Thi thể sơn tặc bị bọn chúng mang đi rồi, đó là tin tức do hộ vệ Cao Đặng kể lại. Sau khi nhận tiền thù lao từ quan phủ từ việc xử lý thi thể, Cao Đặng rất khôn khéo chờ đến tối muộn mới về Bạch phủ.
Nói đến cùng quan niệm của người cổ đại rất kiêng kỵ việc để cho thi thể phơi thây mà không chôn cất. Nếu Mã Điền không làm thì Lưu tri huyện sẽ làm. Với bản tính của Mã Điền thì hắn vốn không muốn chôn cất họ đâu, đối với hắn bọn kia chết thì chết rồi. Hắn có chôn cũng chỉ có chôn hai đường chủ Đại Cẩu và Phạm Vượng thôi.
Nhưng Gia Cát lại bảo hắn đem những “huynh đệ” tử nạn về để chôn dưới chân núi đồng thời lập bia mộ để huynh đệ ghi nhớ. Một phần cũng vì đạo nghĩa “nghĩa tử là nghĩa tận”. Mặt khác còn thu phục được nhân tâm của lũ đàn em. Và làm cho ý chí trả thù của bọn chúng lại càng mãnh liệt thêm. Những người đã chết rất nhiều người là anh em,bạn bè của những người còn lại trên bình nguyên Hương Sơn. Nếu Mã Điền không chôn cất họ thì trong lòng những người còn sống sẽ nguội lạnh đi, kéo theo những hậu quả đằng sau không ai lường trước được.
Nên phải nói rằng Gia Cát Thanh Cao đi một nước cờ rất thông minh. Đó cho thấy rõ ràng về cách xử lý của một người có đầu óc khác hẳn với hán tử thô lỗ Mã Điền.
----Trong một gian phòng yên tĩnh của Túy Xuân Lâu----
-Lưu lão gia, ngài nói người họ Bạch và sơn dân không có một ai chết. Điều này là thật sự?
Mã Điền kinh ngạc kêu thất thanh.
-Mã huynh đệ, điều này là sự thật, sai dịch tối qua canh cổng thành có hai người. Bọn họ đếm đầy đủ cả 74 người, cũng có người bị thương nặng nhẹ khác nhau. Nhưng hai sai dịch đã đếm đi đếm lại, tổng cộng đủ tất cả. Nói cách khác họ không một ai bị chết cả.
Lưu tri huyện nhìn Mã Điền trầm mặc nói.
Vốn hắn cũng không ưa gì Mã Điền lắm. Hắn ưa là ưa vàng bạc bọn Mã Điền thôi, nhưng đứng trên một con thuyền hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Chẳng biết bọn Mã Điền chọc phải tồn tại gì nữa.
-Hít…
Mã Điền hít một ngụm khí lạnh để bình tĩnh lại. Hắn không dám tin đây là sự thật.
-Gia Cát ngươi muốn nói gì không?
Hai người Lưu tri huyện cùng Mã Điền đều nhìn Gia Cát Thanh Cao.
-Chuyện này nói đơn giản thì là đơn giản, nhưng nói không đơn giản thì rất nhiều điều không thể lý giải nổi.
Gia Cát khẽ thở dài lắc đầu.
-Đối phó với bẫy rập tinh vi như vậy thì đừng nói 200 mà 300 người cũng không thể thoát thân…Bắt đầu là…
Gia Cát lặng lẽ kể lại cảnh tối qua như kiểu hắn đã từng ở đó quan sát. Thật sự nó cũng gần chính xác những diễn biến của cảnh đồ sát tối qua.
-Có thể nói 200 huynh đệ chúng ta không thể tiến lên được mà đường lui cũng bị chặn lại. Nếu tiến lên thì phía trước là cái hào đầy cọc nhọn đầy nước, hàng cọc tre đóng chắc như vậy ngựa cũng không làm đổ được huống chi là người. Chưa hết là cái hàng rào đó còn bốc lửa rất to.
Giả sử nếu như vượt qua được hàng rào đó thì cũng bị hàng cọc cắm xiên trên đất ngăn cản.
Nói cách khác 200 người này chỉ có thể giương mắt mà nhìn những mũi lao trúc ném ra, và tên ở bốn cái tháp kia bắn xuống.
Nên ta mới nói trong số họ có cao nhân là thế. Cái bẫy quả thật rất cao minh.
Gia Cát vừa nói vừa trầm ngâm, ai cũng nhận ra hắn thật sự tán thưởng người đặt bẫy trong câu nói của hắn.
Lưu tri huyện và Mã Điền lúc này mới thở dài. Đúng là như vậy, 300 người ở đó cũng chỉ có đường chết.
-Vậy ngươi nói điều không bình thường ở đây là gì?
Lưu tri huyện nói.
-Mọi người vẫn còn nhớ những cái lỗ máu và những mũi tên cắm trên thi thể chứ. Cung tên mũi tên không ngắn như vậy.
Điều này chứng tỏ họ có một nỏ tiễn bắn được cùng lúc nhiều mũi tên. Còn những lỗ máu thì không ai giải thích được. Đây là điều mà ta nói là phức tạp.
Gia Cát từ từ nói.
Rốt cuộc chẳng ai rỗi hơi đi mổ thi thể sơn tặc ra tìm nguyên nhân cả. Chỉ có nhóm người Xuân Phái biết sâu trong nhưng lỗ máu đó là các viên đạn bằng đồng mà hắn bây giờ còn đang hì hục đúc ra.
-Vậy chẳng lẽ bỏ qua cho bọn chúng sao? Chẳng lẽ hơn 200 người cứ chết “oan uổng” như thế sao?
Mã Điền cắn răng trợn mắt nói.
Thật ra là đám người họ Bạch chọc tức hắn làm hắn mất thể diện và lực lượng thôi. Còn những người chết hắn không hề có một chút thương cảm.
-Đại ca,ta không phải đã nói rồi sao? Nhóm người kia có cao nhân, nếu không tại sao hơn bảy chục người yếu đuối lại chống được hai trăm hán tử như thế. Tại sao lại có một bẫy rập tài tình như thế. Trước khi ra tay mà không biết đối thủ ra sao thì chết lúc nào cũng không biết.
Gia Cát Thanh Cao cau mày nói.
Hai trăm người kia chết “oan uổng” ư? Nực cười thật. Sơn tặc làm những gì trong những năm qua đều đáng chết đến vài lần.
Gia Cát không tin thánh thần. Nếu có thánh thần tại sao mấy trăm tên sơn tặc giết người những năm qua bây giờ mới có quả báo. Những người bị chúng làm hại sống lại được chăng. Nếu có thánh thần tại sao lũ tham quan kia sao sống vẫn rất tốt. Chúng vừa dùng tiền của chính dân đóng thuế rồi đạp lên đầu dân mà không hề bị làm sao.
-Thù này tất nhiên phải báo, nhưng tất cả người ở Hương Sơn chúng ta hiện tại xem ra vẫn chưa đủ. Muốn ép họ cần thêm lực lượng.
Gia Cát nói xong thì liếc sang Lưu tri huyện.
Gia Cát Thanh Cao thật ra không có ý định báo thù gì cả. Cái hắn muốn là làm sao ép cho cao nhân trong nhóm người Bạch phủ và sơn dân lộ mặt ra thôi. Anh hùng trọng anh hùng, người tài trí trọng người tài trí. Gia cát rất muốn gặp nhân vật như vậy.
Và xét cho cùng thì lệnh Mã Điền hắn phải nghe theo, nói thế nào hắn cũng chỉ là quân sư chứ không phải đầu lĩnh. Nên dứt khoát kéo thêm Lưu tri huyện và Tào gia để bọn chúng trói trên con thuyền chung này.
-Được, nếu có chuyện gì cần thì cứ nói. Ta sẽ cho người của ta và sai dịch giúp đỡ. Còn về phần Tào gia yên tâm là chắc sẽ không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Lưu tri huyện cũng gật đầu nói. Đối với hắn sơn tặc thiệt hại cũng là hắn càng ít đi tiền bạc.
Còn giúp đỡ ở đây là cho người lẫn vào đám người sơn tặc chứ cũng không dám ngang nhiên công khai. Có quan nào tham ô mà đi nói với dân rằng “đấy, ta dùng chính tiền mồ hôi công sức của chúng mày đi hưởng thụ đấy. Ta dùng chính tiền mồ hôi công sức của bọn mày làm cái bàn đạp đạp lên đầu chúng mày,khóa tay chân,khóa mõm chúng mày lại. Chúng mày làm gì được tao hả?”.
Nếu nói vậy thì người đó chắc chắn chết rất thảm. Cho nên sơn tặc gặp Lưu tri huyện cũng phải rất cẩn thận như lúc này.
Xuân Phái sau khi trộn thuốc nổ đen rồi tiếp tục cùng mấy người Bạch phủ đúc đạn.
Nhưng khi lấy đồng từ số vũ khí sơn tặc để lại và đúc xong mấy trăm viên đạn thì hắn mới nhận ra một điều. Đó là không còn đá lửa nữa.
Như vậy số đạn và vỏ này bất quá dùng được chỉ hơn 300 viên đạn thôi. Số đạn này không thể tính là cho mỗi sơn tặc một viên được. Khả năng bắn trượt cũng ngang với bắn trúng, chưa kể rằng số đạn này không thể hoàn toàn nổ hết mà cũng có nhiều viên bị xịt. Đó là do việc pha trộn thô sơ và các chất không tinh khiết làm ảnh hưởng. Cơ cấu hất vỏ đạn ra cũng bị gặp vấn đề ở một số chiếc. Nói cách khác thì cứ cho là số đạn này nhả ra hết và bắn trúng một nửa đi. Vậy một nửa còn lại cũng đủ giết người họ Bạch và sơn dân rồi.
Chưa kể là chúng còn có lực lượng khác.
Khoan đã! Lực lượng khác!
Đúng rồi, vẫn còn Lưu tri huyện kia và Tào gia nữa. Xong đời,lần này thật sự xong đời rồi.
Xuân Phái vừa nghĩ mồ hôi càng chảy ra ròng ròng.
-Bạch bá bá, gọi mọi người đến đây nhanh đi…
Xuân Phái bước vào thư phòng của Bạch viên ngoại hét to.
Vốn bị trận máu tanh đêm qua làm tâm lý ảnh hưởng, đầu Xuân Phái hiện tại vẫn còn đang hơi nhức. Lúc trở về gặp mưa còn bị cảm nữa, giờ hắn mới nhận ra nguy cơ trước mắt kinh khủng đến nhường nào.
Sau khi phân tích nguy cơ trước mắt với Bạch viên ngoại và bà lão Hạ Đình. Ba người đều thống nhất với nhau một ý kiến. Đó là tản ra mà chạy khỏi nơi đây.
Nhưng việc chạy trốn phải làm từng bước,rất có thể có người vẫn đang theo dõi mọi hoạt động của họ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

15 Tháng hai, 2020 18:32
mình định viết xong 10 chương r up một thể, nhưng thấy comment của bro mình up luôn nhé 3c

15 Tháng hai, 2020 09:44
Hóng dài cổ rồi tác giả ơi

05 Tháng mười một, 2019 18:21
sorry ae,dạo này mình bận nhiều việc quá nên k viết kịp

04 Tháng mười một, 2019 21:22
viết chậm quá tác giả

24 Tháng mười, 2019 09:12
thank bro

24 Tháng mười, 2019 09:12
ồ, có gì gây cười ở đây nhỉ :v

24 Tháng mười, 2019 06:36
truyện hay lắm tác giả :33

23 Tháng mười, 2019 23:10
cái dm đọc tên tác giả tự dưng buồn cười đéo chịu được.

14 Tháng mười, 2019 17:32
sao thế bạn,mình xem trên web bằng máy tính vẫn đọc bình thường mà

14 Tháng mười, 2019 16:17
huhu ko đọc dc :((

08 Tháng mười, 2019 13:35
mik lại hóng tiếp :)

06 Tháng mười, 2019 09:50
thank bro,đây là đứa con tinh thần của mình nên sẽ không để nó chết.Bạn yên tâm nhé!

05 Tháng mười, 2019 23:20
hay quá mong đừng drop :3

05 Tháng mười, 2019 22:58
viết cho vui thôi bạn ơi,có rất nhiều từ bậy và nhiều vấn đề không thể in thành quyển được.Bạn nghĩ gì nếu "Đỉnh cấp lưu manh" in thành quyển :v

05 Tháng mười, 2019 21:51
chuyên nghiệp thì căng nha. Với tình hình truyện mạng Việt Nam thì chưa ổn, đa phần viết vui thôi. Chỉ có mấy loại ngôn tình, hay thể loại kinh nghiệm sống,... in thành quyển mới tính chuyên.

05 Tháng mười, 2019 21:49
thank bro đã góp ý

05 Tháng mười, 2019 20:30
mấy bộ kiểu này phải có dàn ý + bối cảnh => chứ kg dễ bị cảnh cạn ý rồi drop hoặc cứ lan man
thêm nữa, muốn viết chuyên nghiệp + có độc giả thì phải bỏ vài thứ khác
vài lời góp ý cho tác giả

05 Tháng mười, 2019 19:30
cạn thì chắc chưa,nhưng độ này champion league vs ngoại hạng Anh nhiều quá k có hứng viết :v

05 Tháng mười, 2019 08:40
có mỗi mấy cái này cũng mô tả cho kỹ. ra lại lâu => chắc cạn ý nên drop rồi

01 Tháng mười, 2019 22:33
yes

01 Tháng mười, 2019 20:30
xuyên Trung mà ko phải xuyên Việt ah
BÌNH LUẬN FACEBOOK