Chiến Hỏa Ca nhìn hai tên nam nhân đang nằm dài trên đất, tay chống hông nhịp nhịp khẽ cười mà nói: "Đường đường là Thiên diện Tu La của Thương Ngạn và Dạ tôn của Thương Hoa lại bị hai tên tiểu tử Thương Khung đánh thành ra thế này, thật mất mặt!"
Mà Tà ai oán lấy tay che mặt, cả người lăn qua lăn lại. Trường bào huyết hồng tiên diễm bị hắn hành hạ chẳng còn ra hình thù gì cả. Cuối cùng hắn xoay người nằm úp sấp xuống đất, giọng nghẹn ngào đáp lời: "Không ngờ có ngày ta lại bị mỹ nhân kế hạ gục. Ô ô oa hu hu hu..."
Đầu đầy hắc tuyến nhìn Mạc Tà, Chiến Hỏa Ca vô thức chà xát hai tay, cả người rét lạnh vô cùng. Nàng đã nói thôi, thuộc về Ma giới chính nguyên chẳng có ai là bình thường cả. Liếc nhìn về bên phải, thấy Hách Liên Tân Kỳ đang dùng ánh mắt 'trư đội hữu' dành cho Mạc Tà, Chiến Hỏa Ca đột nhiên có chút đồng cảm với hắn ta.
Nói đến Hách Liên Tân Kỳ, anh hiện tại chỉ muốn biến hóa thành siêu xayda để cho tên Mạc Tà kia một trận nhừ tử. Không thể tin được trên đời này lại có người vì mê mỹ sắc mà cam nguyện bị đánh chẳng ra hình người như hắn ta. Tên đó có thuộc tính run m đi??? Đặt ở Trái Đất, anh khẳng định sẽ ném hắn vào mấy hộp đêm cho biết mặt. Hách Liên Tân Kỳ chống tay thở dài. Nhưng phải công nhận Nạp Lan Doanh Chính đúng là đẹp thật, bình thường hắn liễm đi sức quyến rũ nên không mấy chú ý, không ngờ chờ tới lúc hắn lợi dụng dung mạo của mình làm vũ khí lại nguy hiểm tới vậy.
Hách Liên Tân Kỳ bất giác rùng mình? Xùy, xùy, anh là nam, không cần đam mê nam sắc. A phi, tên Mạc Tà kia cũng là nam thôi. Không đúng, hắn là cư dân Thương Ngạn, quy đổi là tương đương nữ nhân Thương Khung, đam mê nam sắc cũng không có gì là lạ, a không đúng, đó chẳng phải đoạn tụ? Bất nam bất nữ? Song tính luyến? A!!!
Nhìn Hách Liên Tân Kỳ vò đầu bứt tóc, mọi người xung quanh nghĩ hắn vẫn còn bị đả kích vụ việc của Mạc Tà nên chỉ bất đắc dĩ lắc đầu chuyển sang nhìn Tề Dự; còn Mạc Tà, ha ha, cứ để hắn nằm dưới đất khóc đi.
"Ngươi nói Vệ Tường Lâm sẽ không gạt chúng ta?" Tề Dự ngồi xếp bằng trên đất, mắt to mắt nhỏ đối diện với Nghiêm Khánh.
Tự hào vỗ ngực cam đoan, Nghiêm Khánh dõng dạc đáp trả: "Yên tâm! Mặc dù Nạp Lan tỷ phu được tỷ tỷ sủng ái nhất, nhưng lời nói của Vệ tỷ phu mới là có trọng lượng nhất. Hơn nữa, Vệ tỷ phu đã hứa thì sẽ thực hiện đúng, không phải loại người đổi trắng thay đen như tỷ ta đâu."
Khóe mắt Tề Dự giật giật vài cái. Có đệ đệ nào như ngươi nói tỷ nhà mình như vậy không?
"Đừng lo. Hành động lần này chỉ là vì tỷ ấy luyến tiếc để họ theo mình chịu khổ thôi, có ngăn cản được hay không cũng chẳng có vấn đề gì lớn." Tự cho mình hiểu rõ mọi chuyện, Nghiêm Khánh gật gù nói tiếp: "Dù sao ta vốn biết Thương Khung sẽ không có chuyện, cho nên việc quan tâm hàng đầu phải là lợi ích của chúng ta."
Tề Dự: "..." Đây là niềm tin mù quáng???
Nghiêm Khánh mới mặc kệ Tề Dự phức tạp nhìn mình, trong lòng vẫn còn đang suy tính đủ điều. Từ khi kết thúc Tất niên, chương trình học của hắn đột nhiên tăng mạnh đến bất thường. Khỏi nghĩ nhiều cũng biết là chuyện tốt do tỷ tỷ nhà hắn làm rồi. Người gì mà tính toán chi li quá, hắn là thân đệ của tỷ ấy có được không, phải bao dung hắn mới đúng chứ? Cho nên, chỉ cần Vệ tỷ phu giúp hắn thoát được khốn cảnh thì hắn sẵn sàng phản lại tỷ nhà mình. Dù sao nếu đem tỷ ấy bán cho hai vị tỷ phu thì khẳng định tỷ tỷ cũng chẳng oán hận gì. A ha ha ha ha ha.
Nghĩ thông suốt, Nghiêm Khánh ngẩn đầu cười như tỏa nắng, vươn cánh tay nhỏ nhắn của mình vỗ vỗ lên bờ vai của Tề Dự mà nói: "Đừng lo gì nữa. Đảm bảo với ngươi chờ tỷ của ta về, ngươi chắc chắn sẽ được diện kiến nhị phụ thân của ta. Khi đó chẳng phải càng có cơ hội bái sư sao?"
"... cũng đúng." Tề Dự tán đồng quan điểm khẽ gật đầu. Suy cho cùng Đại Đế đầy mưu mô như vậy, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Hắn cứ tiếp tục hành trình bái sư của mình là tốt rồi.
Bọn người Chiến Hỏa Ca chớp mắt nghe xong đoạn hội thoại của một lớn một nhỏ kia, nội tâm đã không còn lời nào để châm chọc. Tương truyền, Ma giới chính nguyên không có vĩnh viễn đồng minh, khi đó bọn họ còn không tin. Giờ thì... tin rồi.
"Vô Song, chờ tâm vực bị phong ấn, chúng ta trở về đi." Tích Đào Vy nhìn bọn người Tề Dự mà cảm thán. "Nếu lúc trước Mệnh tự của Thương Lan quyết tâm được giống Đại Đế, có lẽ giờ Thương Lan đã đứng đầu các thế giới trực thuộc cao nhất rồi."
Kỷ Vô Song không nói gì, chỉ nắm chặt tay của thê tử mình. Thuở sơ khai, Thương Lan là một trong ngũ giới xuất hiện Mệnh tự, khi đó người được chọn cũng là ứng viên cho vị trí Đại Đế đời thứ hai. Khác là, thay vì tựa Ma Hoàng Đại Đế chọn bảo hộ vạn vật thương sinh của Thương Khung mà hy sinh thân mình, Mệnh tự của Thương Lan năm đó lại chọn bảo hộ vong tồn của Thương Lan mà hy sinh vạn vật thương sinh. Cả hai cách làm không khác nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn tương phản, một người đạt được tín ngưỡng cường đại để phong ấn tâm vực, một người có được tế hồn cường đại để áp chế tâm vực.
Ngẩng đầu quan sát trời cao, sinh cơ dạt dào trong ánh kim quang như vô vàn tinh tú trong vũ trụ chiếu sáng mọi nơi, xua đi sự ám trầm tịch liêu mà tâm vực mang lại. Tịch Diệt trận vẫn còn chuyển động khắp mọi ngóc ngách, dòng năng lượng thâm lam tuyệt mỹ này đang dần bức tâm vực thoát khỏi linh mạch của Thương Khung. Mọi thứ đều được tính toán rất tỉ mỉ, Kỷ Vô Song hoàn toàn khâm phục nữ nhân đó. Mọi hành động của nàng ta đều không dư thừa chút nào, có lẽ dù lâm vào tình huống xấu nhất là tử nạn thì hẳn là Thương Khung vẫn được bảo toàn. Một người có thể làm được tới mức này là do tín ngưỡng và trách nhiệm duy trì sao? Những thứ duy nhất có thể vượt lên cả tình yêu và tự do...
*****
"Ngươi còn muốn tới nơi nào mạo hiểm?"
Nghiêm Thần cười ha ha cho có lệ, cả người đứng im không dám quay lại.
"Linh thức còn chưa ổn định, ngươi tốt nhất vẫn đứng trong trận văn đi."
Lần này là một giọng nói ôn hòa hơn, tuy nhiên nghe vào tai của Nghiêm Thần cũng rất là rét lạnh.
Biết không thoát thân được, Nghiêm Thần thở mạnh một hơi rồi xoay người lại. Nhìn Doanh Chính và Tường Lâm, cô than nhẹ rồi vươn tay ra, khẽ nói: "Lại đây."
Hai người đối diện Nghiêm Thần hơi chút do dự nhưng dưới cái nhìn uy hiếp của cô thì đành chậm chạp tiến tới. Vòng tay khẽ khàng ôm lấy Nghiêm Thần rồi từ từ siết chặt, cứ như sợ rằng một khi thả lỏng, người trước mắt sẽ biến mất mãi mãi.
Nghiêm Thần đặt tay lên lưng của họ, từng đợt sáng dịu nhẹ tỏa ra rồi chìm vào cơ thể cả hai. Năng lượng mang đầy sinh cơ tràn ngập khắp nơi, khí tức ôn hòa thanh mát làm hai người trong lòng cô dần thả lỏng cơ thể. Thấy sắc mặt của họ đã khá hơn, không còn vẻ tiều tụy thảm hại do tiêu hao linh hồn lực quá nhiều, Nghiêm Thần yên lòng. Ấn văn đạm nhẹ hiện trên trán của họ làm cô hiểu rõ. Xem ra cả hai thoát khỏi bọn người Tề Dự thì đã đến Kỳ Nghi tộc và Trực Phù tộc 'lánh nạn'.
"Nói ta còn không bằng nói các ngươi. Cưỡng chế dùng linh thức bảo vệ ta, chưa chết đã là may lắm rồi."
"Ta lo cho ngươi thôi." Doanh Chính rầu rĩ nói, ánh mắt dần khép lại. Tổn thương linh hồn dần được chữa trị nhưng hắn không muốn thiếp đi lúc này. Bất chợt, bên mắt phải bị một thứ gì đó mềm nhẹ chạm vào, rất ấm áp. Doanh Chính ngỡ ngàng.
"Sau này không được dùng dung mạo của bản thân để đối phó người khác."
"Sao, sao ngươi biết?"
"Nhược điểm của hắn ta quá rõ còn gì." Bĩu môi, Nghiêm Thần nhẹ đáp. Để đảm bảo hai người họ có cơ hội thắng nên cô mới khiến Mạc Tà ngăn Doanh Doanh, còn Khánh nhi đến ngăn Lâm. Nếu như vậy mà còn không biết bọn họ thoát ra thế nào thì đem cô đi trảm đi. "Ngươi a, sau này muốn mị hoặc thì cứ áp dụng với ta này."
Nghe thế, mặt Doanh Chính đỏ bừng, đầu càng chôn chặt vào người Nghiêm Thần. Hắn cũng hết cách rồi, ai bảo nhược điểm duy nhất của Mạc Tà là mỹ sắc. Còn có, nàng ấy nói chuyện thật không biết xấu hổ mà. Toàn Thương Khung này ai mà không biết, mỹ nhân kế hoàn toàn vô dụng với Diệu vương. Lý do sao? Đế Lam đại nhân đã giải thích rằng: Từ nhỏ tới lớn bảo bối nhìn mặt của ta mà sống, ai dám tự tin mỹ lệ hơn ta, mị hoặc hơn ta thì cứ đứng ra mà quyến rũ nó.
Nghe mà... hổ thẹn?!
"Ngủ đi, ta luôn bên cạnh ngươi." Nghiêm Thần thì thào.
"Tiểu Nghiêm nhi, một lần nữa ta muốn ngươi nhớ rõ, nếu ngươi còn gạt ta đi mạo hiểm... vậy thì ta..." Vậy thì ta sẽ biến mất khỏi cuộc sống của ngươi. Nếu ngươi không muốn ta bận tâm ngươi, không muốn ta lo lắng vì ngươi, không muốn ta sánh vai cùng ngươi, vậy chúng ta không cần thiết buộc duyên tơ hồng nữa. Dẫu cho yêu mà ta dành cho ngươi mãi không đổi dời.
Khi thấy Doanh Chính hoàn toàn mất đi ý thức, Nghiêm Thần nhìn hắn đầy phức tạp. Cô hiểu được hắn muốn chỉ điều gì. Doanh Doanh, là ta lại khiến ngươi thương tâm. Dù cho tự hứa sẽ yêu ngươi, sẽ sủng ngươi, sẽ trân trọng ngươi, sẽ bảo hộ ngươi cả đời nhưng là ta quá kiêu ngạo, cũng quá ngu ngốc... đến nỗi biết rõ cõi lòng ngươi đau nhưng vẫn nhất quyết bỏ qua.
"Ngươi nhìn rõ chưa?" Vệ Tường Lâm siết chặt vạt áo của Nghiêm Thần, cường chống mà gằn hỏi cô: "Trên đời này đúng là ái tình không phải quan trọng nhất, nhưng nếu ngươi đã chấp nhận để ái tình ràng buộc mình, vậy hãy đặt bản thân vào vị trí của chúng ta. Ngươi vì chính nguyên giới, chúng ta vì ngươi. Yêu chỉ đơn giản là yêu, tựa như ngươi vì sao lại thích mặc y phục thâm sắc?"
"Không có lý do, thích thì mặc thôi."
Nghe vậy, Vệ Tường Lâm nhẹ cười. Cảm nhận sinh cơ mà Nghiêm Thần tiếp tục truyền vào cơ thể mình, hắn gắng gượng chống cự cơn mê ập tới, khó nhọc cất lời:
"Vì sao... không giải trừ hợp nhất với Thiên Túng?"
Nghiêm Thần không đáp, chỉ chậm rãi hôn lên mắt trái của Vệ Tường Lâm.
"Vì sao?"
"Ngủ đi."
"Có phải là..." Vệ Tường Lâm thốt lên bằng âm giọng run run đến nghẹn ngào.
Lần đầu tiên thấy hắn thất thốt như vậy, lòng Nghiêm Thần quặn đau khôn cùng. "Đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nói gì cả."
"Ngươi sợ Doanh Chính lo lắng nên gạt hắn. Vậy ta đâu? Trong lòng ngươi ngoại trừ hắn còn có chỗ nào cho ta." Vệ Tường Lâm cười giễu, cuối cùng hắn vẫn là hỏi ra nghi vấn bấy lâu nay của mình. Đạm mạc gì đó, bình thản gì đó, hắn không phải thánh nhân để có thể hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ.
Tâm cứ như bị người hung hăng bóp chặt, Nghiêm Thần thôi không chữa trị linh hồn cho hai người họ nữa, tay siết chặt ôm hai người họ vào lòng mình. Cô khàn giọng mà nói: "Hắn tựa như mặt gương phản ánh chân thật của ta, là người ta muốn níu giữ thứ tình cảm chân thành không chút che giấu." Yêu của Doanh Chính là thẳng thắng, hắn sẽ không lừa dối cô chút nào cả. Tựa như lúc nhỏ hắn thật lòng nói cô là ác ma, ánh mắt thanh minh vẫn như mọi lúc nhìn cô như một bằng hữu mà không phải ghê tởm xa lánh bằng những lời lẽ ngụy biện.
"Vậy còn ta?"
"Ngươi là mặt hồ che giấu đi dối trá của ta, là người ta muốn níu giữ thứ tình cảm bao dung không chút sợ hãi." Bởi vì ngươi hiểu rõ lòng ta, tựa như chính ta. Bởi vì yêu của ngươi chỉ đơn giản là cùng người mình yêu sánh đôi cả đời, không ngại gian truân, không ngại hiểm ác, không ngại thế gian khinh nhờn.
Khép mắt tựa đầu lên vai của Doanh Chính và Tường Lâm, Nghiêm Thần chua xót mỉm cười. Cô đã từng nói trên cõi đời này còn rất nhiều nữ nhân tốt hơn cô, yêu họ hơn cô, cũng thật lòng hơn cô nhưng cuối cùng chính bản thân vẫn không thể buông tay họ. Bởi vì đã là người vốn sẽ có khuyết điểm, cô chỉ là muốn lấp đi khuyết điểm của mình thôi. Thật lòng thì... cô vẫn sợ cô độc.
"Ngủ đi, linh hồn của ngươi cần được uẩn dưỡng." Nghiêm Thần khẽ nói bên tai hắn, tay vỗ nhẹ sau lưng giúp hắn thả lỏng người mà thiếp đi.
Khẽ cử động vài ngón tay, lập tức trong trận văn bắt đầu tràn ngập linh khí. Cuộn xoáy thành vòng, linh khí dần cô đọng thành một... chiếc giường êm ả.
{Phá gia tử!!!} Khởi Nguyên đột nhiên gào to trong tâm trí Nghiêm Thần, {Linh mạch còn khô cạn, ngươi lại phung phí lấy linh khí làm thành giường cho bọn họ ngủ. Tức chết ta!!!}
{Bình tĩnh.}
{Ngươi phong ấn tâm vực lại trước rồi ta bình tĩnh. Chờ tới khi đó, ngươi muốn dùng bao nhiêu linh khí cũng được. Tử nữ nhân!}
{...}
Khởi Nguyên đột nhiên than dài, âm vang mông lung như tiếng tiêu trầm trong vụ sương: {Ta không phải muốn nghe lén nhưng, aizzz, họ không nên nghĩ về ngươi như vậy. Ngươi làm mọi thứ cũng vì họ.}
{Không, là ta sai.} Nghiêm Thần lắc đầu, ánh mắt u buồn hóa thành một mảng đen tối mờ mịt. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Doanh Chính và Tường Lâm rồi đặt họ xuống giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc của cả hai mà tiếp lời: {Ta làm sai rất nhiều chuyện, cả kiếp trước lẫn kiếp này, thế nhưng vẫn khư khư chấp nhất ý định của riêng mình. Người như ta một khi yêu sẽ chỉ làm họ thương tâm.}
{Đúng hay sai là do đâu phán định, Nghiêm Thần?}
Vành môi khẽ cong lên, Nghiêm Thần không đáp lời. Đúng hay sai không do thế gian này quyết định, nó chỉ do người trong cuộc nhận định mà thôi. Bởi vì, đúng sẽ tồn tại, sai cũng vẫn tồn tại; bởi vì chúng đều là vô thường.
Tay vân vê vài lọn tóc của Doanh Chính, Nghiêm Thần yêu thích không buông tay. Chờ đến khi tay của cô lướt qua vành tai của hắn, nơi đó đã đính sẵn một chiếc khuyên tai đen tuyền đến quỷ dị. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc, hai đôi khuyên tai xinh đẹp đã có chủ nhân cho chính mình.
Đột nhiên, giữa lồng ngực của Doanh Chính và Tường Lâm sáng lên, thứ ánh sáng như huyết vụ mông lung lay động tựa gợn sóng, cuối cùng hóa thành một đóa mạn châu sa hoa tiên diễm. Từng cánh hoa mỏng manh tuyệt mỹ mang theo một mùi hương đặc trưng của miền ký ức nơi Minh giới, chỉ chớp mắt đã hóa tro tàn theo gió. Lúc này, đôi khuyên tai của Doanh Chính và Tường Lâm đã rút đi hắc sắc, trả lại một màu nắng tinh khiết như ban mai. Khắc văn hoa mẫu đơn và nhành u lan trên hai đôi khuyên tai nháy sáng, lưu chuyển thứ năng lượng ấm áp lạ thường.
{Ngươi, ngươi...} Khởi Nguyên cất giọng đứt quãng, {Ngươi... bá đạo!} Nó không thể tin được có loại người hẹp hòi đến cỡ này. Mọi người vẫn thường nói yêu là bao dung mà, sao đến nữ nhân này lại trái ngược rồi?
{Bá đạo? Có sao?} Nghiêm Thần cười khẽ, ánh mắt sắc lạnh dị thường. {Ta luôn cường điệu rằng 'họ là nam nhân của ta' thôi.}
Khởi Nguyên: {...} Cụm từ 'của ta' này thật là thâm... độc!
Nhìn suối tóc của mình rũ xuống, sắc bạch ngân tựa như ánh trăng, Nghiêm Thần đăm chiêu hồi lâu rồi mới đứng thẳng người dậy. Sau chuyện này ta sẽ không giấu các ngươi điều gì nữa. Ta tính toán rất chuẩn thời gian các ngươi có thể phá vòng vây đến giúp ta, cũng dự định đường lui ổn thỏa. Nếu ta không may xảy ra chuyện thì ta sẽ trả lại tự do cho các ngươi, trả lại một Nạp Lan Doanh Chính và Vệ Tường Lâm như trước lúc gặp gỡ Vũ Đình Nghiêm Thần.
Nhưng trước đó, hãy để ta lại ích kỷ một lần nữa, ích kỷ khiến tình duyên của các ngươi chỉ duy nhất thuộc về ta.
{Nhìn bề ngoài, có ai dám nói ngươi thật lòng yêu họ.} Khởi Nguyên than dài thể hiện sự bất lực của bản thân trước Nghiêm Thần. {Trách nhiệm, trách nhiệm. Hừ! Nữ nhân ngụy biện.}
{Đa tạ khen ngợi.} Nghiêm Thần mặt dày coi đó là lời khen. Bỗng dưng, cô liếc mắt về phía sau.
Đến rồi...
--- ------ ------ ------ ------ ------
--- ------ ------ ------ ------ ------
Minh giới chính nguyên.
"Minh Đế! Minh Đế!"
Minh Thiên Du nhíu mày ngẩn đầu lên, tay cầm ly rượu đong đưa nhàn nhạt nói: "Bị chủ nợ đuổi giết sao?"
Vạn Thuần thở hồng hộc chống tay lên thành ngoài của tiểu đình, vừa nghe Đại Đế nhà mình nói lời khiếm đánh thì lập tức gào lên: "Chủ nợ của ta chính là ngài còn gì!!! Ah, giờ không phải nói chuyện đó. Ma Hoàng Đại Đế hủy đi hai đóa Mạn Châu Sa rồi."
Chén rượu trong tay Minh Thiên Du gợn sóng, nếu nhìn kỹ có thể thấy tay của nàng ấy đang run lên vì nén giận. Hàng loạt dấu thập nổi đầy trên trán, nàng cong khóe môi cất giọng lạnh rờn: "Nữ nhân chết tiệt đó, chiếm hữu dục lớn đến vậy? Ngay cả hoa của bản Đế cũng dám hủy."
Đứng ngoài đình viện nhìn sắc mặt Đại Đế nhà mình càng lúc càng đen, Vạn Thuần vô thức lùi về sau vài bước, lắp bắp lên tiếng: "Tuy... tuy nhiên, bờ bên kia đã nở hai đóa Mạn Đà La."
Chớp mắt vài cái, Thiên Du sửng sốt hồi lâu cuối cùng ngã người ra sau ghế mà cười dài. Nghiêm Thần a, ngươi cứ như vậy thì đến lúc niềm tin của họ bị lung lạc, người tổn thương sẽ chỉ là ngươi mà thôi. Nha đầu ngốc!
"Còn có..." Vạn Thuần định tiếp tục nói thì thấy Đại Đế nhà mình liếc mắt sắc lạnh. Biết không thể để ngài ấy cất lời châm biếm, nàng nhanh chóng mở lời: "Tinh nguyên của các vị quân thượng không trở về Tam Đồ."
Thiên Du cất giọng cười to, tiếng cười vang vọng như nỗi trần ai thấm nhuộm Minh giới ám trần, cuối cùng hóa thành từng tiếng đứt quãng nhẹ tan theo gió. Vân vê vài lọn tóc, nàng nhìn ảnh ngược của mình trong ly rượu mà cảm khái: "Thôi, tùy nàng ta vậy. Hủy cũng tốt, Minh giới lại bớt đi chút gánh nặng."
Càng huống chi, thời gian sắp đến rồi...
Thấy Thiên Du u buồn nhìn vào ly rượu, Vạn Thuần lo lắng vô cùng. Ngài ấy còn ưu thương chuyện của các vị quân thượng sao? Nhưng nếu tinh nguyên không trở về, kia chẳng phải chứng minh còn có cơ hội gặp lại a.
"Minh Đế..."
"Ai~~~ ảnh ngược trong sóng nước làm tâm ta thổn thức. Sao lại tuyệt mỹ đến thế!"
Vạn Thuần: "..." ←_← !!!
***
{... hắn ta tới.}
Cảm nhận sau lưng có gió nổi lên, luồng năng lượng quen thuộc chuyển động dồn dập, ấn tinh ngũ văn trên trán Nghiêm Thần chợt hiện ra. Cô vươn tay ra trước, một đoàn sáng dịu dần hiện rồi hóa thành một thanh chủy thủ tinh xảo. Nắm chặt lấy nó, cô quay người về sau.
"Những gì ta nợ ngươi, hãy dùng nó kết thúc tất cả đi."