Mục lục
[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, hai tên tiểu tử kia đưa hình nộm cho con chơi chưa?”

Hm? Hình nộm? Nghiêm Thần lắc đầu ý không biết gì hết. Thấy vậy, Lam Phượng Khuynh nheo mắt lại, ý cười càng lan rộng. Giỏi a, hai tên tiểu tử thúi! Có nhiêu đó chuyện mà làm cũng không xong thì sau này nói gì chăm sóc cho bảo bối? Vẫn là… bỏ đi, “uốn nắn” chúng lại là được.

“Lúc trước đúng là không nên để Nạp Lan tiểu tử tiếp cận con.” Lam Phượng Khuynh thở dài.

Những lời này làm Nghiêm Thần bỏ công việc nghiên cứu trận pháp sang một bên mà chăm chú nhìn phụ thân của mình. Đừng nói là phụ thân muốn gây khó dễ khiến Doanh Doanh buông tay cô đấy? Nếu vậy… uhm, nếu vậy…

[Không muốn thì nói đại đi.] Thiên Túng càu nhàu vài tiếng. Điều này khiến Nghiêm Thần cong nhẹ khóe môi. Giỏi lắm tiểu Thiên Túng nhi, ngươi quả nhiên lành sẹo thì quên đau mà.

Lam Phượng Khuynh chống cằm kể lể: “Năm đó ở trạm dịch là thấy quen mắt rồi. Tiếc thay ta cứ đinh ninh nếu đúng là con của Liễu Quân Nhan thì khẳng định phải dịu dàng đằm thắm, hiền thục nết na mà không phải năng động tinh nghịch như vậy. Dù lúc đó hắn cải nữ trang nhưng cuối cùng vẫn là nam nhân, làm sao có thể thoải mái ôm ấp nói chuyện thẳng thừng với con như vậy đâu? Thất sách mà! Liễu Quân Nhan đến chết cũng muốn âm ta một phen, khẳng định năm xưa hắn nói gì đó nên con mới dễ dàng dung túng tiểu tử kia. Nói mau!”

Nghiêm Thần cười gượng gạo quay đầu tránh ánh mắt thâm tình của phụ thân mình. Năm xưa đúng là Liễu thế bá có nói vài lời thật, phụ thân quả nhiên hiểu rõ tiền tình địch mà.

“Bảo bối a~~~”

“Rồi, con nói.” Nghiêm Thần thở dài hết cách, ai bảo lúc trước hứa hẹn sẽ không giấu phụ thân điều gì nữa làm chi, haizzz: “Liễu thế bá trước lúc mất có gặp riêng con…”

Khi đó, mưa rơi tầm tã cả thôn trang.

Sau khi trùng phùng với Nạp Lan Tử Yên, Liễu Quân Nhan đã gọi cô vào tâm sự. Người nam nhân xinh đẹp như họa ngày nào giờ chỉ còn yếu ớt nằm trên giường, hơi thở mỏng manh, khí sắc ảm đạm. Tuy vậy đôi mắt phượng mỹ lệ kia vẫn luôn sáng ngời và tinh tường. Ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng biết, thân là đệ nhất công tử chi nhất của Nam Hà quốc, Liễu Quân Nhan dùng cả cuộc đời ngắn ngủi của mình để Nạp Lan Tử Yên phải sống trong dằn vặt cả đời, sống trong hình bóng của hắn cả đời. Cái chết của hắn là xiềng xích trói buộc Nạp Lan Tử Yên, khiến nàng ấy đời này kiếp này chỉ có một ái nhân duy nhất, một phu quân duy nhất là Liễu Quân Nhan hắn.

Người như vậy, ngu ngốc vì yêu, cũng thông minh sắc bén khi yêu, thậm chí yêu đến mù quáng.

“Diệp Đình, hay để ta gọi con là Nghiêm Thần. Chuyện của ta, con thông minh như vậy chắc cũng đoán biết được nhiều điều, nhưng ta hy vọng con đừng đánh đồng ta với Doanh Doanh. Nam nhân Liễu gia ta, một khi yêu thì chỉ yêu duy nhất một, cả đời không đổi, cả đời gắn bó. Thậm chí cả Hà Dung, đến cuối cùng hắn mới nhận ra người mà hắn yêu thật sự là Phương Thế An, Tử Yên chỉ là sự cố chấp hơn thua và ghen ghét làm mờ lý trí của hắn thôi. Ta muốn con hiểu rằng, con đi vào được trái tim của Doanh Doanh rồi.”

“Chúng con chỉ quen biết một tháng. Doanh Chính mới tám tuổi.” Nghiêm Thần nhàn nhạt lên tiếng.

Liễu Quân Nhan nghe vậy thì cười khẽ: “Nghiêm Thần, cảm mến một người không quan hệ thời gian, tuổi tác, quan trọng là tình cảm đó sẽ đi đến kết quả thế nào thôi. Con rất vô tình nhưng cũng rất trọng tình, chỉ cần con chấp nhận một người cư ngụ tại tâm mình. Cho nên, tâm nguyện của một người sắp chết như ta, con sẽ thực hiện chứ?”

Đôi mắt đen láy bình thản vô ba nhìn thẳng vào Liễu Quân Nhan, điều này khiến hắn có chút hốt hoảng. Ánh mắt đó thật sự rất trưởng thành và tang thương.

Hơi mím môi cau mày lại, Nghiêm Thần hạ giọng: “Mời ngài nói.”

“Nếu có một ngày Doanh Doanh yêu con, như vậy ta muốn con cho nó một cơ hội. Trước khi Doanh Doanh trưởng thành, con có thể làm bất cứ hành động gì từ chối tình cảm của nó nhưng tuyệt đối không được nói ra lời cự tuyệt. Trước khi Doanh Doanh tròn mười bảy tuổi, con không được phép nói lời từ chối tình cảm với nó.” Liễu Quân Nhan nhấn mạnh ý định, ánh mắt chấp nhất nhìn về phía Nghiêm Thần. Đây có lẽ là điều cuối cùng hắn có thể làm cho con trai của mình.

Mãi một lúc sau, Nghiêm Thần mới đáp lời: “Dạ.” Cô cũng không tin xú tiểu tử đó thật sự yêu cô, mà nếu có yêu, cô không yêu hắn là được. Chờ hắn mười bảy tuổi, khi đó đã gặp Sở Lan Tâm lâu rồi, còn hơi sức đâu mà nhớ tới cô. Liễu thế bá… lo xa thật!

“Cho nên con cứ như vậy mà đáp ứng hắn?” Lam Phượng Khuynh véo hai gò má của Nghiêm Thần đến đỏ lên mà cắn răng nói. Trời cao chứng giám, bảo bối nhà hắn thông minh như vậy sao khi đó lại ngu ngốc đến khiến người ta hận sôi gan chứ? Liễu Quân Nhan, ngươi tới chết đúng là vẫn muốn đào hố chôn cha con ta một phen mà.

“Con làm sao biết được…” Nghiêm Thần khó nhọc cất lời. Có một người chấp nhất vì bản thân như vậy, nói không cảm động là giả. Càng huống chi ở bên Doanh Chính cô thấy rất vui vẻ, nặng lòng lo lắng nhiều vấn đề cũng vơi đi rất nhanh, nảy sinh tình cảm là hiển nhiên. Mặc dù nói với hắn là chưa hoàn toàn yêu, tức là chưa tới mức ‘không có ngươi ta sống không được’, nhưng với cô vậy là đủ rồi. Tình cảm nồng cháy và mù quáng là thứ mà Nghiêm Thần cô không muốn hướng đến.

“Con sau này dành nhiều thời gian cho Vệ tiểu tử, ít nhất Hoa Y Lạc và Vệ Đan Ninh làm người chính trực sẽ không âm con như họ Liễu kia. Vệ tiểu tử đạm mạc bình thản dễ sống chung, lại hết lòng vì con, ăn khổ còn nhiều hơn xú tiểu tử kia, hắn mới càng thích hợp với con. Còn xú tiểu tử kia, hừ, để ta dạy dỗ hắn một phen.” Lam Phượng Khuynh đứng bật dậy cộc cằn nói.

“Doanh Chính không biết chuyện này, phụ thân…”

“Im! Không nói gì nữa hết!” Lam Phượng Khuynh trừng mắt với Nghiêm Thần rồi nói tiếp: “Hắn sau này là vương quân của Diệu vương con, lễ nghi cao cấp nhất định phải học cho thật tốt để khỏi làm con mất mặt. Đây là chuyện của nam nhân chúng ta, nữ nhân như con đừng xen vào.”

Ớ?! Nghiêm Thần trố mắt nhìn phụ thân nhà mình biến mất, kết giới xung quanh cũng tan biến theo. Tiết tấu nhanh quá, cô theo không kịp!

Lễ nghi? Phụ thân, chính ngài mới là người cầm bản ghi chép lễ nghi hoàng gia ném vào đống rác đấy. Mỗi lần thấy cảnh đó, mẫu thân chỉ cười cười mà nói: Nam nhân thôi, đừng khắc khe quá, nếu không nữ nhân chúng ta phiền lớn. Chỉ cần hắn trước mặt triều thần giữ được lễ nghi cơ bản là tốt rồi.

Cho nên, phụ thân ngài đang làm chuyện khiến con thêm phiền đấy. Bản thân con cũng chẳng biết lễ nghi hoàng gia cao cấp là cái gì đâu, mấy thứ đó chỉ có mỗi mẫu thân và Luân nhi suốt ngày diễn đi diễn lại thôi, miễn cưỡng tính thêm đại phụ thân, nhị phụ thân và đại ca vào cũng được, còn chúng ta và tứ phụ thân cùng Khánh nhi chính là phần tử học cho có đấy.

Vệ tiểu tử đạm mạc bình thản dễ sống chung, lại hết lòng vì con, ăn khổ còn nhiều hơn xú tiểu tử kia, hắn mới càng thích hợp với con…

“Ngay từ đầu, Lâm vốn luôn thích hợp với con…”

RẦM!!!

MÉOOOOO!!!

Giật thót người, Nghiêm Thần vội vã chạy ra ngoài đến giữa trung tâm sảnh của tàng thư các, nội tâm lại thêm phiền muộn. Đoan Mộc Miêu này lại làm gì nữa đây?

“Méo méo meo meo meo méo meo ngao ô… meo meo umm…”

Ngồi xổm xuống, Nghiêm Thần thở dài lên tiếng: “Ngươi làm sao thế?”

Nghe vậy, Đoan Mộc Ẩn hai mắt long lanh nước ‘mếu máo’ nhìn Nghiêm Thần, cái chân trước nhỏ xíu giơ lên lắc qua lắc lại. Nghiêm Thần đưa mắt nhìn theo, sau đó vội che miệng ngăn tiếng cười phát ra.

“Meo meo méo meo meo ngao…. méo meo meo…”

“Khụ, không, ta không có cười.” Nghiêm Thần cố nén cười mà nói, âm điệu run run quả thật đã bán đứng cô. Nhìn sang bên cạnh thấy một bảo hạp nằm lăn lốc cách Đoan Mộc Ẩn không xa, cả người cô càng run lên dữ dội.

“MÉOOO!!!” Con mèo nhỏ xù lông giận dữ.

“Ta cam đoan nó sẽ sớm mọc lại thôi. Một ngày, đảm bảo đấy!” Nghiêm Thần trang trọng lừa gạt con mèo nhỏ.

“Meo?! Meo~”

“Phốc, ha ha ha…”

“MÉOOOOO!!!!!”

Tiếng mèo kêu gào vang vọng mọi ngóc ngách của tàng thư các, thê lương, oán hận, não nề.

Bệnh nhân: Đoan Mộc Ẩn

Hiện trạng: Băng sương miêu yêu

Bệnh trạng: Gãy móng vuốt

Nguyên nhân: Cố gắng mở nắp bảo hạp

Người chuẩn đoán: Nghiêm Thần

Kết luận: Tham tài ngu ngốc!

Nghiêm Thần bất đắc dĩ thở dài rồi lấy một lọ thuốc trị thương ra, sau đó giữ chặt lấy con mèo nhỏ đang ‘khóc ròng’ kia mà chậm rãi bôi thuốc vào mấy cái móng vuốt bị gãy đến chảy máu. Thật là… từ nhỏ tới lớn vẫn chẳng thay đổi chút nào cả.

[Hắn nên may mắn bản thân biến thành con mèo có chút xíu như vậy?] Thiên Túng đột ngột lên tiếng, giọng nói tràn ngập ý cười. [Nếu biến thành con gì to lớn thô kệch, ngài đã sớm ném hắn cho Tích Đào Vy rồi, mặc kệ hắn là Đoan Mộc Ẩn của Thiên Địa thương hội.]

[Ta là loại người như vậy sao?]

[Đúng a, minh chứng là tiểu xu xu luôn được ngài độc sủng. Ngài vẫn đều thích những thứ ‘nhung mao nhỏ xinh đáng yêu’ thôi.] Thiên Túng bật cười lập tức đáp lời. Giống như lúc chủ nhân mua túi thơm ở Giao dịch hội; hoặc là chọn lam ngọc, hồng ngọc ở Tụ bảo trai; hay là nhận vòng treo cầu may của Tháp Đạt.Li An… những thứ đó, không “nhỏ xinh” thì cũng “đáng yêu”, càng huống chi hiện giờ là một Đoan Mộc Miêu mao nhung xinh đẹp thế này. Chủ nhân của nàng, tâm linh vẫn rất mềm mại và khả ái a!

Nghiêm Thần nghe thế thì hơi mất tự nhiên một chút nhưng cũng không phản bác. Có lẽ ngay cả cô cũng chưa từng phát hiện, bản thân luôn hướng về những thứ nhỏ bé xinh xắn như vậy, những thứ ngây ngô trong sáng chưa bị tạp niệm vấy bẩn.

Cảm nhận được động tác của Nghiêm Thần có chút đông cứng, Đoan Mộc Ẩn giương mắt nhìn lên. Nữ nhân này không phải là người đẹp nhất, tính tình lại hay thay đổi thất thường, khi trở mặt vô tình thì chẳng ai xoay chuyển được, cũng chẳng phải mẫu người lý tưởng để yêu thương, nhưng vì sao…hắn cứ phải bận lòng đâu?

Ngươi thích bảo bối chẳng phải là thích Thanh Nghiêm sao?

Hừ, Hách Liên Tân Kỳ, ngươi dám xem ta là đứa ngốc mà dắt mũi dẫn đi sao? Bảo bối là bảo bối, Diệu vương là Diệu vương, ta trước giờ luôn phân biệt được rất rõ ràng. Nam nhân xấu xa kia thật sự rất đáng đánh mà.

Vỗ nhẹ lên lưng con mèo nhỏ, Nghiêm Thần khẽ hỏi: “Sao thế?”

“Meo.” Đoan Mộc Ẩn lắc đầu rồi nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Nghiêm Thần. Nhìn nhìn chân trước của mình, thấy nó đã ngừng đổ máu và hết đau, hắn thở phào trong lòng. Sau đó, Đoan Mộc Ẩn giương mắt nhìn cái bảo hạp cách mình không xa, nội tâm bừng bừng lửa giận. Hắn không tin không thể mở nó ra được.

Xoẹt!

Nhìn Đoan Mộc Ẩn vô tình chạm vào nơi nào đó làm khởi động Thông liên trận, nội tâm của Nghiêm Thần cũng không còn mấy kinh ngạc nữa. Cô bắt đầu lướt mắt xem xét khắp nơi.

“Meo!?” Đoan Mộc Ẩn ôm bảo hạp vào lòng ngồi yên không dám động đậy mà kêu lên. Lần này hắn chạm trúng thứ gì nữa đây?

“Yên tâm, Thông linh trận có thể giúp kêu gọi Ấn một lần nữa, chỉ là nó hiện tại còn thiếu khuyết năng lượng thôi động.” Nghiêm Thần nhàn nhạt trấn an.

Kêu gọi Ấn? Hai con mắt của Đoan Mộc Ẩn sáng lên. Nhất định phải hoàn thành trận, hắn muốn thử. Tỷ Kiên Ấn của ta! Tỷ Kiên Ấn!

Nhìn đôi mắt như vàng ròng chói sáng của Đoan Mộc Ẩn, Nghiêm Thần cũng đoán được hắn nghĩ cái gì rồi: “Ngươi muốn thử? Uhm, với tư chất của ngươi, kêu gọi Hàm Trì Ấn cũng có khả năng lắm.”

“MÉO!!! Meo méo meo meo…” Tỷ Kiên Ấn! Tỷ Kiên Ấn! Ta mới không cần Hàm Trì Ấn! Ta muốn Tỷ Kiên Ấn.

Đáng tiếc nỗi lòng của Đoan Mộc Ẩn, Nghiêm Thần chẳng thể nào hiểu được. Cô hiện giờ đang hứng thú đi lòng vòng quanh trận pháp mà nghiên cứu cách vận hành của nó rồi. Đột nhiên, trước người Nghiêm Thần xuất hiện ra năm đoàn sáng tinh khiết rồi lập tức nhập vào cơ thể của cô, điều này làm vẻ mặt của Nghiêm Thần ngưng trọng lại, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài. Động tác của ngài ấy nhanh thật!

[Ta nói này chủ nhân đáng kính, chuyện ngài gián tiếp thả các vị ấy ra sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi.] Thiên Túng rối rắm bất an mà lên tiếng. Chủ nhân hiện giờ đang chơi với lửa đấy, không cẩn thận là bị đốt thành chẳng còn gì hết.

[Cho nên ta mới đào sẵn một cái hố cho họ tự nguyện nhảy vào đó thôi. Chờ chuyện qua đi, Minh Đế cùng những người khác còn phải cảm tạ ta nữa là.] Nghiêm Thần cười hắc hắc vài tiếng.

[Minh Đế chọn bạn lữ lại gặp cản đường như ngài, thật là…] Thiên Túng lấp lửng. Thật tình nàng rất muốn nói là Minh Đế xui tận mạng mới gặp người như chủ nhân a. [Nam nhân kia như thế nào?]

[Hm? Hắn họ Quý, tên Thuần Khanh, một nam nhân xinh đẹp và hiền thục, kiên định, cố chấp, tính nhẫn nại rất tốt, tính chiếm hữu… chậc, rất biết che dấu, sau khi xác nhận tình cảm với Minh Đế thì bộc lộ. Người này rất biết cách nói lời thâm tình làm ngài ấy vui, tất nhiên hắn cũng thực hiện được những hứa hẹn của mình. Nói chung là… không tồi chút nào.]

[Thế mà ngài, khoan, mấy chuyện lời tâm tình sao ngài biết rõ thế?] Thiên Túng nghi vấn.

Nghe hỏi vậy, Nghiêm Thần cười đến cong khóe mắt mà nói: [Ta mua chuộc linh trí của thế giới đó. Nó so với Thương Khung, à nhầm, so với Khởi Nguyên thì dễ dụ hơn nhiều.”

Thiên Túng thật chẳng còn biết dùng từ gì để đánh giá chủ nhân của mình. Chờ gánh lấy hậu quả lớn như vậy chỉ để dày vò các vị Đại Đế thôi sao?

[Ta không hối hận, Thiên Túng.] Nghiêm Thần đứng thẳng người, ánh mắt càng thêm sâu thẳm chấn nhiếp như đáy vực cuồng nộ. [Bởi vì, ta đã có được tư cách Đại Đế tuyệt đối. Ta chờ điều này lâu rồi.]

Thiên Túng giật thót người rồi vội vã hiện thân bên cạnh Nghiêm Thần. Đôi môi đỏ mọng muốn mấp máy gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ đành buông một tiếng thở ra não nề.

Cười nhẹ, Nghiêm Thần khẽ nói: “Mệnh hồn của sáu người họ sẽ khiến cho Ma Hoàng Đại Đế lâm thời như ta kết nối được tới những thế giới chính thức thuộc cai quản của chính nguyên giới, chẳng hạn như Trái Đất… được ban danh là Lục Hải.”

“Ngài…”

“Ta lợi dụng tình cảm của họ, trả giá bằng chính tình cảm của ta, chúng ta không hối hận.”

“Bảo bối muốn đi đâu chơi” – Con có tâm nguyện gì?

“Trái Đất… có được không?” – Khả năng tạo thông đạo thời không.

“Chơi thân với Khởi Nguyên trăm lợi không một hại đấy.” – Khởi Nguyên biết vị trí của Trái Đất, nó sẽ làm tin tiêu hướng dẫn cho con.

“Phụ thân, bảo trọng.” – Cảm tạ ngài, phụ thân.

Bởi vì con là con gái của ta. Còn có, cảm tạ con cho chúng ta trùng phùng với nhau, sau này Du Du nhờ con và những người còn lại.

Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài xuống gò má của Nghiêm Thần, chạm vào nền đá lạnh lẽo rồi tan biến. Cô có chút hốt hoảng. Lời vĩnh biệt… có lẽ còn quá sớm để nói ra. Cho nên, Ma Lam Duật phụ thân, ngài cùng mọi người phải thật sự vui vẻ đấy.

Ngơ ngác ngồi trên bảo hạp nhìn Nghiêm Thần, Đoan Mộc Ẩn tự nhiên thấy lòng nặng trĩu. Người như Diệu vương… cũng biết rơi lệ sao? Chỉ vì thất thần trong chốc lát, Đoan Mộc Ẩn đã quên mất kiểm soát Đông Hải giao châu trong người của mình.

“MÉOOOO!!!”

Xoẹt!

Giật mình lùi về sau một bước, Nghiêm Thần nheo mắt nhìn về một viên thủy châu nhỏ đột ngột xuất hiện bên cạnh Đoan Mộc Ẩn, phát ra năng lượng kinh người. Năng lượng linh thủy xung quanh đang đổ dồn về viên thủy châu đó, độ ẩm trong không khí ngày một gia tăng đến rõ rệt. Bỗng nhiên, Nghiêm Thần đứng bất động, đôi mắt có chút khó tin mở to mà nói: “Thì ra là vậy.”

“Chuyện gì?” Thiên Túng nhìn về Đông Hải giao châu mà hỏi. Thứ đó… quả nhiên là đồ tốt a.

“Còn nhớ chuyện bản thảo ta nói không? Nếu Doanh Doanh là người khiến ta ấn tượng nhất, vậy thì người thứ hai chính là Đoan Mộc Ẩn. Hắn có tới hai lần ngộ cơ duyên kêu gọi Ấn, cả hai lần đều được Hàm Trì Ấn đáp lại, và cả hai lần đều quyết tuyệt chặt đứt liên kết Ấn.”

“Hả?” Thiên Túng khó tin trừng mắt mà nhìn Đoan Mộc Ẩn. Người này sẽ không có vấn đề gì đi?

“Không tốt, cứ như vậy nơi này sẽ sập mất. Thiên Túng, ngươi trước lập bảo hộ quanh Thông linh trận, ta tìm cách mở phòng hộ trận của nó.”

“Ân.”

Ngay khi Nghiêm Thần định xoay người đi, từng đợt hàn khí bắt đầu lan tràn khắp tàng thư các. Cô kinh dị quay đầu nhìn về Thông linh trận. Đông Hải giao châu dùng tốt tới vậy? Đúng lúc này, giọng nói của Đoan Mộc Ẩn vang lên cáu gắt làm cả Nghiêm Thần và Thiên Túng phải giật thót người.

“Thế quái nào vẫn là Hàm Trì Ấn? Một lần ở Lời chúc phúc là đủ rồi! Ta muốn Tỷ Kiên Ấn! Ta muốn Tỷ Kiên Ấn!!!!!”

Không gian xung quanh lập tức tẻ ngắt.

Mãi một lúc lâu sau, Thiên Túng mới cười gượng gạo lên tiếng: “Chủ nhân, ta hiểu rồi.”

“Ta cũng hiểu rồi.” Nghiêm Thần khó nhọc thốt lên.

Tỷ Kiên Ấn chúc kim, Hàm Trì Ấn thuộc băng, so về trình độ sáng lấp lánh chói lóa thì Hàm Trì Ấn đúng là không bằng Tỷ Kiên Ấn. Hóa ra Đoan Mộc Ẩn tới chết cũng không chịu gọi Thần Ấn là như vậy, thật… cạn lời mà.

=================//

Tác giả có đôi lời:

Thời gian trước mình có lịch học tăng cường đột xuất, cộng thêm phải học bài ôn thi cho nên không có thời gian lên wattpad thông báo tạm dừng truyện, thật lòng xin lỗi vì không báo trước được chuyện này. Mong các bạn thông cảm!

(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK