Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thực, Độc Cô Bác là cái người thông minh.



Con trai hắn gặp nạn, hắn cầu cứu Cửu Tâm Hải Đường là chuyện đương nhiên. Thằng bé có một nửa là huyết mạch Hoàng Thất, Tuyết Dạ Đại Đế chắc chắn không thể không quản.



Bích Lân Xà nhất mạch sợ rằng muốn đoạn tuyệt hậu thế, nếu không còn giá trị sử dụng, tất nhiên sẽ bị vứt bỏ.



Độc Cô Bác hắn không sợ thiên hạ, nhưng lại sợ Độc Cô Nhàn bị thiên hạ này dẫm đạp.



Cho nên hắn đánh liều cầu cứu Cửu Tâm Hải Đường, mục đích còn muốn nhắc nhở Thiên Đấu Hoàng Thất xuất lực trợ giúp.



Nhưng đúng lúc này Diệp gia đang chào đón người thừa kế được sinh ra !



Sớm không đến, muộn không đến, đúng lúc này.



Ngân Ngọc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nữ nhân khó sinh do đứa bé bị kẹt.



Diệp Tát Khắc mặc dù là trị liệu hệ hồn sư, dĩ nhiên cũng không thể xử lý tình huống như vậy. Không nói đến chuyện nữ nhân sinh nở không thể nhìn, chính là hắn hồn kỹ tác dụng hồi sinh chứ không có tác dụng đưa đứa bé ra ngoài.



Chuyện đến đây, ý tứ không cần nói cũng biết. Hai bên gia tộc người thừa kế đều là thập tử nhất sinh, cho dù Tuyết Dạ Đại Đế có là người đứng đầu cả Đế Quốc cũng không thể nào ép buộc Cửu Tâm Hải Đường từ bỏ con mình để cứu sống con người khác.



Thiên Đấu Hoàng Thất lúc này cũng lâm vào tình huống khó xử, lại thêm mắc nợ Độc Cô Bác thỉnh cầu, cuối cùng ra quốc sách nâng Độc Cô Bác lên làm Đại Cung Phụng của Đế Quốc.



Mục đích là xoa dịu tâm tình Độc Cô Bác, cái khác là để cho Độc Cô Nhàn kế thừa vị trí còn lại của cha nàng.



Chuyện như vậy đã định.



Độc Cô Bác hận chết Diệp gia, hận chết Cửu Tâm Hải Đường.



Hắn chú ý nghe ngóng tin tức, nghe được Diệp gia sinh ra một bé gái.



Đáy lòng hắn muộn phiền.



Một đứa con gái, không xứng để hắn động tay !



Diệp gia nhiều chuyện, hắn lặng lẽ chờ. Trong lúc chờ, hắn đồng thời điên cuồng tu luyện, một bước đột phá lên Hồn Đấu La.



Nhưng chờ qua một năm, Cửu Tâm Hải Đường vẫn không có tin tức.



- Gia gia, cha khi nào trở về a ?



Độc Cô Nhàn dựa vào ngực hắn, trong đêm tối khóc thút thít.



Nàng mới được hơn hai tuổi.



Độc Cô Bác thẫn thờ. Độc Cô gia tộc nhân mạch, cuối cùng chỉ còn lại hai ông cháu hắn.



Từ sau khi Độc Cô Dung mất, con dâu ngày nào cũng muộn phiền, cuối cùng chịu không nổi nỗi đau, đi theo con trai hắn rời khỏi nhân thế.



Mà Diệp gia thì lại càng nhiều niềm vui. Diệp Tát Khắc không chỉ cưới được vợ hiền, lại còn có được tình nhân xinh đẹp, hòa hòa mỹ mỹ cùng nhau chung sống.



Hơn nữa nghe đồn tình nhân kia mang thai.



Bóng tối phủ lên Độc Cô gia một màu sắc âm trầm, trong khi Diệp gia tươi sáng rực rỡ chói lòa như vậy.



Chói mắt đến mức khiến người ta không thể nhịn được.



Cùng là nhất mạch gia tộc Hồn Sư, nhưng một cái thì đìu hiu ảm đạm, một bên lại vui vẻ hân hoan.



Rút cục, Độc Cô Bác nhịn không được mà động thủ.



Trực hệ tộc nhân hắn không động được, chẳng lẽ một cái tình nhân hắn còn không xuống tay được !?



Hơn nữa hắn thăm dò rất lâu, biết được Diệp Tát Khắc cùng cái tình nhân này quan hệ không chỉ đơn thuần như vậy, là thanh mai mà Diệp Tát Khắc cả đời trân trọng.



Nhưng bởi vì Ngân gia, Diệp Tát Khắc không thể không từ bỏ nữ nhân này cưới Ngân Ngọc, ngược lại cùng với thanh mai duy trì quan hệ tình nhân.



Thiên hạ này đều duy trì chế độ một đôi, Diệp Tát Khắc một nhà sống chung mà hạnh phúc như vậy, dĩ nhiên khiến lòng người ghen ghét.



Trần Phi là người phóng khoáng, nhưng nàng cũng không thể chịu nổi sự bí bách lúc mang thai, cho nên mới cầu xin Diệp Tát Khắc đưa nàng ra ngoài du ngoạn.



Diệp Tát Khắc dĩ nhiên sủng ái tình nhân, mặc kệ phu nhân ở nhà cùng nàng đi nghỉ dưỡng. Có một cái hạ nhân nói quê hương của hắn rất đẹp, Diệp Tát Khắc liền đem Trần Phi cùng nhau đến đó thăm thú một chút.



Mà nơi đó cũng chẳng xa lạ, một thành phố nhỏ tên là Tác Thác Thành.



Độc Cô Bác đi theo phía sau, tính toán hạ độc Trần Phi, để cho Diệp Tát Khắc cũng phải chịu cảnh đau thương chia lìa.



Nhưng Trần Phi không chết, hơn nữa còn tìm đến hắn.



- Ta biết ngươi là ai, và tới đây vì mục đích gì !



Trần Phi đạm nhiên nói, đôi mắt lấp lánh lên quang mang bích lục, tản ra chút sương mù kỳ dị. Xuyên thấu qua đôi mắt này, không phải là hồn kỹ, cũng không phải là tinh thần lực, nàng từ trên người Độc Cô Bác thấy được sinh cơ tràn ra năng lượng chói mắt, nhưng huyết hồng sắc khí vụ từ trên người hắn tản ra lại hình thành xích sắt kéo vào thân thể chính mình.



- Ngươi muốn chết ngay bây giờ ? Bản tọa cũng không ngại !



Độc Cô Bác trong lòng tràn đầy phẫn hận với Diệp gia, đối với Trần Phi sắc mặt không quá tốt. Bất quá Trần Phi cũng không để bụng.



Bởi vì ... tương lai ... nếu đã là vận mệnh, tránh cũng không tránh được, chẳng thà ngay từ bây giờ cắt đứt, miễn cho về sau hai nhà đều liên lụy.



- Diệp Linh Linh là tiểu hài tử, mong rằng ngươi không so đo với nàng, ít nhất hai gia tộc đều cần có người duy trì, cho nên ta mạo muội dùng đứa bé trong bụng ta làm vật tế !



Độc Cô Bác ánh mắt dửng dưng nhìn về phía nữ nhân này.



Nàng cam tâm đem con của mình cho hắn hủy sao ?



Hoặc là ... đã bố trí sẵn mai phục xung quanh, chỉ chờ hắn nói đồng ý liền đuổi giết vô tận ?



- Sẽ không có ai đến đây đâu, ngay cả A Khắc cũng sẽ không biết ta đi tìm ngươi !



Trần Phi đem mệnh đánh cược, bởi vì sau đôi mắt nàng, đứa bé trong bụng tản ra luồng khí xám, tức là nó không có cơ hội được sống.



Người này lòng hận thù nặng, con trai hắn chết, liên lụy một phần là lỗi của Diệp gia, nhưng điều đó cũng không hoàn toàn là Diệp gia phải chịu đựng cơn thịnh nộ của hắn.



Độc, nàng đã uống.



- Ngươi không sợ chết sao ?



Độc Cô Bác nhìn tới nữ nhân này. Mang thai nhưng vẫn cố ra ngoài, không phải là ngay từ ban đầu đã muốn đi tìm hắn để nói những lời này chứ ?



Trần Phi ngửa mặt nhìn trời. Bóng đêm lan tràn lạnh lẽo này, có so với lòng người lạnh thêm không ?



- Chết sao ? Kỳ thực không quá đáng sợ !



Nàng đã mệt mỏi rồi. Sinh mệnh rồi cũng sẽ kết thúc, nhưng nhiều hơn cả là sự thất vọng.



Linh hồn dị giới tồn tại, chết đi ngược lại là một sự giải thoát.



Độc Cô Bác ngồi ở trên cây, lướt qua đôi mắt màu ngọc bích đang tỏa sáng kia.



Đôi mắt màu ngọc bích xinh đẹp cũng nhìn lại hắn, lặng lẽ khiến hắn ngây dại.



- Được !



Nghe tới Độc Cô Bác đáp ứng, Trần Phi cúi đầu rời đi.



Ba tháng sau, nàng ở Tác Thác Thành hạ sinh một đứa bé. Diệp Tát Khắc vui mừng khôn xiết, nhưng hắn chưa kịp nhìn thấy đứa bé, Trần Phi bỗng nhiên thổ huyết không ngừng.



Sinh mệnh lực cạn, sinh ra một đứa trẻ quả khó khăn, nhưng vì muốn đứa bé đó được sống, nàng bí mật dùng cấm thuật hồi sinh ẩn trong thân thể đứa bé, kết cục hao tổn năm mươi năm thọ nguyên.



Mà mệnh của nàng, rút ngắn lại chỉ còn có hai năm.



Nhìn đứa bé đỏ hỏn trong lòng, Trần Phi ôm ấp lên một chút. Cũng may không phải là nam hài.



Cho dù là nàng không nhẫn tâm, thì đứa bé này số mạng cũng không dài. Cho dù dùng cấm thuật đổi lấy thọ nguyên cho bé con, thì kết cục của con bé cũng là chết.



- Kiệt Khắc, đưa nàng đi !



Trần Phi trao cái giỏ đồ cho lão nhân nọ, trong đêm tối bồi hồi theo mưa bay đi khuất. Lão Kiệt Khắc y theo lời nàng, mang đứa bé đi tới bìa rừng.



Độc Cô Bác dĩ nhiên thấy.



Hắn nâng lên cái giỏ, nhìn đứa bé đỏ hỏn trong tay, cảm xúc kỳ quái nghĩ về một đứa bé mới sinh.



Giống như con trai hắn vậy, cũng từng là một tay hắn bế thằng bé.



Nhưng hắn sao có thể buông tha ?



Ngón tay khô gầy vì nhuộm độc chạm nhẹ vào gương mặt bé con, một giọt nước màu xanh không tiếng động ngưng tụ trên tay.



Là độc.



Kịch độc trí mạng của Bích Lân Xà.



Đứa bé chóp chép miệng, ngay cả mắt còn chưa mở, cứ thế nuốt vào kịch độc.



Độc Cô Bác tận mắt nhìn thấy đứa bé nuốt xong giọt kịch độc, cả người tím tái hóa đen, mới hài lòng buông đứa bé ném trở lại giỏ.



Hận, đã giải.



Nhưng từ nay về sau, Độc Cô gia cùng Diệp gia thế bất lưỡng lập, vĩnh viễn không có nửa phần tác hợp.



******



Độc Cô Bác tóm lấy Diệp Phi Linh, đem nàng bay đến đỉnh Lạc Nhật Sâm Lâm.



- Độc Cô Bác ! Ông làm cái gì vậy ?



Diệp Phi Linh khó nhọc hô lên. Lão già chết dẫm này lên cơn điên gì, vừa mới quăng nàng xuống sườn dốc, bây giờ lại quăng nàng xuống mỏm đá.



Độc Cô Bác đôi mắt đỏ rực nhìn nàng.



Diệp Phi Linh sợ hãi, nép người cố lui về phía sau.



Ông ta đây là ý gì ? Chẳng phải nói không truy cứu nữa sao ?



- Ngươi vậy mà vẫn còn sống !



Độc Cô Bác cuối cùng mới nói ra một câu như vậy. Hắn ngửa mặt nhìn trời, cơn mưa to kéo đến nhắc lại cho hắn nhớ một quá khứ thảm hại, ghim vào lòng hắn một sự thật tồi tệ.



Độc của Bích Lân Xà vô dụng ?



Sẽ không !



Nhưng vì cái gì hai cái mẹ con Trần Phi cùng Diệp Phi Linh đều không chết.



Rõ ràng chính tay hắn đã giết chết đứa bé đó. Tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn là sai lầm sao ?



Hoặc giả như tráo người ?



Nhưng hắn đã cho người điều tra kỹ càng, kết cục Diệp Phi Linh chính là ở cái thôn nhỏ đó mà đi ra.



Trần Phi người này mang theo bí mật gì mới có thể tránh thoát được Bích Lân Xà kịch độc ?



Trong đầu hắn là ngàn vạn câu hỏi, nhưng sau ngàn vạn câu hỏi đấy, hắn dĩ nhiên biết rõ sẽ không có ai trả lời.



Trần Phi đã chết chục năm trước.



Nhưng nàng chết rồi, con của Diệp Tát Khắc lại còn sống ? Thật là quá nực cười.



Con trai hắn đã chết, có cái lý nào lại để con hắn sống ?



Độc Cô Bác hơi thở trầm xuống, phóng thích ra uy áp chèn ép.



Diệp Phi Linh lại bị uy áp của hắn đè nặng, một phút không chịu đựng nổi, ngã rạp trên mặt đất.



Nàng âm thầm kêu khổ, trộm dùng đồ người một lần, người đánh ta thừa sống thiếu chết, mà nàng lại không thể phản kháng, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.



- Vì ... vì cái gì ... đối xử với ta như vậy ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK