Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sóng âm cùng kiếm khí va chạm, lập tức phát ra thanh âm leng keng.

Trần Tâm nhàn nhạt nhìn tới, uy lực công kích này cũng khá, còn là công kích trên diện rộng, tạm coi là vừa mắt hắn.

Những cái gì Trữ Vinh Vinh thiếu, trên người nữ hài này đều có cả. Thiếu chút lanh lợi, nhưng cái này cũng không quá quan trọng. Người trầm ổn và khả năng chịu đựng cao, tương lai có thể làm nên nghiệp lớn.

- Được rồi, không phải ngươi còn biết dùng kiếm sao ?

Kiếm Đấu La đem suy nghĩ của mình nói ra, Diệp Phi Linh có chút giật mình. Nàng có biết một chút, nhưng đứng trước thiên hạ đệ nhất Kiếm võ hồn, quả thực không dám múa rìu qua mắt thợ.

- Là, tiền bối đánh giá vãn bối quá cao rồi, trước mặt ngài vãn bối múa may lung tung một chút mà thôi !

Diệp Phi Linh cực lực nhún nhường, chuyện nàng dùng kiếm cũng không có gì lạ lắm, vốn kiếp trước có người dạy sẵn, kiếp này luyện tập một chút là có hình có dáng, căn bản không chuyên tâm với kiếm, lại cũng không dùng kiếm nhiều.

- Vậy thì múa may lung tung một chút chúng ta xem thử !

Cổ Dung híp mắt cười. Ý đồ của Tiểu Kiếm hắn cũng nhìn ra được, hắn căn bản nhìn trúng nữ hài này biết sử dụng kiếm, cho nên muốn dốc lòng dạy nàng dùng kiếm, tương lai thay thế vị trí hắn đứng bên Trữ Vinh Vinh.

Diệp Phi Linh bị buộc vào thế bí, một người bắt nàng tấu đàn, người còn lại bắt nàng múa kiếm, xem ra là không làm không được.

- Dạ !

Diệp Phi Linh ngoan ngoãn đáp lời, lấy từ trong trữ vật hồn đạo khí ra một thanh kiếm. Lúc trước vòi vĩnh Đường Tam rèn nó cũng nghĩ dùng kiếm, nhưng về sau lại cảm thấy chính mình thích hợp với Cầm hơn.

Cổ Dung mở mắt nhìn, nữ hài này thế mà thực sự mang theo kiếm đến đây, chẳng lẽ nàng hiểu rõ ý định của Tiểu Kiếm ?

Trần Tâm yên lặng nhìn thanh kiếm sắc bén kia, tuy rằng chỉ là một thanh kiếm thông thường nhưng không biết Diệp Phi Linh sẽ hiểu được bao nhiêu.

Kiếm.

Diệp Phi Linh nghĩ đến kiếm, trong lòng xao động hai giây, lập tức đem kiếm chỉ lên trời.

Thoát kiếm.

Dưới ánh trăng vằng vặc rọi xuống, kiếm trong tay nắm chặt, Diệp Phi Linh ngoan lệ nhìn về phía trước, trong trí nhớ đã phai mờ kiếm pháp người xưa.

Nhưng tốc độ thì không giảm.

Trần Tâm nhìn Diệp Phi Linh múa kiếm, ẩn hiện trong mỗi nhát kiếm không phải là sự sắc bén kiên định, kiếm này không theo một quy tắc đồng nhất, thế nhưng lại có sự nghiêm túc đến tàn nhẫn.

Bởi lẽ mỗi chiêu đều là muốn đoạt mạng người.

Diệp Phi Linh phóng ra kiếm pháp, sau một lần múa liền thoáng nhớ lại kỹ càng hơn. Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba.

Lần thứ chín.

Diệp Phi Linh càng múa càng thuần thục, kiếm trong tay không ngừng biến ảo, một mệnh đoạt mệnh.

Nếu trước mặt Diệp Phi Linh là kẻ thù, có lẽ đã bị nàng một kiếm trảm chết.

Trần Tâm có chút động dung, đây là kiếm pháp gì ? Diệp Phi Linh tự mình ngộ ra hay sao ?

- Được rồi !

Hoàn thiện xong lần thứ mười, Diệp Phi Linh mới buông kiếm, ngồi bệt xuống đất thở dốc. Đã lâu không múa kiếm, một cái múa mười lần, thể lực nàng có chút không chịu nổi.

Hơn nữa tinh thần lực cũng được người chỉ điểm, Diệp Phi Linh ngày hôm nay giống như trở về kiếp trước còn ở tại tông môn luyện tập.

Luyện điên cuồng.

- Hôm nay đến đây thôi, '' Kiếm '' của ngươi rất đặc biệt, là từng theo ai học sao ?

Diệp Phi Linh ngẩng đầu nhìn Trần Tâm. Kiếm Đấu La chấp niệm bất nhất với Kiếm đạo, vậy nên nếu nàng không nói rõ ràng, có lẽ sẽ khiến bậc tiền bối coi thường.

- Là, ta đạt được cơ duyên ở một động phủ, trong đó có ghi lại kiếm pháp này !

Cổ Dung nhíu mày, nữ hài này vận may đầy mình đến vậy, sao Vinh Vinh nhà hắn không gặp phải một cái ?

Thực khiến người hâm mộ, nhưng cũng là ganh ghét không yên lòng.

- Kiếm pháp này có thể để Vinh Vinh học sao ?

Cổ Dung bí mật nói với Trần Tâm. Không giống với võ hồn, '' Kiếm '' này Diệp Phi Linh không có võ hồn vẫn sử dụng được, hẳn là có thể dạy.

Trần Tâm thoáng gật đầu. Vừa rồi nhìn Diệp Phi Linh múa cả mười lần, hắn đều đã nhớ nằm lòng. Chiêu thức rất linh hoạt, cũng là cực đoan trí mạng, tuyệt đối có thể khiến đối phương bất ngờ không phòng bị.

- Kiếm này có thể dạy người khác hay không ?

Diệp Phi Linh nghe Trần Tâm nhắc tới, hẳn là muốn vì Trữ Vinh Vinh chuẩn bị. Vốn dĩ cũng không phải bí mật quý báu gì, Diệp Phi Linh cam nguyện bỏ ra, chỉ sợ Trữ Vinh Vinh không chịu được khổ.

- Dạ, có thể dạy, nhưng tiểu bối băn khoăn một chút, chỉ sợ người học bỏ ngang nửa chừng, bởi lẽ thứ này tiêu tốn sức lực gấp mấy lần bình thường !

Kiếm pháp này, Diệp Phi Linh cũng không dám tùy tiện nói ra. Bởi vì dụng tâm đoạt mệnh người cho nên tốn sức luyện tập hơn người khác là chuyện đương nhiên, ngoại trừ học cách vung kiếm còn phải hiểu biết tương đối về điểm yếu hại trên thân thể người.

Trần Tâm gật đầu. Đích xác luyện kiếm thành cực hạn, hắn hiểu rõ trong đó trải qua bao nhiêu gian nan, hơn nữa thực tế cũng có chút lo Trữ Vinh Vinh không theo kịp.

Người khác thành công là phải trả giá cực lớn, Trữ Vinh Vinh từ nhỏ là công chúa của Thất Bảo Lưu Ly Tông, được toàn bộ cao tầng sủng ái, thực ra chưa từng chịu bao nhiêu đau khổ và mệt mỏi trong tu luyện.

Nếu có thể học được kiếm này, hắn coi như về sau có thể an tâm hơn. Chí ít lúc bị kẻ thù kề dao vào cổ, chỉ cần không vượt cấp quá cao, lập tức có thể đảo ngược thế cờ.

Đây là điểm không ai ngờ tới. Diệp Phi Linh hẳn là hiểu ý hắn, nhưng băn khoăn này cũng tốt, Trữ Vinh Vinh gánh trên vai trọng trách toàn tộc, sẽ cần có giác ngộ.

- Trở về hai người các ngươi chuẩn bị tốt là được !

Nghe Trần Tâm nói vậy, Diệp Phi Linh thở phào một hơi lui ra. Nếu không gấp, nàng cũng muốn đào tạo Trữ Vinh Vinh nhiều hơn, bởi lẽ Áo Tư Tạp cũng đã có năng lực công kích.

Sớm thôi, đến một ngày khi Sử Lai Khắc Thất Quái tụ họp. Trữ Vinh Vinh cần phải mạnh lên, cường đại lên mới có thể ổn định thực lực cả nhóm.

*******

Trữ Vinh Vinh cả người ướt một thân mồ hôi, vất vả vật lộn đứng tấn.

Diệp Phi Linh hứa chỉ dạy nàng chút đồ phòng thân, không ngờ lại cực nhọc đến vậy. Đã đứng tấn nửa canh giờ, hơn nữa không chỉ cố định hồn lực tập trung luyện tập thể chất, còn có bắt buộc phân tán tinh thần tập trung xác định mục tiêu.

Rất mệt.

Trữ Phong Trí nhìn con gái ăn đau khổ, bên cạnh có Diệp Phi Linh hỗ trợ, hẳn là qua một đoạn thời gian liền có thể tốt lên.

Nội tâm không nỡ, nhưng không nỡ sẽ khiến Trữ Vinh Vinh thụt lùi tiến bộ. Nhìn nữ hài kia kém con gái mình hai tuổi, tuy rằng cấp bậc không bằng, nhưng trên người thủ đoạn sinh tồn thật nhiều.

Ngay cả hai vị thúc thúc còn phải khen tặng một câu, Trữ Phong Trí còn có thể nói gì sao ?

Chính là cảm thấy bản thân lúc đó đem quyền lợi cấp Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn là chính xác. Thất Bảo Lưu Ly Tông không có gì hơn người, duy nhất một điểm là có thể tinh ý phát hiện đồ tốt hơn người.

Đây cũng là may mắn, lại thêm một phần vinh hạnh của Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Trữ Vinh Vinh cắn răng nhẫn nhục chịu đựng. Hóa ra muốn hơn người, không phải cực nhọc thôi là chưa đủ, còn phải vất vả dày công luyện tập mỗi ngày.

Cửu muội làm được, nàng thân là tỷ tỷ, cũng phải cố gắng không để chính mình mất mặt.

- Đủ rồi, tỷ nghỉ ngơi trước đi, ta trợ giúp ngươi thư giãn gân mạch !

Diệp Phi Linh cùng Trữ Vinh Vinh luyện tập, mỗi ngày không ngừng cùng nhau cố gắng, ngẫu nhiên kiểm tra qua chút sổ sách, dốc lòng trở thành người bảo hộ Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Về chút chuyện nhỏ trong tộc, Trữ Vinh Vinh đã trực tiếp cho người chỉ lệnh ngậm miệng. Diệp Phi Linh là người bên cạnh nàng, đám người này một nháo hai nháo, chọc Cửu muội điên lên sẽ khiến nàng khó xử.

Đây là Trữ Vinh Vinh lựa chọn quyết định. Diệp Phi Linh sớm muộn gì cũng trở thành đại cung phụng thay thế Kiếm gia gia, đám người này còn không thức thời, tương lai Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ thọ cường địch.

- Hầy, mệt chết ta rồi ! Hôm nay muội bồi bổ cho ta cái gì đó ?

Trữ Vinh Vinh ngồi trên mặt đất, hồng hộc thở. Luyện tập thể lực này đúng là điên cuồng, nhưng tổng thể tiến bộ rất nhanh. Ngày đầu tiên nàng còn không thể cầm nổi thanh kiếm, hiện tại đều có thể nhấc lên bằng một tay.

Diệp Phi Linh cười cười, Trữ Vinh Vinh luyện tập thể lực mệt mỏi, ngẫu nhiên sẽ có khẩu vị hơn bình thường. Mỗi ngày nàng đều chăm chú bổ sung dinh dưỡng cho Lục tỷ, hôm nay có phần hơn.

- Hôm qua đều ăn thịt đông pha, hôm nay muội làm cá nướng !

- Được nha !

Trữ Vinh Vinh hai mắt sáng lên, Diệp Phi Linh tay nghề không cần bàn cãi, hơn nữa còn chỉ điểm nàng tiêu tán mỡ thừa, không cần lo lắng ăn xong lại béo mấy vòng.

Trữ Phong Trí thỉnh thoảng sẽ tới thăm tình hình, nhìn thấy con gái chịu cố gắng, trong lòng cũng yên tâm phần nào.

Chính là Diệp Phi Linh cũng đạt được ích lợi không nhỏ.

Trần Tâm đem bí pháp cùng kinh nghiệm tu luyện truyền lại, Diệp Phi Linh một mực ghi chép, đồng thời cẩn thận ghi nhớ.

Kinh nghiệm của các bậc tiền bối thật sự phong phú. Trải nghiệm cũng nhiều, hơn nữa cùng là khí võ hồn, tính chất có điểm giống nhau.

- Thật ra nếu không có hạn chế võ hồn, người bình thường cũng có thể tấn công dựa trên ám khí hoặc các loại vũ khí khác !

Diệp Phi Linh đem vấn đề này thảo luận. Trần Tâm gật đầu, hai năm trước Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng Đường Tam đã từng chuẩn bị lượng lớn ám khí, uy lực của thứ này là không thể nghi ngờ.

Cổ Dung híp mắt cười, cũng thuận tiện chỉ điểm đôi chút kinh nghiệm tu luyện. Mặt khác võ hồn của hắn là Cốt Long, người thường không biết đến nhiều ngoài võ hồn của hắn có tác dụng gì, trừ bỏ một số người quen thuộc.

- Tốt, thử chạy trốn trước võ hồn của ta xem !

Cổ Dung nhìn Diệp Phi Linh có thể tấn công, cường công cùng phụ trợ đều có thể, nếu không thoát khỏi người khác khống chế thì cũng không phải cường đại lắm. Hắn cũng không bắt nạt tiểu bối, lập tức đem Thời Không Môn mở ra.

Diệp Phi Linh nhìn hắc động đen ngòm chụp xuống đầu mình, thao túng không gian sao ?

Chẳng sợ vây khốn, bởi lẽ không gian cùng thời gian của nàng tương khắc, trước khi bị không gian phong tỏa, nhất định đem thời gian dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK