Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Sư nhìn biểu tình Diệp Phi Linh, trong lòng có điểm thả lỏng.

- Phi Linh, không có biện pháp để chữa khỏi cho vợ lão Đại hay sao ?

Diệp Phi Linh cầm chén súp uống một ngụm, tay còn lại cầm bánh mì đặt xuống, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

- Tạm thời là vậy, muốn trị khỏi hoàn toàn cho Thủy sư mẫu, phải có thiên tài địa bảo bồi dưỡng cùng sinh mệnh căn nguyên dồi dào bổ trợ. Con lén qua Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tìm một hồi, có một thứ bổ sung thực lực cho sư mẫu, nhưng không có gì bồi bổ sinh mệnh cho sư mẫu !

Đại Sư khẽ nhíu mày. Diệp Phi Linh tùy ý ra vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn như vậy, không phải là chấp thuận cùng Độc Cô Bác làm cái gì rồi ?

- Độc Cô tiền bối có nói gì sao ?

Phất Lan Đức nghe ra không đúng lắm, nhưng nhị đồ đệ nói là lén qua, cũng không phải là hướng Độc Cô Bác đòi đồ.

Chỉ khi Diệp Phi Linh tùy ý lấy đồ từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, tới đó mới có chuyện để nói.

Diệp Phi Linh lắc đầu.

- Không có, con đi qua tìm đúng lúc ông ta không ở nhà !

Viện trưởng à một tiếng, không ở liền tốt, ở rồi mới thấy phiền. Diệp Phi Linh thường xuyên tiếp xúc cùng Độc Cô Bác, tới đó quen thuộc lại khó coi.

- Về sau không cần chạy tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, càng ... ít tiếp xúc Độc Cô tiền bối càng tốt, chuyện của vợ lão Đại chúng ta sẽ đồng thời nghĩ cách !

Đại Sư trầm giọng nói.

Diệp Phi Linh gật đầu, nhưng trong lòng cũng thấy hơi khó, nàng không đi tìm Độc Cô Bác không đại biểu ông ta sẽ không đi tìm nàng.

Liễu Nhị Long múc một chén súp, bưng qua cho Thủy Vân Vũ. Hiện tại hai người đều không nghĩ lại gần lão công, tốt nhất tránh ở một bên.

Chuyện của Diệp Phi Linh, bọn họ cũng từng nhọc lòng. Chỉ có thể không ngừng dặn dò nhị đồ đệ cố gắng đừng tiếp xúc với Độc Cô Bác, cái khác liền xem tạo hóa.

Tránh được ông ta liền tốt, Độc Cô Bác vừa không dễ chọc, nhị đồ đệ như hoa như ngọc không cần gieo mình vào đầm lầy ác độc.

Diệp Phi Linh một bên tận tình ăn uống, vừa rồi mượn hàn khí cùng hỏa khí bồi dưỡng hai đầu sâu, còn dạy bọn họ song tu công pháp, mệt chết nàng.

- Ở Thất Bảo Lưu Ly Tông không bận rộn sao ?

Viện trưởng nhìn Diệp Phi Linh đem bàn ăn dọn dẹp, trong lòng cảm thấy quỷ nha đầu một chút không có thay đổi, mệt lòng bọn họ suy tính tương lai cho nàng.

Diệp Phi Linh lắc đầu, Phất Lan Đức là đuổi khéo nàng đi, nhưng hiện tại nàng còn có chuyện quan trọng cần nói.

- Con còn có một chuyện nữa ... chính là ... cái kia, tiến vào Thất Bảo Lưu Ly Tông, lại cùng Cổ Dung tiền bối phát sinh .... võ hồn dung hợp kỹ !

Đại Sư biểu tình không ngạc nhiên nhiều lắm, ngược lại là viện trưởng cùng Liễu Nhị Long sửng sốt một phen.

Nhìn nhị đồ đệ bình thản như vậy, Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng không phải cường hào ác bá, sẽ không đối với nàng làm ra chuyện gì.

- Vậy con có ý tưởng gì ?

Diệp Phi Linh hì hì cười.

- Không nghĩ cái gì, cả đời ăn bám các vị sư phụ là tốt nhất nha !

Đại Sư thần sắc lạnh nhạt, quen thuộc cốc đầu nàng một cái.

- Quỷ nha đầu, đây là chuyện hệ trọng cả đời người, con phải tính toán cho thật tốt !

Diệp Phi Linh ôm đầu, nhìn Đại Sư lộ ra biểu tình nghiêm túc, lập tức lắc đầu.

- Sư phụ, con không nghĩ muốn cùng hai vị tiền bối phát sinh cái gì, mặc dù là ... võ hồn dung hợp kỹ, nhưng trước kia không có con vẫn sống rất tốt, hiện tại có liền coi như không có là được !

Diệp Phi Linh đem võ hồn dung hợp kỹ làm thành rau cải trắng gạt đi. Đại Sư sắc mặt trầm tư, tương lai nhị đồ đệ khó mà đoán trước được.

- Ta từng xem qua tư liệu về Cổ tiền bối, võ hồn Cốt Long, thuộc tính không gian, có phải cộng minh cùng với Đồng Hồ võ hồn của con hay không !

Diệp Phi Linh lập tức gật đầu. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, một cái võ hồn mà cộng minh cùng hai người, vẫn là võ hồn thuộc tính tốt hay là mang lại cho nàng nhiều rắc rối về sau đây.

- Như vậy, võ hồn hai người kết hợp là cái gì ?

Đại Sư từng nghĩ tới thuộc tính võ hồn kết hợp, cũng từng thử nghiệm quá trình dung hợp võ hồn, nhưng đối với võ hồn của nhị đồ đệ, khó mà tưởng tượng cho được.

Diệp Phi Linh kể lại toàn bộ quá trình phát sinh, bốn vị sư phụ đồng thời kinh ngạc không thôi.

- Một cánh cổng ?

Diệp Phi Linh yên lặng gật đầu. Nàng còn chưa rõ cánh cổng có tác dụng gì, hồn lực lập tức cạn sạch.

Có lẽ Cổ Dung tiền bối biết một ít, nhưng cũng không tiện hỏi.

Đại Sư lấy từ trong trữ vật hồn đạo khí ra vài quyển sổ, lập tức đem thông tin tìm kiếm. Võ hồn dung hợp kỹ hắn gặp qua không ít, nhưng thuộc tính của Diệp Phi Linh cùng Cổ Dung là hiếm thấy, thậm chí chỉ có hồn kỹ thông thường có tác dụng tương đương, chưa từng có cái khác giống như vậy.

Đem kết quả tính toán một lần, cái này là tổ hợp thời gian cùng không gian, cộng sinh võ hồn dung hợp kỹ thật khác người. Nhị đồ đệ mờ mịt không rõ, hẳn là thao tác còn chưa đến mức dung hợp mười phần.

Đối với một cái võ hồn dung hợp kỹ không biết kết quả, thật khó mà nói là lợi hay hại.

Đại Sư không nghĩ để Diệp Phi Linh trở thành người đồng hành của Cổ Dung.

Mặc dù có tiền bối thực lực cường đại bảo hộ là chuyện tốt, nhưng là hắn không muốn tương lai của Diệp Phi Linh bị chôn vùi như vậy.

Hơn nữa còn phải xem ý tứ nàng.

Diệp Phi Linh tuy rằng ngoan ngoãn nghe hắn an bài, có điều nàng chưa trải qua chuyện nam nữ, nếu một ngày gặp được người mình thích, vậy thì tương lai sẽ thế nào ?

Độc Cô Bác không được, Cổ Dung lại càng không được.

- Phi Linh, ta hỏi thật, con thật sự không nguyện ý ở cạnh một trong hai vị tiền bối ?

Đại Sư vì nàng tính toán cả cuộc đời, nhưng vạn nhất đâu ?

Tình cảm là thứ không thể đoán trước được, tựa như hắn cùng Liễu Nhị Long ngày hôm nay.

Diệp Phi Linh cực lực lắc đầu.

Không muốn.

Nàng một chút cũng không muốn.

Có thể ở dưới sự bảo hộ các vị tiền bối lớn lên là chuyện tốt, thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với giá trị và lệ thuộc.

Nhận được sự bảo hộ là phải cho đi tự do của chính mình, thậm chí còn thuộc sự quản thúc khắc chế, nơi nơi đều có người nhìn.

Diệp Phi Linh không nghĩ sống như vậy.

Bị ép buộc là một chuyện, nhưng cầm tù lại là một chuyện.

- Vậy sau khi kết thúc kỳ hạn ở Thất Bảo Lưu Ly Tông, con muốn làm gì ?

Đại Sư cẩn thận hỏi nàng. Dựa vào thiên phú Diệp Phi Linh, nếu có thể trợ giúp học viện lại là chuyện tốt, bằng không nàng trở về phục thị gia tộc cũng không sai.

Diệp Phi Linh đương nhiên là muốn tới Hải Thần Đảo.

Cái khác không nói, Hải Thần Đảo là nơi Đường Tam thành thần, hơn nữa nàng còn có nhiệm vụ Tước Thần giao cho, tuyệt không thể bỏ lỡ cơ hội tốt.

- Con muốn đào tạo Đường Môn !

Diệp Phi Linh trầm mặc, cuối cùng đáp lại một câu như vậy. Mầm mống Đường Môn đều có căn cơ, mấy đứa trẻ cũng rất biết điều, nàng phải tranh thủ đi khắp nơi tìm kiếm những người có tư chất tốt.

Võ Hồn Điện chỉ có thể dựa vào năm sáu tuổi thức tỉnh võ hồn, lựa chọn võ hồn tốt bồi dưỡng, nhưng Đường Môn lại không quá coi trọng vấn đề võ hồn như thế này.

Huyền Thiên Công tồn tại, căn bản chính là nghịch thiên đảo mệnh. Mặc kệ là võ hồn gì, đều có thể tiến hành tu luyện.

Cái mà Diệp Phi Linh cùng Đường Tam chú trọng, ấy là căn cốt.

Căn cốt tốt, võ hồn cũng sẽ không kém.

Mà võ hồn kém, lại có thể tu luyện công pháp, tuyệt đối sẽ nhanh chóng mạnh lên.

- Con cùng Đường Tam đều đã tính toán tốt, như vậy ta cũng không hỏi nữa. Vậy còn chuyện của Thất Bảo Lưu Ly Tông, nếu như Cổ Dung tiền bối có lời nghị thân thì sao ?

Đại Sư nghiêm túc nhìn nàng. Độc Cô Bác từ năm đó đến bây giờ cũng không có nói với bọn họ cái gì, hơn nữa mối quan hệ giữa Độc Cô gia cùng Diệp gia không tốt, giống như không thèm để ý cảm thụ của Diệp Phi Linh, tự nhiên bọn họ chú ý nhiều.

Mà Thất Bảo Lưu Ly tông thì không giống như vậy.

Trữ Phong Trí là cáo già, đem lợi ích đặt lên trên đầu, Diệp Phi Linh tiềm lực tốt như vậy, tuyệt đối sẽ bị tóm gọn về phía tông tộc.

Có Trữ Vinh Vinh ở đó có lẽ cũng không đến nỗi tệ, nhưng Diệp Phi Linh bị bắt buộc thì sao ?

- Sư phụ, con biết là chuyện này không tốt chút nào, cho nên Trữ Tông Chủ có nói gì, người nhất định không được đồng ý !

Diệp Phi Linh thở dài, Diệp Tát Khắc sẽ không đồng ý, cho nên bọn họ sẽ nhằm vào Đại Sư.

Diệp gia với Trữ gia quan hệ cũng không tốt, tất cả đều sẽ hướng về Đại Sư yêu cầu. Sư phụ như cha, bọn họ chỉ cần Đại Sư đồng ý.

- Ta đã biết, con nghỉ ngơi sớm một chút, cố gắng hoàn thành tốt chức trách ở Thất Bảo Lưu Ly Tông là được !

Đại Sư ôn tồn dặn dò nàng, Diệp Phi Linh gật đầu.

Trước mắt chỉ biết là như vậy, hiện tại tới đâu hay tới đó.

Tương lai còn dài, Diệp Phi Linh nghĩ cố gắng để bản thân không phạm phải sai lầm.

Một đời này cứ thế bình yên trôi qua đi ...

******

Đường Tam cầm ngọc bội tiến vào không gian.

Đã lâu không trở lại nơi này, sư muội quả thực là may mắn cực điểm, có một cái chí bảo không gian như vậy, nàng tính mạng sẽ được bảo đảm nhiều hơn.

Đánh không lại, lập tức trốn vào không gian là được.

Qua một đoạn thời gian không thấy, nơi này có thêm rất nhiều đồ vật từ bên ngoài.

Đường Tam nhìn không gian vắng lặng không một bóng người, nghĩ một chút, cuối cùng nhìn đến bia đá, quyết định viết một phong thư để lại trên bệ đá.

Nhìn thấy phôi ngọc, Đường Tam đem ngọc bội của mình so sánh, đoán một chút liền mang một khối cầm đi.

Sư muội hẳn là sẽ xem xét chuyện này, hơn nữa làm cho Tiểu Vũ một miếng ngọc bội cũng không tồi.

Thời gian không nhiều, Đường Tam cũng e ngại thời gian ở trong không gian khác với bên ngoài, viết xong thư liền rời đi, tiếp tục ở Hạo Thiên Tông tu luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK