độc Cô Bác lầm bầm, mặc dù có chút buồn cười, nhưng vẫn như cũ phóng sang hướng khác.



Không chạy để ông ta làm gỏi nàng chắc ?



Bạch Liên chỉ còn cách nàng vài mét, Độc Cô Bác lập tức bay vụt lên phía trước.



Diệp Phi Linh thấy tình huống không ổn, mặc dù nàng rõ ràng Độc Cô Bác không dám ra tay quá nặng, sợ hủy đi vườn dược của ông ta, nhưng nàng lại sợ vách đá cheo leo này.



Còn chạy nữa, nàng chắc chắn sẽ kiệt sức. Dù sao hồn lực của một cái Hồn Tông vẫn không thể chạy thoát khỏi Phong Hào Đấu La.



- Hì hì ...



Diệp Phi Linh cười lên một tiếng, thanh âm nàng trong bóng tối phá lệ rõ ràng, khiến Độc Cô Bác ngẩn người đôi chút.



Phải không ? Có phải là con nhóc đó không ?



Chớp lấy thời cơ, Diệp Phi Linh tung mình về hướng trước, một tay tóm lấy Bạch Liên, nhưng là Bạch Liên này còn chưa có nở.



- Tiểu tặc to gan, dám ... lừa Bản Tọa, hôm nay nơi này nhất định chôn ngươi !



Độc Cô Bác đoán già đoán non, lại thấy bóng người lợi dụng lúc hắn thất thần mà chạy mất, lập tức phi thân tóm lấy.



Diệp Phi Linh quả quyết tháo trường bào, phủ lên chắn tới trước mặt Độc Cô Bác, tiếp đến nhảy vào không gian.



Độc Cô Bác bị một phiến vải ngăn chặn, chớp mắt đã không thấy người đâu.



Trường bào vẫn còn lưu lại hơi ấm, nhẹ thoảng lên mùi hương quen thuộc.



Hắn ngây người.



Thật đúng là nàng ?



Độc Cô Bác trong lòng không thể tin nổi. Sao có thể ? Nàng chẳng phải đang ở Sát Lục Chi Đô cùng với Đường Tam hay sao ?



Thế nào lại chạy tới nơi này ? Còn không nói với hắn một tiếng ?



Trốn nhanh như vậy .... lẽ nào Đường Tam đã xảy ra chuyện gì ?



Trong khi Độc Cô Bác suy nghĩ, Diệp Phi Linh trốn trong không gian nhẹ hít vào một ngụm khí lạnh.



Uy lực và tốc độ quá nhanh rồi. Nếu không phải chính mình có không gian, hẳn là bị lão già này một kích chụp chết a !



Trộm dùng đồ của người quả nhiên không tốt chút nào.



Mặc dù suýt bại lộ nhưng Diệp phi Linh vẫn cảm thấy vui mừng, Bạch Liên đã có trong tay, Huyết Liên cũng không khó làm.



Chính là còn phải mời Giáng Châu xuất thủ một chuyến. Nàng mặc dù không sợ Huyết Liên cắn nuốt, nhưng lại sợ bản thân không kịp hồi huyết.



Tính toán kỹ càng như vậy, hiện tại còn có thể trở về tẩy Huyết Trì thật sớm. Bồn máu đó nếu sử dụng đúng cách, sẽ không lãng phí mất một đống tài nguyên.



Trọng yếu là vì xây dựng Đường Môn. Đường Tam hắn không quản nguồn nhân lực nhỏ này, nhưng Diệp Phi Linh tiếc phần thịt muỗi nhỏ, muốn tận dụng cho bằng hết.



Sát Lục Chi Đô thay vì vùi dập như vậy, không bằng biến thành nơi hữu dụng đối với Đường Môn. Không có ma luyện cũng không thể trưởng thành, tương lai của Đường Môn cũng sẽ không vì lựa chọn sai lầm mà hối tiếc.



Tương lai của Đường Môn bởi vì tưởng nhớ Đường Tam mà chuyên chúc lựa chọn hồn sư có võ hồn Lam Ngân Thảo làm chưởng môn. Điều này không sai, nhưng mà võ hồn của Đường Tam căn bản không phải Lam Ngân Thảo.



Hắn võ hồn chính là Lam Ngân Hoàng - đế vương của Lam Ngân Thảo, tính năng lợi hại không cần nói, Lam Ngân Thảo bình thường chỉ là cọng cỏ, trừ phi đột phá biến dị võ hồn thay thế.



Lam Ngân Hoàng ngoại trừ năng lực đặc thù gấp trăm lần Lam Ngân Thảo, còn có một lợi thế khác.



Hiệu triệu Lam Ngân Thảo.



Tại Đấu La Đại Lục, khắp nơi đều có thể dễ dàng nhìn thấy Lam Ngân Thảo sinh trưởng, chính là nhành cỏ dại nhỏ bé như vậy, nếu như dùng để dò xét quân địch thì thế nào ?



Không ai có thể ngờ một cọng cỏ nhỏ lại là tai mắt trực tiếp theo dõi nhất cử nhất động của mình.



Giữ lại Sát Lục Chi Đô, chính là bởi vì nàng lo lắng tương lai của những vị chưởng môn Lam Ngân Thảo này mà nghĩ đến. Đem Sát Lục Chi Đô làm khảo nghiệm, chết liền thành phân bón cũng không sao.



Diệp Phi Linh trong lòng cất nhắc, Lam Ngân Thảo cũng được, phế võ hồn cũng thế, nếu như vượt qua được Sát Lục Chi Đô, tương lai mỗi cái chưởng môn đều có thể mang tới uy nghiêm đè ép, một người đứng trên vạn người nỗ lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK