Trung tâm đầm lầy Sương trắng vào sáng sớm vô cùng lạnh lẽo. Sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, hàn khí lan tràn làm lòng người rét lạnh.
Nghiêm Thần liếc mắt ra xa, ẩn hiện trong màn sương mờ ảo kia như đang che giấu một điều gì đó. Cô trầm ngâm hồi lâu rồi xoay người đứng lên, tiện tay xách luôn con mèo nhỏ ném vào lòng của Lăng Vân. Hiểu ý của chủ nhân, Lăng Vân đón nhận con mèo rồi lập tức lùi ra sau, bỏ qua sự kháng cự của vật nhỏ trong lòng mình.
“Hm, thật trùng hợp a!”
Giọng nam vang lên kèm theo tiếng cười khẽ, sau đó là hai bóng người dần hiện ra trước mắt Nghiêm Thần. Nam nhân mặc thanh sam kèm bố giáp, tóc bới gọn sau đầu bởi ngọc quan, gương mặt hình chữ điền sắc nét, ánh mắt hơi xếch lên mang theo cái nhìn đầy ý vị; bên hông hắn treo một bội kiếm màu đen cùng một cung linh màu bạc. Nữ nhân bên cạnh mặc sa y màu cánh sen, đai lưng bản to kèm theo một nhuyễn kiếm, bên hông treo một thanh sáo trúc bằng ngọc; gương mặt thanh tú ôn hòa với nụ cười đạm nhẹ treo trên môi tựa như nắng xuân, suối tóc đen dài cột cao sau đầu bởi một dây lụa đỏ.
Hai người này vừa nhìn là biết không phải cư dân của Thương Khung rồi.
Nghiêm Thần nhẹ thở ra rồi lên tiếng: “Đúng là trùng hợp thật.”
Nữ nhân nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thần mà cười khẽ, sau đó nàng cất lời: “Mặc dù chúng ta biết rõ nhau nhưng lần đầu tiên gặp mặt vẫn muốn giới thiệu một chút. Ta là Tích Đào Vy của Thương Lan.”
“Ta là Kỷ Vô Song của Thương Lan.”
“Vũ Đình Nghiêm Thần của Thương Khung.”
Nắng sớm bắt đầu chiếu rọi qua màn sương mờ ảo của trung tâm đầm lầy Sương trắng. Cái lạnh dần tản đi và được thay vào bởi những cơn gió lồng lộng nơi các đồi gò. Đứng ngược gió, Nghiêm Thần bình thản đánh giá đối thủ của mình.
Thương Lan là một thế giới tu tiên được chia thành hai vị diện, một là trần thế nơi mọi người tu luyện linh khí để phi thăng và một là linh giới nơi tiên nhân ngộ đạo, lĩnh hội áo nghĩa để khám phá Thiên đạo, mở đường đến Tiên giới chính nguyên. Nói thật, có ứng viên thuộc về Tiên giới cạnh tranh cho chức Ma Hoàng Đại Đế cũng thật hiếm thấy. Nếu Kỷ Vô Song đi theo ma tu nghe có vẻ còn dễ hiểu, đằng này hắn là chính tông Tiên quân của Thương Lan, hào hiệp trượng nghĩa trừ yêu diệt ma thanh danh chói sáng mà đạt tư cách trở thành Ma Hoàng… thật là khiến người ta suy nghĩ sâu xa a.
“Ngươi sẽ không hy vọng ta đưa ra lời khiêu chiến lúc này đi.” Kỷ Vô Song chợt lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Nghiêm Thần không đáp bởi vì họ đều đoán được đáp án. Lời khiêu chiến đưa ra thì cô bắt buộc phải đáp ứng, đó là quy tắc. Nhưng chấp nhận khiêu chiến trên đất của Trung An quốc thì thật không tốt chút nào.
“Cho nên, chỉ cần ngươi giao con mèo nhỏ đó cho chúng ta, vậy khiêu chiến chờ đến khi ngươi về Đông Ly quốc thì tiếp cũng không muộn.”
Nghe vậy, Nghiêm Thần quay đầu nhìn về sau. Con mèo nhỏ? Hm…
Nằm trong lòng Lăng Vân, con mèo nhỏ cảm nhận được ba luồng ánh mắt sắc lạnh hướng về phía mình thì lập tức giương vuốt xù lông cả lên. Sau đó, nó lập tức giãy giụa ý đồ trốn khỏi vòng tay của Lăng Vân để đào thoát, đáng tiếc nguyện vọng này không thực hiện được. Lăng Vân giữ chặt con mèo mặc nó cào cấu liên hồi, rất thản nhiên đánh tan mọi phản kháng vật lý lẫn băng thuật của nó. Đột nhiên, ánh mắt củahắn hơi biến đổi rồi nhìn chằm chằm vào con mèo trong tay mình.
“Lăng Vân, giao nó cho họ.”
Đúng lúc này, Nghiêm Thần cất lời đánh tan dòng suy nghĩ của Lăng Vân. Lần đầu tiên hắn có chút lưỡng lự khi thực hiện mệnh lệnh của Nghiêm Thần. Thấy vậy, Nghiêm Thần nheo mắt lại. Con mèo nhỏ này chẳng có quan hệ gì với cô, giao nó ra cho đỡ phiền toái thật sự là chuyện tốt đẹp. Nhưng biểu hiện này của Lăng Vân, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì nữa sao?
“Chủ nhân…” Đi đến gần Nghiêm Thần, Lăng Vân cúi đầu lên tiếng rồi giơ con mèo lên trước mặt cô, đồng thời tay khẽ vạch một lớp lông trên chân phải của con mèo ra. Nghiêm Thần nghi hoặc nhìn theo động tác của Lăng Vân, sau đó ánh mắt của cô như muốn nổ đom đóm.
Không phải đâu… số cô xui xẻo vậy sao?
Có thể làm ra chuyện ngu ngốc như thế này thì cô cũng chỉ mới biết có một người thôi. Thật… hận mà!
“Nếu ngươi ném nó cho bọn họ sớm thì chúng ta đâu cần phải vướng vào rắc rối như vậy.”
“…” Chủ nhân, là ngài ra lệnh trễ quá.
Phía đối diện, Kỷ Vô Song và Tích Đào Vy kiên nhẫn chờ đợi quyết định của Nghiêm Thần. Thật ra họ hoàn toàn dễ dàng lấy con mèo đó tới tay nhưng dù sao họ cũng không phải đạo tặc, con mèo trên tay nàng ta thì ít nhất cũng cần xin phép trao đổi đàng hoàng. Khi nào thương lượng thất bại thì mới tính đến chuyện vũ lực. Bọn họ là người có văn hóa ứng xử a.
Đợi một lúc sau, Nghiêm Thần ho khan vài tiếng rồi bất đắc dĩ mở lời: “Giao cho các ngươi, nó sẽ không có nguy hiểm gì đi?”
“À, cái này…” Tới lượt Tích Đào Vy lúng túng. “Tạm thời chỉ mới xác định không nguy hiểm tới tính mạng.”
Nghe vậy, con mèo rốt cuộc kêu la ầm ĩ: “Méo méo méo meo meo méo meo méo ngao… ô ô… meo…”
Nghiêm Thần chịu không nổi ma âm xuyên não mà nhanh tay bấm lấy lỗ tai của con mèo khiến nó đau đến nỗi chẳng kêu thêm được tiếng nào. Cô bực dọc lên tiếng: “Còn la nữa là ta ném ngươi cho bọn họ.”
“Meo…”
Giải quyết xong con mèo, Nghiêm Thần quay lại nhìn Tích Đào Vy mà hỏi: “Nó rốt cuộc đã làm gì thế?”
Tích Đào Vy thở dài cảm khái mà đáp lời: “Nó nuốt mất Đông Hải giao châu rồi, thứ này chứa đựng thủy linh lực rất mạnh, một khi bị cơ thể sống đồng hóa thì nó lập tức giải phóng sức mạnh, lấy sinh mệnh lực của cơ thể sống làm vật dẫn gây ra bạo động linh lực. Theo tính toán của ta có thể phá hủy cả Đầm lầy Sương trắng này. Hơn nữa…” Tích Đào Vy chỉ chỉ con mèo nhỏ mà nói tiếp: “Nó chủ tu băng thuộc tính, cái này chỉ càng tăng thêm lực phá hoại cho Đông Hải giao châu thôi. Cho nên, ta buộc lòng phải lấy nó trở về.”
Uy, thứ nguy hiểm như vậy các ngươi đem bày biện ra trước mắt tên này làm gì? Nghiêm Thần oán thầm. Còn có, quả nhiên ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, không biết là thứ gì cũng nuốt vào bụng được, cô thật sự khâm phục tên này… không hiện giờ là con mèo này đấy.
Dường như nghe được cõi lòng của Nghiêm Thần, Kỷ Vô Song hơi xấu hổ cười giải thích: “Chỉ muốn kiếm thêm thu nhập thôi, Đông Hải giao châu là vô tình rơi ra khỏi bảo hạp, ta chưa kịp đem cất thì nó lấy nuốt mất rồi.” Bọn họ cũng đâu dễ dàng gì. Đi du lịch ở Thương Khung mà tiền trao đổi thật sự khó khăn vô cùng. Linh thạch không dùng, tinh thạch càng không, vòng vàng châu báu không tính… tất cả chỉ đòi tiền lưu hành hiện tại, mỗi lần đem mấy thứ trên đi đấu giá hay quy đổi thật sự phiền phức, còn đổi cho Thương Khung lại bị ép giá xuống ba lần, thật nghẹn khuất mà. Quá khi dễ dân bản xứ đi!
Nhưng ai bảo Thương Khung có nhiều khu du lịch nổi tiếng như vậy, bọn họ đến du ngoạn tất nhiên phải tiêu xài thoải mái rồi. Cho nên, gặp trao đổi mua bán giữa đường thì vui vẻ chấp nhận thôi. Ai biết lại kéo tới một tên keo kiệt đến mức tận cùng như vậy.
Nghiêm Thần nghe xong là đủ hiểu cong cong nghẹo nghẹo trong lời nói cả Kỷ Vô Song rồi. Mới đầu còn tưởng hai người đi theo lộ tuyến cao lãnh tôn quý, giờ nhìn lại mới biết là lộ tuyến đôn hậu gần gũi. Con mèo này nên may mắn gặp được hai người họ, nếu gặp phải Mạc Tà hoặc Chiến Hỏa Ca thì chắc chỉ còn nắm tro tàn quá.
“Được rồi, ngươi có giao nó cho chúng ta không?” Kỷ Vô Song chốt lại ý định.
Nghiêm Thần lưỡng lự. Thật tình cô rất muốn giao ra, vứt cái của nợ này đi cho khuất mắt. Nhưng mà…
“Vũ Đình Nghiêm Thần! Phụ thân ngươi gặp mẫu thân ta còn kính trọng mà gọi một tiếng nghĩa tỷ. Ngươi dám đem ta giao cho họ, ta chết thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi!!!”
Tiếng gào thét non nớt này cất lên làm bốn người có mặt nơi đây kinh dị nhìn về phía con mèo, đáng chú ý nhất vẫn là vẻ mặt âm trầm của Nghiêm Thần. Dám uy hiếp cô? Giỏi lắm!
“Bắt đầu dung hợp rồi. Ngươi nhanh giao nó cho ta a.” Tích Đào Vy sốt ruột lên tiếng. Chờ Đông Hải giao châu dung hợp thành công, dù nàng và Vô Song có thể giúp bảo vệ nơi này nhưng cuối cùng cũng bị đem ra Tòa chấp pháp vì tội quấy rối trật tự thế giới khác, khi đó thì mệt lớn.
Bỏ ngoài tai lời nói của Tích Đào Vy, Nghiêm Thần vươn tay xách con mèo lên. Dưới cái nhìn đầy sát khí của cô, con mèo học khôn ngậm miệng không nói tiếng nào nữa. Lúc này, Nghiêm Thần vận dụng ma khí đưa vào trong cơ thể của nó. Rùng mình ớn lạnh, con mèo lập tức giãy giụa. Nguồn ma lực này khiến nó cảm thấy nghẹt thở vô cùng. Chốc lát sau, con mèo hấp hối vô lực nằm trong tay của Nghiêm Thần, mí mắt mở lên cũng không nổi, chỉ khẽ phát ra vài tiếng ‘meo meo’ yếu ớt.
“Hiện giờ ta ngăn chặn nguồn linh lực kia, các ngươi chỉ cần tìm ra phương pháp tối ưu nhất để lấy nó ra là được rồi.” Nghiêm Thần trầm giọng lên tiếng.
“Nhưng chúng ta không muốn phiền phức như vậy.” Kỷ Vô Song lắc đầu không đồng ý. Dùng phương pháp tối ưu nhất, vậy thì họ phải về Thương Lan rồi lại đến Thương Khung thêm chuyến nữa, quá không có lợi.
“Vậy thì đánh đi, ta thắng thì các ngươi về Thương Lan tìm cách giải quyết.”
“Nếu ngươi thua đâu.”
Nghiêm Thần cong khóe môi cười nhẹ. “Ta sẽ thắng.” Hơn nữa, là nhất định phải thắng.
***
Lờ mờ mở mắt, mèo con kinh dị nhìn xung quanh. Nó hiện tại bị Nghiêm Thần nhét vào trong túi đeo ở bên hông của cô, chỉ còn mỗi cái đầu vừa ló được ra bên ngoài. Không gian dao động rất quỷ dị cứ như bị tách lập hẳn ra. Từng đường đao phong rợn người đảo quanh liên tục, có vài đường lao nhanh như tia chớp thẳng đến Nghiêm Thần, con mèo nhỏ đổ mồ hôi lạnh nhắm mắt lại run rẩy. Cơ thể chuyển động theo đường di chuyển của Nghiêm Thần, nhiều lúc còn lộn vòng trên không, cuối cùng khi yên tĩnh lại thì con mèo nhỏ mới dám mở mắt ra.
Hú hồn, tưởng đâu toi mạng rồi.
“Tỉnh?”
Nghe tiếng của Nghiêm Thần, con mèo nhỏ ngóc đầu lên nhìn. Đập vào mắt nó là thân ảnh chật vật không chịu nổi của cô, gương mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, trên người còn có nhiều vết thương lớn nhỏ… cảnh này làm nó chợt đau lòng.
Nhìn ánh mắt quái dị của con mèo, tự nhiên Nghiêm Thần rùng mình một cái. Vội xua tan những ý nghĩ loạn thất bát tao ra khỏi đầu, cô thở mạnh một hơi nhìn về phía trước. Kỷ Vô Song vẫn còn rất ‘nguyên vẹn’ mà đứng ở phía xa nếu bỏ qua quần áo da thịt của hắn bị ma khí ăn mòn loang lổ khắp nơi. Chậc, tính ra cô vẫn có lời gớm.
“Ngươi đã nhập đạo? Thật đáng kinh ngạc đấy.” Kỷ Vô Song xoa xoa một bên mắt trái mà lúc nãy Nghiêm Thần đã rất tuyệt tình đấm mạnh vào, hắn nhăn nhó thốt lên. “Chỉ là không biết ngươi ngộ ra được đạo gì thôi.”
Nghiêm Thần chỉ nhún vai không cho ý kiến. Nhìn không gian xung quanh mình hiện lên mờ mờ ảo ảo cảnh của một thành trấn nhỏ, nói thật cô kinh ngạc vô cùng. Lúc thức tỉnh năng nguyên, cô còn cho rằng thành trấn kì lạ đó chỉ là mê vực, không ngờ lần này đấu với Kỷ Vô Song nó lại xuất hiện với tư cách ngộ đạo của cô. Như vậy, đại đạo mà cô theo đuổi nhất định liên quan tới nó. Chỉ là… cô không tài nào nhìn ra được nó là đạo gì.
Thiên hạ đạo giống mẫu thân? Khẳng định là không rồi.
Tĩnh tâm đạo giống cha Diệp Phong? Cái này cần suy xét lại.
Thương sinh đạo giống cha Tiêu Thanh Hàn? Có vẻ không giống lắm.
Chiến đấu đạo giống cha Trầm Duy Thắng? Nhìn là biết không phải rồi.
Mỹ học đạo giống phụ thân đại nhân? Ha ha… không thể nào.
Vì sao không để cô ngộ kiếm đạo a???
“Được rồi, đừng phí thời gian nữa. Nói thật ở tuổi này ngươi làm được như vậy khiến ta phải rửa mắt mà nhìn đấy. Nhưng để khiến ta cam tâm tình nguyện buông bỏ vị trí kia thì chưa đủ.” Kỷ Vô Song nghiêm túc đáp rồi nghéo môi một cái. Đột nhiên, khí tràng áp bách của hắn đột ngột bùng phát. Khế ước trận dành cho khiêu chiến chuyển động dưới chân của Kỷ Vô Song và Nghiêm Thần càng thêm sáng rọi, sau đó bị một vòng đồ văn khác hiện ra bao trùm lên trên tỏa ra uy chấn khiếp người.
Thấy tình cảnh không ổn, Nghiêm Thần vội vã lùi về sau, tay nhanh chóng kết ấn tạo từng lớp phòng hộ chồng xung quanh mình. Nhìn từng lớp phòng ngự bị nguồn sức mạnh vô hạn kia đánh sâu vào làm vỡ nát, sắc mặt cô càng thêm trầm xuống. Đến cuối cùng, Nghiêm Thần khẽ thở dài rồi điều động năng lượng trong người của bản thân.
Lấy Nghiêm Thần làm trung tâm, lưỡng nghi trận xuất hiện rồi lớn dần và có xu thế đối chọi với vòng đồ văn của Kỷ Vô Song. Ấn kí nửa mặt trăng đen hiện lên giữa trán của Nghiêm Thần phát ra năng lượng nồng đậm rồi dần chuyển hóa thành một vòng tròn sáng như ánh dương. Toàn bộ năng lượng xung quanh đều bị hai người này làm đảo loạn cả lên, từ ngoài nhìn vào cứ như hai luồng gió lốc đang cắn xé nhau quyết liệt.
Luyện… luyện tâm? Không phải đâu? Con mèo nhỏ trừng to mắt mà nhìn Nghiêm Thần. Mười lăm tuổi vào cảnh giới luyện tâm, còn là luyện tâm cao nhất… đây là quái thai gì thế?
“RỐNG!!!”
Đột ngột, một tiếng rồng ngâm vang vọng cửu thiên, thân hình to lớn che thiên tế nhật. Nghiêm Thần bình thản ngước mắt nhìn lên trời cao, nơi đó chỉ còn là một bóng đen vô tận bao trùm.
Ngũ trảo kim long!
“GÀO!!!”
Lại thêm một tiếng rồng ngâm khí thế đánh thẳng vào lòng người. Toàn bộ vùng trời đều tĩnh lặng trước uy thế của kẻ thống trị vừa xuất hiện. Lúc này, một loạt các cánh hoa màu đen huyền bí hiện ra đánh bật về phía kim long khiến nó giận dữ bay lên cao nhìn xuống chỗ của Nghiêm Thần. Bên cạnh cô, Thiên Túng đã xuất hiện từ lúc nào rồi.
“Dám bay lượn trên đầu chủ nhân của ta, thật khiếm đánh mà.” Thiên Túng hé mở đôi môi đỏ mọng mà cất lời ngọt ngào, tuy vậy không thấy ngọt tâm can mà thấy lạnh cả sống lưng mà thôi. Điển hình là con mèo nhỏ đã rụt đầu nằm giấu mình trong cái túi của Nghiêm Thần rồi. Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện vượt ngoài dự đoán của nó quá, nó cần tĩnh tâm ngẫm nghĩ a.
“Thì ra đây mới là thực lực chân chính của ngươi.” Kỷ Vô Song cảnh giác nhìn về phía Nghiêm Thần, sau lưng là kim long đang đằng đằng sát khí hướng thẳng về phía đối thủ. Chỉ bằng một Thiên Túng đủ để khiến hắn và Trạch (tên kim long) phải bận tâm rồi, càng huống chi thêm một Vũ Đình Nghiêm Thần ở cảnh giới luyện tâm cao nhất.
Phải biết trong hai mươi tám thế giới trực thuộc, Thương Khung nằm trong bảng xếp hạng dân cư ít nhất, số người đột phá đại đạo ít nhất, số người phi thăng theo vị diện vào nó cũng ít nhất, đồng thời cũng đứng trong bảng xếp hạng có nhiều mỹ nhân nhất, tổng hợp lực chiến mạnh nhất, có nhiều điểm du lịch đặc sắc nhất. Chính vì điều này, quá trình tu luyện ở Thương Khung cũng gian khổ và phù hợp với tự nhiên nhất. Cho nên, một người Hóa Thần kỳ phi thăng lên linh giới ở Thương Lan tương đương với một người vừa đột phá cảnh giới luyện hồn lên luyện tâm ở Thương Khung, một người lĩnh ngộ áo nghĩa và khám phá đại đạo như hắn thì tương đương như cao thủ luyện đạo cao nhất ở Thương Khung.
Trong khi đó, Thần Ấn chính là việc chơi gian lận của cư dân Thương Khung. Đem theo một cao thủ luyện đạo bên mình, chỉ chờ đến luyện tâm thì có thể cùng Thần Ấn chiến đấu, đây căn bản chính là khi dễ người a. Trong khi Thương Lan bọn hắn thì phải bán sống bán chết tìm kiếm ngẫu ngộ linh thú, thánh thú, thần thú để làm đồng bạn với mình, cùng tu luyện tăng sức chiến đấu, ngay từ đầu mức xuất phát đã kém rất xa rồi. Còn may điều kiện tiến giai của Thương Khung khá hà khắc, nếu không chính nguyên giới đã sớm bị người dân Thương Khung chiếm làm địa bàn.
Trở lại chuyện chính, Vũ Đình Nghiêm Thần tàng đủ sâu a.
“Cũng tàm tạm.” Nghiêm Thần buồn rầu đáp lời, mắt hướng nhìn kim long ở bên cạnh Kỷ Vô Song. Lần này lớn chuyện rồi. Vì sao trong báo cáo không nhắc đến bản mạng khế ước của Kỷ Vô Song là ngũ trảo kim long chứ?
Nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thần, Kỷ Vô Song cũng đoán ra được vài chuyện. Hắn nói: “Là do ngươi không chịu giao nó cho chúng ta. Tiếp nhận khiêu chiến thì không có đường lui đâu.”
“Biết, biết.” Nghiêm Thần bực dọc đáp lời, tay không quên nắm lấy con mèo nhỏ trong túi đeo hông của mình ra mà dày vò vài cái.
“Méo méo…”
“Hừ, đều tại ngươi. Tốt nhất ngươi cứ bị phong ấn lại đi, khỏi nói tiếng nào để ta thêm phiền. Đoan Mộc Miêu!”
“Méo!!!” Là Đoan Mộc Ẩn!
“Ta cứ thích gọi Đoan Mộc Miêu đấy!”
————————————
————————————
Thiên hàng dị tượng làm các thế lực khắp nơi đổ xô về Đầm lầy Sương trắng. Khi đến nơi họ mới phát hiện, cả một khu vực rộng lớn của vùng đầm lầy đều bị phong tỏa không gian không cách nào vào được. Mọi người thâm trầm ngước nhìn lên trời cao nơi tàn ảnh của ngũ trảo kim long vừa biến mất, trong đầu loạn chuyển vô vàn ý nghĩ.
Trong lúc này, nơi tường thành vững chắc của một góc hoàng cung, nữ nhân mặc hoàng bào đứng lặng người nhìn về hướng của Đầm lầy Sương trắng, vẻ mặt âm trầm vô cùng.
“Bệ hạ.” Ám vệ đột ngột xuất hiện cung kính quỳ gối sau lưng nữ nhân kia.
“Tra cho ta!”
“Là.”
Giỏi lắm, trên đất Trung An khiến kim long hiện thế chẳng khác nào một cái tát vào mặt của nàng. Kim long, Long Thần… luôn là thủ hộ thần thú của phía Đông. Tốt nhất là tra ra một tiểu quốc nào đó làm chuyện này, nếu không…
Đông Ly quốc, Vũ Đình hoàng gia… Vũ Đình Thiên Thanh, khuất nhục năm xưa sẽ sớm có hồi kết để giải quyết thôi. Hừ!
Nữ nhân phất tay áo bỏ đi, lưu lại trong không trung là sự áp bách đến nghẹt thở của oán hận.
Cùng lúc, đồng dạng đứng ở đài cao nhìn ra xa, Vũ Đình Thiên Thanh thở dài ngán ngẩm: “Con bé lại gây chuyện nữa rồi.”
(Còn tiếp)