Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạt Ma thu thập được tin tức của Tuyết Minh Châu, theo tin tức của Diệp Phi Linh để lại mà tìm tới cửa hàng.



Ái Mạc Tâm đã nghe qua Diệp Phi Linh dặn dò, đương nhiên dựa vào mật hiệu mà nhận người. Đạt Ma thuận lợi đem tin tức đến, còn hỏi có cần hắn đích thân đưa người đi hay không.



Diệp Phi Linh châm kim vào bông, nhẹ hớp một ngụm trà, nhìn tới sản phẩm màu trắng tinh treo giữa căn phòng kia mà cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới nghĩ tới chuyện riêng.



Nếu như nàng đưa Giáng Châu vào không gian, đương nhiên Thiên Đấu Hoàng Thất tìm cả đời cũng không tìm được, bất quá thời cơ luyện Sinh Tử Cổ vẫn chưa đến.



Mà thời hạn của chính mình cũng không nhiều.



- Đưa người đến đây đi !



Diệp Phi Linh cuối cùng lại cầm lên châm tuyến, kiện áo cưới này ưu tiên làm trước, còn mấy bộ sườn xám thì để cho Ái Mạc Tâm thu thập.



Độc Cô Nhàn cùng Ngọc Thiên Hằng hôn lễ cũng không còn bao nhiêu thời gian, chẳng trách Độc Cô Nhàn có điểm vội vàng.



Về phần kiểu dáng thì đương nhiên nàng sẽ làm dạng xòe đuôi cá, nếu không nói Độc Cô Nhàn dáng người vô cùng thích hợp mặc thứ này, hơn nữa đây là kiện váy cưới độc nhất vô nhị tồn tại ở Thiên Đấu Thành.



Đạt Ma nhận mệnh, trong đêm tối đột nhập Thiên Đấu Hoàng Thất. Bởi vì bộ dáng vừa tầm binh lính thủ vệ, hắn nhanh chóng trà trộn theo chân vào tới.



Tiểu thư không yêu cầu quá gấp, cho nên hắn còn tự do thăm thú Thiên Đấu Hoàng Cung một chút. Bố trí cũng thập phần xa hoa, khiến hắn còn cảm thấy nơi này quá mức an toàn.



Biệt thự của Minh Châu công chúa cũng không xa lắm so với tòa nhà chính của Hoàng Cung, hơn nữa thủ vệ còn có điểm lỏng lẻo.



Giáng Châu yên phận ngồi trên ban công ngắm nhìn bầu trời đầy sao.



Cùng Tần Minh phát sinh cái kia quan hệ, nàng trong lòng không thể nào bình tĩnh được.



'' Đợi ta đem sính lễ đến cầu hôn nàng ! ''



Tần Minh cho nàng một cái hứa hẹn, nhưng Giáng Châu trong lòng bất an. Tuyết Dạ Đại Đế từ đó không có nhắc tới chuyện chung thân của nàng nữa, cũng không hỏi nàng muốn làm gì.



Hoàn toàn để nàng tự do.



Tần Minh, hắn có an toàn hay không ?



Tiến vào quân đội, hẳn là khổ cực hơn lúc làm giáo viên học viện nhiều lắm phải không ?



Ngàn vạn câu hỏi như muốn cắn nuốt lý trí của nàng, nhưng một cái công chúa thì có thể làm gì trong Hoàng Tộc ?



- Thất lễ, người là Giáng Châu tiểu thư ?



Đạt Ma tốc độ không chậm, mặc dù hắn chỉ là lực lượng hệ hồn sư, bất quá đạt tới cảnh giới Hồn Đấu La, tốc độ cùng năng lực được nâng lên càng nhiều.



- Ngươi là ai ?



Giáng Châu có chút giật mình, phía dưới vẫn còn có binh lính thủ vệ, thế nào lại có người lẻn vào đây ?



- Ta là ai không quan trọng, cốt yếu là tiểu thư nhà ta muốn mời người đi một chuyến !



Đạt Ma nhỏ giọng nói một câu, trong đêm tối đem người chạy mất. Bất quá lần này dinh thự của công chúa có phần kiểm tra kỹ, trong đêm đó lập tức phát hiện ra nàng biến mất.



- Lại có người lẻn vào đưa Tuyết Minh Châu đi ?



Tuyết Thanh Hà nghe người báo tới, có điểm giật mình.



Để tiện bề làm việc, dinh thự của hắn cùng Hoàng Cung cách nhau một đoạn, cho nên lúc hắn biết được tin tức này đã là mờ sáng ngày hôm sau.



- Đúng vậy, hiện tại Tuyết Dạ Đại Đế có phần đau đầu. Ngài xem, không bằng chúng ta đẩy nhanh kế hoạch hơn dự định ?



Tuyết Thanh Hà lắc đầu.



- Tạm thời chưa được !



Hiện tại đang là thời bình, Tuyết Dạ Đại Đế vì chút việc cỏn con này mà đau đầu, hắn nghĩ muốn để ông ta từ từ thoái vị mới khó.



Tuyết Minh Châu chỉ là công chúa, nếu một bậc đế vương vì chuyện nàng mất tích mà đau đầu thoái vị, đó mới là chuyện buồn cười.



Hắn đương nhiên muốn nhân cơ hội này đoạt mạng Tuyết Dạ, nhưng chuyện của Tuyết Minh Châu rất kỳ lạ, hắn động tay chân một chút thì cầm ngôi cũng khó mà giữ được. Đằng sau Thiên Đấu Hoàng Thất còn có một cái Độc Cô Bác, xử lý không tốt, ngược lại biến khéo thành vụng.



Mà trận tuyến của hắn tình trạng lúc này có hơi phiền. Tuyết Thanh Vân không biết lấy đâu ra dũng khí lại dám cùng hắn đối lập.



Còn may là Trữ Phong Trí vẫn ủng hộ hắn. Cái trò chơi quyền lực này, hắn sớm đã chơi đến chán ngấy rồi.



******

Diệp Phi Linh mất chừng mười ngày mới làm xong một kiện lễ phục.



Danh sách Độc Cô Bác đưa nàng cũng đủ dài, ba bốn kiện váy áo, hai kiện lễ phục, một kiện váy cưới. Váy cưới đã ưu tiên làm trước, trong đó chỉ thiếu một mảnh voan trùm đầu.



Vốn dĩ là muốn để Độc Cô Nhàn thử trước xong mới làm thêm lễ phục, nhưng hiện tại nàng rất bận. Sửa chút quần áo này, để Ái Mạc Tâm sửa cũng được.



Độc Cô Bác đúng dịp đi tới, lúc này Ái Mạc Tâm bận buôn bán dưới cửa hàng, trên tầng chỉ còn có hai người bọn họ.



- Nhanh như vậy đã làm xong rồi ?



Độc Cô Bác vòng quanh ba bước, đồ cưới trắng tinh điểm xuyết những hạt châu nhỏ, trong ánh đèn tỏa sáng lung linh rực rỡ.



Diệp Phi Linh gật đầu. Nàng mất mấy ngày không ngủ, nếu không phải có Giáng Châu ở trong không gian thường xuyên hồi phục, sức lực sớm đã không trụ được.



Nhìn bộ dạng nàng có vẻ thiếu ngủ, hai mắt thâm quầng vì thức đêm, Độc Cô Bác tính toán muốn hỏi một chút, nhưng lại sợ nàng thấy hắn phiền.



Nhất thời hai người không hề nói gì, bầu không khí chìm vào im lặng.



- Ngài uống hồng trà hay là uống trà giải nhiệt ?



Diệp Phi Linh bối rối, cẩn thận hỏi hắn.



Độc Cô Bác nghiêng người nằm trên sofa, bộ dáng có mấy phần tiêu sái tùy hứng. Phong Hào Đấu La toàn bộ thời gian phỏng chừng đều là chìm vào tu luyện, nhưng hắn thì không quá quan tâm chút chuyện nhỏ này.



- Làm cho Bản tọa chút đồ ăn nữa đi, dạo gần đây Thiên Đấu Thành náo nhiệt quá rồi !



Diệp Phi Linh coi như hiểu rõ, đây là muốn chút đồ ăn thanh đạm sao ? Thiên Đấu Thành thường ngày vốn dĩ rất náo nhiệt, người ưa thích yên tĩnh như ông ta tự nhiên chạy ra ngoài này, lại thấy phiền.



Mà Đạt Ma thì đã được nàng an bài thành người gác cổng trước cửa hàng, chỉ cần hắn không lộ ra khí tức, Độc Cô Bác ở trên này cũng không có phát hiện biến hóa gì.



Nhưng Diệp Phi Linh đã quá xem nhẹ Phong Hào Đấu La.



Đạt Ma không dám tỏ ra cường thế, nhưng Độc Cô Bác thì có. Nguyên bản tòa nhà đang tấp nập người vào, cuối cùng lại thành yên tĩnh chưa từng có.



Diệp Phi Linh bê điểm tâm lên, mặt mũi méo xệch nhìn hắn.



Ôn thần phá hoại, chúa tể cầu kỳ, trời đánh thánh đâm người phá rối, lão già rắc rối thiên hạ đều sợ hãi !



- Sao ? Trông vẻ mặt ngươi giống như là táo bón vậy ?



Độc Cô Bác buồn cười nhìn tới. Hắn chỉ vừa phóng ra chút uy áp, cả tòa nhà người người ăn xong đều chạy mất. Nơi này yên tĩnh như vậy, nàng có thể tập trung may đồ cùng nghỉ ngơi nhiều hơn, còn có gì mà không vừa lòng kia chứ ?



- Độc Cô tiền bối, ngài ... sao lại đuổi hết khách của ta đi như vậy ? Ta mở cửa hàng buôn bán, cũng là kiếm chút tiền trang trải cuộc sống, ngài đem khách nhân dọa chạy, ta tương lai thế nào tồn tại a ?



Diệp Phi Linh buồn bực phân trần. Mấu chốt là vừa rồi tới Ngự Tộc, nàng cơ hồ đã đặt cọc mất một khoản tiền lớn, hiện tại đang dựa vào buôn bán để thu về một khoản, chuẩn bị quá trình cho Phất Lan Đức xây dựng mở rộng Ngoại Viện.



Mà chuyện này đặt dưới danh nghĩa của Ái Mạc Tâm, người đứng tên lại là Liễu Nhị Long sư mẫu.



- Ngươi chỉ cần chuyên tâm phục vụ cho một mình ta là được, còn lo thiếu chút tiền nhỏ đó sao ?



Độc Cô Bác tung lên một tấm kim tạp. Thì ra là thiếu tiền dùng, chẳng trách nàng bộ dạng khó coi đến vậy.



Diệp Phi Linh nhặt tới kim tạp, ánh mắt lập tức sáng lên, cũng không để ý lời Độc Cô Bác nói có điểm gì khác lạ.



- Đa tạ Độc Cô tiền bối trợ giúp, ta mượn trước một chút, về sau nhất định hoàn trả đầy đủ !



Nàng không dám tùy tiện dùng đồ của Độc Cô Bác thêm một chút nào nữa, thành thật mượn dùng, về sau hoàn trả còn phải có thêm lễ vật.



Độc Cô Bác nhìn nàng vẻ mặt đã tươi cười nhiều hơn, trong lòng buồn bực. Hắn chẳng lẽ còn không bằng một tấm kim tạp, thật sự nàng chính là bị kim hồn tệ che mắt nhìn người rồi.



Bất quá nhìn tới điểm tâm, Độc Cô Bác vẫn là vừa lòng. Diệp Phi Linh chuẩn bị một khay lớn, có bánh mặn cùng thịt viên sốt chua ngọt, lại thêm ba món chính, phân biệt ra là rau chưng, khoai tây nghiền muối cùng thịt hấp. Canh là dưa giá nấu chua, tuyệt đối thanh mát không ngấy, lại thêm một bình trà hoa cúc giải nhiệt, thật sự là dụng tâm làm ra.



Diệp Phi Linh không quá thích Độc Cô Bác ngồi ở đây, chỉ có thể chạy đi tiếp tục may vá. Vừa rồi ở dưới bếp nàng cũng nếm qua không ít đồ, coi như no một bụng lại tiếp tục làm việc.



Độc Cô Bác liếc nhìn nàng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, cầm tới khung thêu dựa vào cửa sổ châm kim. Hắn cảm thấy giống như thoáng qua một cái khung cảnh gia đình nhỏ yên bình.



Nếu nàng sinh ra sớm hơn vài chục năm thì tốt rồi. Hắn thực sự hưởng thụ cảm giác này, tiểu nhân nhi vì hắn làm điểm tâm, lại còn thay Nhàn Nhàn may đồ, bộ dáng chuyên tâm nghiêm túc.



Độc Cô Bác ăn một miếng điểm tâm, cảm thấy thực sự là đáng tiếc. Đồ ăn không tính là tinh xảo, nhưng hương vị thì không tồi.



- Ngươi đã ăn chưa ?



Đang thêu tới cánh hoa, Diệp Phi Linh bị câu hỏi của hắn làm cho giật mình, bất ngờ đâm vào ngón tay.



- Đa tạ tiền bối quan tâm, lát nữa ta sẽ ăn sau !



Diệp Phi Linh nào dám nói rằng nàng đã ăn trước, cung kính phục vụ lão già này, chỉ sợ hắn buồn vui bất chợt. Độc Cô Bác nhìn nàng vất vả, trong lòng hiện tại không vui lắm. Nếu có Đường Tam thì tốt, hai người cũng có nhiều chuyện để nói.



- Tới đây ăn một chút đi !



Độc Cô Bác buông nĩa, vừa rồi hắn đã ăn qua phân nửa, đồ dư lại phần nhiều là thịt. Tiểu hài tử tầm này tám phần đều thích ăn thịt, hắn nghĩ hẳn nàng cũng sẽ thích.



Diệp Phi Linh trong lòng hoang mang. Độc Cô Bác đây là có ý gì ? Muốn đem nàng thành hài tử trong nhà chăm sóc ư ?



Mà dạo gần đây thường như thế thật. Diệp Phi Linh nghĩ lại một chút, trừ bỏ lúc đó đập đầu nàng vào cột đá, hắn mấy ngày vẫn chăm sóc nàng chu đáo, giống như muốn xin lỗi nàng, bất quá vẫn không có mở miệng nói ra.



Đáy lòng nàng chợt toát ra chút trân trọng. Nàng không cầu hắn đối nàng giống như với Đường Tam, nàng chỉ cần hắn đem nàng đối đãi như học viên học viện là được, có chút quen biết, lại có chút thân cận.



Trưởng bối đã yêu cầu, nàng làm sao dám không nghe lời đây ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK