Nghiêm Thần lẳng lặng đứng tựa lưng vào một trụ đèn, mắt nhìn lên trời cao âm u. Không khí rộn ràng của lễ hội mùa đông khiến tâm vực yếu đi rất nhiều, tuy vậy cũng không thể thả lỏng cảnh giác được. Nhớ tới bóng lưng ngạo nghễ kia, cô có chút cảm khái. Nam nhân thông minh như vậy, cũng lãnh tĩnh như vậy, thật là giống bản thân. Cho nên, tốt nhất vẫn là không cần day dưa. Hai người tính cách khá giống nhau chỉ nên làm tri kỷ mới tốt, tựa như cô và Tân Kỳ.
“Ngươi nghĩ về nam nhân nào khác sao?”
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, êm mượt như tiếng đàn du dương. Tuy nhiên nghe vào tai của Nghiêm Thần lại cảm thấy có vị chua nồng nặc. Giương mắt nhìn thân ảnh duyên dáng kia đang đi tới gần mình, cô khẽ cười mà nói: “Không sợ nhận sai người?”
“Làm sao nhận sai được.” Doanh Chính tháo chiếc mặt nạ hình cánh bướm xuống rồi bước đến vòng tay ôm lấy Nghiêm Thần, tựa đầu vào vai của cô. Cảm nhận bàn tay của Nghiêm Thần vuốt ve mái tóc của mình, hắn nhắm mắt mà hưởng thụ.
Cởi bỏ chiếc mặt nạ quỷ, Nghiêm Thần cúi đầu hôn nhẹ vào mái tóc của Doanh Chính.
“Sao ngươi tìm được ta?”
“Trực giác.”
Cả hai cứ như vậy ôm nhau đứng bên đường, lắng nghe âm thanh rộn rã của lễ hội ở Nam Hà quốc. Tiếng nhạc êm dịu như lời tâm tình vang khắp không gian, đặc trưng cho vùng đất thơ văn ở phía nam Thương Khung này.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Buồn cười nhìn người trong lòng của mình, Nghiêm Thần nói khẽ bên tai của hắn: “Ừ đấy, nghĩ tới nam nhân khác.”
“Ngươi…” Doanh Chính tức giận ngẩn đầu lên, bắt dáng vẻ đầy ý cười của Nghiêm Thần thì đỏ bừng mặt vội cúi xuống, đầu chôn hẳn vào lòng của cô mà rầu rĩ: “Ngươi đùa giỡn ta.”
“Không, ta nói thật đấy.” Có một số chuyện nên nói trước cho rõ ràng. Hiện tại, cô không xác định được lòng của mình. Có lẽ ở Thương Khung lâu lắm, cũng đặt nặng tình cảm lên nó, cho nên cô thay đổi rất nhiều rồi. Trái tim sắt đá được tôi luyện ở kiếp trước dường như… đã cách xa từ lâu.
“Nghiêm Thần…” Doanh Chính gọi tên cô, tay bấu chặt vào y phục của cô mà nói: “Mặc kệ ngươi ghi tâm ai, xin ngươi…”
“Doanh Doanh ngoan, đừng suy nghĩ lung tung.” Nghiêm Thần cất lời không để hắn nói hết câu. Tay liên tục vỗ nhẹ vào lưng Doanh Chính mà trấn an. Là nhớ tới chuyện của Liễu thế bá sao? “Dù có xảy chuyện gì, ta cũng sẽ bên ngươi. Yên tâm!”
Cảm thấy Doanh Chính đã bình ổn cảm xúc, Nghiêm Thần thở ra nhẹ nhõm.
“Tiểu Nghiêm nhi, ngươi sau này trở thành Đại Đế thì không được chê ta yếu kém, không được giấu ta đi làm những chuyện nguy hiểm, không được chê ta lớn tuổi hơn ngươi, không được…”
Nghiêm Thần càng nghe càng khẳng định có vấn đề. Do đó, cô tách Doanh Chính ra khỏi người mình, khiến hắn đứng đối diện nhìn thẳng vào cô.
“Là ai nói gì đó với ngươi sao?”
“Không có.” Doanh Chính cười gượng gạo đáp lời.
Hắn như vậy càng khiến Nghiêm Thần hoài nghi. Cô nheo mắt lại, hạ giọng cất lời: “Không nói? Vậy ta về Đông Ly.”
“Không cho!” Doanh Chính vội nắm chặt tay của Nghiêm Thần, đôi mắt phượng xinh đẹp mở to mà trừng cô. “Ngươi còn chưa bồi ta đi chơi lễ hội đâu.”
Hừ nhẹ một tiếng, Nghiêm Thần cốc mạnh một cái vào trán Doanh Chính.
“Nói đi, là ai?”
“Là… Yêu Hoàng Đại Đế…”
Vài dấu thập bắt đầu xuất hiện trên trán của Nghiêm Thần, cô cười đến sáng lạng. Giỏi lắm Yêu Liên Cốt! Hèn chi mà ngươi bỏ chạy nhanh tới vậy. Chờ đó!
“Nói cho ngươi biết, Yêu Liên Cốt thuộc dạng người e sợ thiên hạ không loạn, chuyên tìm cơ hội đi âm người khác, tai họa mà hắn gây ra toàn kéo người khác nhận tội và giải quyết giùm, da mặt dày tới nỗi dù có ngược hắn lên xuống thì ngày hôm sau cũng cười tươi rói như bình thường. Cho nên, những gì hắn nói thì ngươi cứ coi như gió thoảng bên tai, đừng lưu tâm.”
“Nhưng ngài ấy không nói sai.” Doanh Chính khẽ lắc đầu, sau đó vươn tay áp lên đôi gò má của Nghiêm Thần. Hắn nghiêm túc nói: “Chuyện gì ngươi cũng giấu trong lòng. Dù biết có những chuyện chỉ có thể do chính ngươi đi làm nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không được biết, không được san sẻ áp lực với ngươi. Tương lai của ngươi là thời gian vô tận, nếu ngươi chấp nhận chúng ta thì cớ gì còn tạo ra nhiều ngăn cách tới vậy? Nghiêm Thần, ngươi làm ta cảm thấy bản thân là gánh nặng của ngươi.”
Không gian xung quanh trầm xuống, cõi lòng cả hai như bị đá tảng đè nặng.
Nghiêm Thần không nói gì, chỉ cầm lấy hai bàn tay của Doanh Chính kéo xuống rồi nắm chặt lại. Bàn tay thon dài và xinh đẹp của hắn hiện giờ tái xanh và lạnh ngắt, thậm chí cô còn cảm nhận được nó đang run nhẹ. Là vì lạnh vẫn là vì bất an?
Có một số thói quen ở kiếp trước cô vẫn còn giữ mãi tới bây giờ. Mặc cho vô số lần bị nhắc nhở nhưng bản năng hộ người khác phía sau trong khả năng của mình, ý nghĩ không muốn để người mình yêu thương phải lo lắng vì bản thân, tâm trách nhiệm quá nặng,… tất cả cô đều không cho rằng mình sai. Mà nếu sai thì có lẽ là vì bản thân quá ích kỷ đi.
“Đi thôi, ta cùng ngươi dạo lễ hội.” Nghiêm Thần cười bâng quơ rồi kéo tay Doanh Chính đi, không đề cập với vấn đề lúc nãy. Thấy vậy, Doanh Chính cũng không day dưa chuyện phiền muộn đó, ôm hẳn cánh tay của Nghiêm Thần mà cười vui vẻ. Hắn biết nàng ấy sẽ lưu tâm những gì hắn nói, như vậy là đủ rồi. Mọi chuyện quá hối thúc cũng không tốt lắm.
“Ta muốn đến khu tấu âm luận thơ.”
“Được.”
“Sau đó chúng ta đi thả đèn gió.”
“Ừ.”
“Ta còn muốn cùng ngươi đi treo khóa đồng tâm.”
“Tốt.”
…
——————————-
—————————————
“Sắp tới cẩn trọng một chút, phải luôn giữ liên kết tâm linh với Họa Ảnh, nhớ chưa?”
“Nhớ.” Doanh Chính gật đầu đáp lời. Dưới cái nhìn trấn an của Nghiêm Thần, hắn vẫy tay rồi xoay người bước vào nhà.
Nhìn thân ảnh xinh đẹp kia khuất sau cửa lớn Nạp Lan gia, vẻ mặt Nghiêm Thần bỗng chốc lạnh lại. Cô nhìn lên trời cao, một màu đen tăm tối không có lấy ánh sao nào cả. Thế nhưng, cô biết rõ ẩn sau đó là nguy hiểm đến chí mạng.
Bùm! Bùm!
Đợt pháo hoa rực rỡ hiện ra, điểm sáng cả vùng trời của kinh thành Nam Hà quốc. Thứ ánh sáng đủ màu sắc như tân tinh chóng tàn làm bừng lên niềm hân hoan của mọi người.
Giây phút đếm ngược giao thừa đã đến!
Lúc này, Nghiêm Thần đang đứng trên nóc nhà của một dược phố. Bên cạnh cô, người của Thất Sát điện đã nghiêm chỉnh đứng chờ lệnh.
“Về Đông Ly.”
“Rõ!”
.
.
.
Đông Ly quốc, Việt phủ.
Dưới muôn màu muôn vẻ của đợt pháo hoa cuối cùng, quân lính trong doanh trại đồng loạt chỉnh tề trang bị, sẵn sàng nghe lệnh điều động. Người người hiên ngang ngẩn cao đầu, vẻ mặt háo hức không chút e dè.
Trên đài cao, Nghiêm Thần đứng ở trung tâm, vây xung quanh bên trái là quan lại các châu, huyện, phủ của Giáng Bắc đạo, lấy tri phủ Việt phủ là Võ Thành Văn dẫn đầu; bên phải là các tướng sĩ lão luyện của cả vùng trấn giữ phía bắc Đông Ly này, đứng đầu là tướng quân Phùng Tiệp.
“Báo! Tây Vệ điểm ngược đợt thứ tám!”
“Chiến phi thuyền đưa vào lĩnh vực che giấu. Chờ thời cơ thích hợp sẽ lập tức xuất động.” Nghiêm Thần chỉ tay vào một số điểm trên bản đồ mà nói. Hiện tại có tâm vực, việc huy động chiến phi thuyền đành phải dời lại.
“Dân thường thì sao?” Võ Thành Văn đặt câu hỏi, “Hạ quan cho rằng nên sơ tán các vùng biên cảnh của Tô Mậu, Trệ Nguyên và Hoành. Riêng Kính ải, chúng ta cần người bản địa ở đó.”
“Cứ theo ý của ngươi.” Nghiêm Thần gật đầu.
“Báo! Tây Vệ điểm ngược đợt thứ chín!”
“Phòng ngừa cánh quân của Trung An ở mặt trận Thừa Thiên đạo bất ngờ tập kích, vẫn là lưu lại quân của Tuyên phủ. Mặc khác, Bắc Chiến mượn đường của Cơ La quốc, khó tránh khỏi việc họ với Trung An có thỏa thuận gì không, nhất là khi bên cạnh có Ứng Hòa quốc.” Phùng Tiệp khoanh vùng trên bản đồ đưa ra lời đề nghị.
Nghe vậy, Nghiêm Thần đăm chiêu một chút rồi lắc đầu nói: “Tuyên phủ vẫn cứ làm theo bố cục ban đầu. Mặt trận bên kia, các ngươi nên tin vào thái nữ và Tô hữu tướng. Về phần Trung An quốc, bọn họ ba mặt, không, bốn mặt thụ địch, hơn nữa còn chủ động tiến công để áp cục tứ quốc như trước, khó có chuyện họ thỏa thuận với Bắc Chiến.”
Phùng Tiệp đưa mắt dò xét Nghiêm Thần, cuối cùng mới gật đầu. Ít ra còn không phải là loại người bo bo giữ mình. Nàng nói: “Vậy điện hạ có đề nghị gì?”
“Tinh binh của Đồng Cổ!” Nghiêm Thần nghiêm túc đáp lời.
“Báo! Tây Vệ đếm ngược đợt thứ mười!”
Lần này, mọi người mới để tâm đến tin báo, mắt rời khỏi bản đồ chiến sự.
Đếm ngược giao thừa mỗi nước khác nhau, nhưng để tính bước sang năm mới trên toàn Thương Khung thì sẽ dùng mốc bắt đầu ở Yên Khê đảo, kết thúc ở Tây Vệ quốc. Đợt pháo hoa thứ mười hai kết thúc sẽ hoàn toàn chấm dứt thời gian Tất niên!
Nghiêm Thần gật đầu ý bảo mọi người trở về vị trí đã bố cục của mình. Theo sự chỉ huy của các tướng, từng đội binh lính biến mất trong truyền tống trận. Song đó, các quan lại cũng rời đi để thực hiện nhiệm vụ đảm bảo dân sự ở vùng mình phụ trách. Chẳng mấy chốc, quân doanh Việt phủ chỉ còn Nghiêm Thần và các vị quan tướng chủ chốt.
“Diệu vương điện hạ!” Phùng Tiệp cất lời, đôi mắt ưng sâu thẳm đầy bá khí nhìn về Nghiêm Thần, không một chút nao núng e dè. Bên cạnh nàng ta, các quan viên và tướng sĩ khác cũng đứng thẳng người chú tâm lắng nghe.
Nghiêm Thần thu lại vẻ hòa nhã, gương mặt lạnh đi mang theo sự kiêu ngạo tràn đầy tự tin. Thân ảnh cao gầy ẩn chức sức bật đáng kinh người, trong bộ giáp phục tinh gọn màu đen càng khiến cô thêm phần chấn nhiếp mọi người. Bỏ qua niên kỉ, Nghiêm Thần hiện giờ khiến ai nấy cũng có cái nhìn khác hơn về bản thân, bởi khí tràng này rõ ràng không phải là người chưa từng trải qua sát phạt nơi chiến trường. Uy nghiêm, lãnh tĩnh, quyết đoán lại mang theo chút bướng bỉnh hiếu thắng, đây mới là Nghiêm Thần, cũng là Thanh Nghiêm chỉ huy cả đại đội đặc nhiệm ở kiếp trước.
“Danh xưng Tổng thống lĩnh Bắc Đông Ly này, ngài còn chưa đủ tư cách đâu.”
“Ta cũng không cho rằng hiện tại mình đủ tư cách.” Nghiêm Thần cong nhẹ khóe môi mà đáp, ‘vô ý’ để uy áp của mình đè nặng lên mọi người. Cô không bận tâm họ coi thường mình nhưng vẫn phải làm gì đó để bọn người kiêu ngạo này biết nghe lời chút ít. Quân tâm là phải đồng lòng, dù miễn cưỡng cũng được. Tóm lại là cứ ổn định thời gian đầu, chuyện sau đó ai mà nói trước được đâu.
Đám người quan tướng siết chặt nắm tay, cả người gồng lên chống chịu uy áp của Nghiêm Thần, nội tâm đã sớm mắng cô thấu trời. Đều là cảnh giới luyện tâm, làm thế quái nào mà nha đầu kia lại biến thái như vậy?
Nghiêm Thần cười thâm sâu nhìn các vị thuộc hạ lâm thời của mình, kiên nhẫn chờ đợi. Uy áp này vốn chẳng phải của cô, gian lận một chút cũng không ai biết, cho nên cứ mượn tạm mà dùng vậy. Dù sao, mệnh hồn của năm vị quân thượng cũng không phải là nói chơi nha~~~
“Báo! Tây Vệ điểm ngược đợt thứ mười một!”
“Các vị, nên đến Kính ải Tô Mậu châu.” Nghiêm Thần xoay người bỏ đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi quân doanh Việt phủ. Thấy vậy, những vị tiền bối kia mới thở nhẹ ra một hơi. Bấy giờ ai nấy cũng đều phát hiện, mảng áo sau lưng đã lấm tấm mồ hôi.
“Đi thôi!” Phùng Tiệp hừ nhẹ một tiếng rồi theo hướng của Nghiêm Thần đi mất.
Gió thổi lồng lộng trong đêm. Cảnh sắc mờ ảo thêu dài trong không gian tạo thành một bức tranh thủy mặc u tối. Bên ngoài thành Tô Mậu thấp thoáng ánh sáng của dạ minh châu. Vùng đất của Cơ La quốc kéo dài nối Đông Ly và Bắc Chiến giờ đã trở thành chiến tuyến nhỏ bé.
“Bắc Chiến với cờ hiệu bảo hộ Cơ La quốc, đòi lại công lý cho những oan hồn do tâm vực hoành hành.” Lê Cẩm cung kính đứng phía sau Nghiêm Thần, thanh âm cất lên từ tốn và trầm ấm. “Điện hạ không thấy nên xử lý tâm vực trước sao?”
“Chưa phải lúc, mà ta cũng chưa đủ khả năng.” Nghiêm Thần hướng mắt về phía xa nhàn nhạt đáp lại.
“Báo! Tây Vệ điểm ngược đợt thứ mười hai!”
Thùng! Thùng! Thùng!
Nhịp trống điểm lên, vang dội khắp toàn Thương Khung.
“Lê đại nhân, ngài sẽ giúp sức cho bổn vương?”
“Hạ quan chỉ tuân theo tiên đế, giúp sức cho người thủ hộ Đông Ly.”
Thùng! Thùng! Thùng!
“Như vậy, bắt đầu đi!”
Theo lời nói của Nghiêm Thần, phòng hộ biên quan dần dần hạ xuống. Đồng thời, tại mỗi cứ điểm Đông Ly đều đã đứng sẵn một thân ảnh thủ vệ. Không gian lĩnh vực dao động lập lờ, đạo cảnh khắp nơi liễm đi mũi nhọn chờ đợi điều lệnh.
Thùng! Thùng! Thùng!
Thùng! Thùng! Thùng!
“Tiến công!”
~ HẾT PHẦN 4: Tại tâm ~
—————-//
*Che mặt, ngại ngùng* tình hình là sau khi vẽ vẽ tô tô, bản tác giả mới nhận ra một chuyện: sai tỷ lệ cơ thể, sai phối màu!
Cái đầu to quá X﹏X
Tay trái nhỏ quá ╯﹏╰
*quằn quại * bản thân chẳng nhận ra được đây là ai sau khi hoàn thành tác phẩm! Thật là hủy hình tượng con nhà người ta
WHO?