Đêm khuy bao phủ. Thanh âm râm ran của loài côn trùng nhỏ vang lên rộn rã. Từng tiếng xào xạc của tán cây như một vũ khúc ma mị của bóng tối, mang theo hàn khí giá lạnh được gió truyền đi mọi nơi . Cảnh sắc mờ ảo ẩn chứ đầy bí ẩn.
Thoáng hiện trong ánh trăng mờ, một đoàn người bí ẩn tụ tập sau sườn núi. Tất cả đều thống nhất y phục dạ hành bó gọn, trên người trang bị đầy đủ vũ khí và vật dụng cần thiết. Sự cảnh giác cao độ và nghiêm chỉnh hành động như thể họ đã được huấn luyện như những binh sĩ tinh anh nhất. Cách họ không xa, hai bóng hình mờ nhạt đang khẽ khàn trò chuyện.
Ôm lấy đệ đệ của mình, Lý Chiến Ngân nhìn hắn đầy lo âu. Cuối cùng nàng chỉ thở nhẹ một cái rồi hướng mắt nhìn lên.
“Đa tạ ngài cứu hắn.”
“Tiện tay thôi. Nếu đã cùng ngươi hợp tác vậy thì ta cũng không thể để hắn làm ngươi phân tâm.”
Có chút tự giễu, Lý Chiến Ngân khẽ buông mi mắt xuống. Trong ánh sáng nhạt nhòa, từng đường nét góc cạnh khỏe khoắn trên gương mặt nàng càng được điểm tô tinh xảo. Mày kiếm anh khí với ánh mắt sâu thẳm chứa đầy dã tâm, sống mũi cao thanh tú cùng bạc môi phớt hồng, nữ nhân này càng thêm thu hút người nhìn. Gió nhẹ lướt đung đưa vài lọn tóc, Lý Chiến Ngân bỗng thốt lên: “Ngươi nơi nào không vừa ý đệ đệ ta?”
Nhướng mày ngạc nhiên với câu hỏi của Lý Chiến Ngân, Nghiêm Thần nhàn nhạt đáp lại: “Chẳng nơi nào cả, không thích cũng không ghét, đơn giản vậy thôi.” Cả hai người họ chỉ tính là quen biết, không hơn. Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Nghiêm Thần lên tiếng cáo từ: “Người của ta ở Bắc Chiến sẽ yểm trợ cho ngươi, còn lại nhìn chính ngươi.”
Nhìn nữ nhân kia xoay người bỏ đi, Lý Chiến Ngân đột ngột gặng hỏi: “Khắc ấn trên vai đệ đệ ta phải làm sao?” Nàng không cần biết vì sao khắc ấn đó xuất hiện, nàng hiện giờ chỉ rất muốn đến trước mặt Diệu vương đánh cho nàng ta một trận. Nàng tốn bao tâm huyết mới khuyên nhủ A Dã buông tay Diệu vương, nhưng khắc ấn đó chẳng khác nào luôn nhắc nhở hắn rằng bản thân luôn đặt nặng nàng ta. Cứ như vậy, đệ đệ của nàng sẽ không cách nào… ngừng thích, ngừng yêu Diệu vương được.
Đứng lặng người, Nghiêm Thần ngẩn đầu nhìn khung trời cao. Chẳng có gì ngoài một màn đêm lạnh lẽo. Mãi một lúc sau, cô mới khô khốc lên tiếng: “Hủy nó, tu vi của hắn sẽ lùi lại mảng lớn. Ngươi có thể thay hắn quyết định sao?”
Phức tạp nhìn đệ đệ của mình, Lý Chiến Ngân phân vân trong lòng. A Dã cố gắng bao lâu nay để đạt được thành tựu như hiện tại. Nếu tu vi lùi lại, dù hắn chấp nhận thì trong tình hình này cũng khó tự bảo hộ an toàn cho bản thân. Mãi một lúc sau, Lý Chiến Ngân cất giọng trầm trầm: “Còn cách nào khác không?”
“Vong tình đan.”
Lửa giận ngập trời nhìn Nghiêm Thần biến mất, Lý Chiến Ngân chỉ hận không thể đánh chết nàng ta. Vong tình đan? Giỏi lắm Diệu vương, tốt nhất tâm ngươi cứ cứng rắn như vậy đi. Nếu không ta khiến ngươi hối hận.
“Vương gia, tới lúc trở về rồi.” Một hắc y nữ nhân chợt tiến tới cung kính bẩm báo. “Người của Tấn vương có động tĩnh, phía Hoàng thượng cũng siết chặt mọi hoạt động của kinh thành.”
“Đi thôi.” Lý Chiến Ngân ôm lấy đệ đệ mình đang hôn mê mà xoay người rời khỏi sườn núi. Mẫu hoàng, là ngài vô tình trước, đừng trách nữ nhi đây bất hiếu. Nếu khi đó bọn người tọa trấn giúp A Dã thì hắn cũng không đến nỗi trọng thương như vậy. Ngài muốn nhân cơ hội này loại bỏ tỷ đệ ta, vậy thì ta chỉ còn biết tự giành lấy đường sống cho mình.
Gán cho ta tội danh khiến Huyền Vũ Thần thú không hiện thân, vậy để ta trả lại nó cho ngài. Quân vương vô năng, thủ hộ thần từ bỏ!
***
Vụ Nhiên đứng bên cạnh Nghiêm Thần lần lượt báo cáo tình hình. Giọng nói của nàng mang theo chút dồn dập cùng lo lắng.
“Tây Vệ và Nam Hà còn án binh bất động nhưng Trung An quốc đã bắt đầu rục rịch. Người của ta chỉ mới điều tra được họ đã mở ra bí cảnh huấn luyện tinh binh, các cơ sở ngầm đều bị hủy bỏ, dường như sợ chúng ta biết được việc chế tác của họ. Hiện tại chỉ mới suy ra, Trung An đang đóng lượng lớn chiến phi thuyền, số lượng tinh cương nhập về khẳng định là muốn thử chế tạo khải linh khí thậm chí là nhập thần khí. Các nước chư hầu và giao bang của họ đang chế tạo xung đột ở vùng biên giới nước ta, hiện tại đang rối loạn vô cùng. Còn Bắc Chiến ngài cũng biết rồi, nội loạn hoàng thất sẽ dễ khiến Trường Thiên Đế điều động binh mã thôi.”
Nghiêm Thần nghe báo mà suy tư. Trung An và Đông Ly giáp nhau ở tây bắc, nếu đánh trực diện thì sẽ tại nơi đó. Mũi tây là rừng Giáp Tam, sau còn có dãy Lam Sơn -Linh Sơn, ngoại trừ mai phục thì quân bộ khó lòng tiến công, chỉ sợ sẽ cho chiến phi thuyền tới. Cả phần tây và tây nam đều tiếp với Nam Hà, nơi đây địa hình bằng phẳng là một sân đấu rất tốt, phía nam lại giáp biển, nếu Nam Hà tiến đánh vậy còn phải chịu thêm thủy quân. Lãnh thổ trải dài phía bắc lại tiếp giáp các tiểu quốc, đáng tiếc đa phần đều là nước chư hầu của Trung An và Bắc Chiến. Nếu theo hướng bắc thì chỉ có mượn đường của Thanh Hồng quốc và Cơ La quốc tiến vào Đông Ly, sức đường dài dễ tính toán hơn. Cả khu phía đông đều là hậu phương của Đông Ly, chưa kể ra xa biển còn có giao bang với Yên Khê đảo, như vậy nếu có chiến tranh chỉ là ba mặt thụ địch. Ừ, kết quả còn khá… khả quan?! Có lẽ đi.
“Mẫu thân ta nói thế nào?”
Nghe hỏi, cơ mặt Vụ Nhiên có chút méo mó làm Nghiêm Thần hiếu kì vô cùng.
“Hoàng thượng nói: Thật hào hứng!”
Nghiêm Thần: “…” Được rồi, cô hỏi chuyện dư thừa.
Thả lỏng tâm trạng, Nghiêm Thần lên tiếng: “Chuẩn bị truyền tống trận về Đông Ly.”
“Là.” Vụ Nhiên cung kính cúi chào rồi rời đi, được một đoạn nàng bỗng quay đầu hỏi Nghiêm Thần: “Thiếu chủ, vậy vong tình đan…”
“Đưa cho họ đi.” Lời nói thoảng qua, người đã không còn hiện diện nữa rồi. Vươn tay cầm hai lọ thủy tinh nhỏ mà Nghiêm Thần ném tới cho mình, Vụ Nhiên lắc đầu than thở rồi lại xoay người bước đi. Một lọ chứa viên đan dược đỏ như máu, giải dược; lọ còn lại là vong tình đan.
Vong tình đan, yêu càng sâu, quên càng nhiều. Tuy nhiên nếu có thể chống đỡ được dược tính, vậy yêu hóa hận thù. Một loại dược tác động rất mạnh đến tinh thần của con người, cho nên còn được gọi với cái tên: Trò đùa của ái tình.
*
Khi Nghiêm Thần đặt chân về thôn nhỏ, trăng đã lên cao trên đỉnh đầu. Gió cuốn đi lá khô trên mặt đất, nhà cửa quạnh vắng chìm trong giấc nồng, một cảm giác lạc lõng đến kì lạ hiện trong tâm trí cô. Sau chuyện ở đầm lầy Sương trắng, mọi người đều chẳng còn hưng trí gì để nán lại nơi đó cho nên rời khỏi. Chưa đến được thành lớn thì trời đã chập tối nên cả bọn đành nương nhờ một đêm ở thôn nhỏ này. Dù sao ngoài cô, Doanh Chính, Tường Lâm và Yêu Liên Cốt thì những người còn lại vốn đã kiệt sức, họ cần được nghỉ ngơi.
Xoa nhẹ cổ tay một chút, nơi đó còn ửng đỏ vết cắt sâu, Nghiêm Thần trầm ngâm. Dùng máu của cô làm giải dược để hủy bỏ khế ước máu của khắc ấn, dù tổn hại tu vi nhưng đảm bảo sẽ không có di chứng nào nữa, như vậy coi như vẹn toàn đôi bên. Giờ chỉ cần khiến bọn người còn lại ăn vào là xem như giải quyết mọi chuyện. Sau lần của Doanh Chính và Tường Lâm, cô biết khắc ấn đó chỉ là một loại huyết khế đơn giản, nhưng do dùng ma khí tạo thành nên mới rắc rối như vậy. Giải dược là Ma Lam Duật phụ thân bí mật đưa cho, chính là lúc ngài ấy xoa mái tóc cô rối như tổ quạ. Việc còn lại của cô chỉ là nhỏ máu của mình vào đó thôi.
Thật ra khắc ấn đó, nếu có người đặt nặng tình cảm lên cô, mặc kệ thân tình, hữu tình hay ái tình đều sẽ cảm thấy đau đớn bỏng rát, tựa như Hách Liên Tân Kỳ vậy. Chỉ cần xem cô như người quen biết bình thường, hoặc là người dưng thì tự một thời gian nó sẽ biến mất thôi. Tuy nhiên một khi động tâm…
Nếu cô nhanh tay làm ra giải dược thì cũng không đến nỗi vướng vào Đoan Mộc Ẩn, thật là sai lầm mà. Nhưng ít ra hiện giờ cũng giải quyết được Lý Chiến Dã, còn bọn người Ngọc Nhật Bách có lẽ khắc ấn đã sớm biến mất rồi.
Đi vào sân nhỏ, Nghiêm Thần không mấy ngạc nhiên khi thấy Yêu Liên Cốt đang ngồi ngoài sân đợi mình. Cô thong thả tiến đến ngồi ở đối diện rồi cùng hắn ngẩn đầu ngắm trăng. Thứ ánh sáng dịu nhẹ thỉnh thoảng bị mây mù che khuất kia chợt khiến lòng cô lắng lại.
“Ngươi nói xem, ta phá Du Du không được, phá ngươi cũng không xong, có phải là thất bại lắm không?” Yêu Liên Cốt chợt cười hỏi thành tiếng.
“Không.” Nghiêm Thần đáp, ánh mắt có chút xa xăm. “Là Đại Đế, ngài không thể tùy tâm sở dục như các vị quân thượng.”
Than nhẹ một tiếng, Yêu Liên Cốt cười buồn.
“Vô vàn tiểu thế giới, ai cũng ước mơ trở thành thần vì cho rằng đạt được tự do nhân sinh, tùy tâm sở dục, khống chế vũ trụ. Thật nực cười đúng không? Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nặng; tước vị càng cao, trói buộc càng nhiều, nếu họ không hiểu được điều này thì mãi chẳng đến được chính nguyên giới.”
Nghiêm Thần im lặng nghe Yêu Liên Cốt lấy bản thân làm hốc cây mà trút bầu tâm sự.
Thần chỉ là một phong hào, Đại Đế cũng vậy, cho nên những người nhận phong hào đó cũng chỉ là những người bình thường như bao người khác, cũng có hỉ nộ ái ố, có si oán tham niệm. Nhiều người nghĩ rằng Đại Đế vô tình bởi họ có thể từ bỏ tất cả để cống hiến cho chính nguyên giới nhưng sao họ không hiểu được, nếu không ai chịu từ bỏ tất cả để làm việc đó vậy thì vũ trụ này sẽ còn yên ổn được như bây giờ sao? Ai lại chẳng luyến tiếc gia nhân, bằng hữu, ái nhân nhưng có một số chuyện vẫn phải đặt nặng hơn những tình cảm đó.
“Nghiêm Thần, hai nam nhân kia rất tốt, hãy trân trọng họ. Đừng để đến cuối hối hận như ta không thì Ma giới chính nguyên lại bị ngươi phá nát.” Yêu Liên Cốt ngân dài câu nói mà chớp mắt nhìn Nghiêm Thần, phong thái tao nhã mà diễm lệ nổi bật với nốt chu sa nơi khóe mắt trái càng thêm thu hút tâm tư người nhìn. Ánh mắt hẹp dài kia tinh tường trong đêm tối, mang theo uy nghiêm của bậc vương giả vĩ đại.
Nghiêm Thần gật đầu. Thấy vậy, Yêu Liên Cốt vươn vai chán nản đứng lên: “Chơi chán rồi, ta đi đây. Còn phải đến an ủi A Liên của ta. Bọn người các ngươi thấy nàng ấy hiền dịu thì suốt ngày cứ phiền toái nàng ấy, thật là không có lương tâm.”
Nghiêm Thần cười khẽ. Hắn biết cô liên lạc với Thánh minh Liên tử cũng không có gì là lạ, dù sao cũng chỉ có duy nhất người đó là khiến Yêu Liên Cốt ngoan ngoãn phục tùng. Nữ nhân ấy dùng cả đời yêu hắn, mà hắn cũng dành cả đời để tìm về nàng ấy, một chuyện tình dùng huyết sắc thêu dệt nên Yêu giới chính nguyên, yêu đến đau xót tận tâm can.
“Thánh minh Liên tử tốt lắm.”
“Tất nhiên.” Yêu Liên Cốt tự hào cười híp mắt. “Ngày đó ta cho rằng mình sẽ chết nên nói lời thương tổn A Liên, cũng khá giống ngươi lúc trước. Nhưng nào ngờ đến giây phút cuối cùng, người cứu ta lại vẫn là nàng ấy. Làm Đại Đế sống chết khó lường, cho nên chúng ta mới khuyên ngươi đừng đặt nặng tình cảm, bởi vì cả hai bên sẽ vô cùng đau khổ, chính ngươi cũng sớm ý thức được. Thế nhưng Nghiêm Thần, chúng ta vẫn khao khát có được người bên cạnh yêu thương và san sẻ, dù biết rằng không thể hứa hẹn tương lai tốt đẹp cho họ.”
Nghiêm Thần nhìn Yêu Liên Cốt mà than nhẹ, ánh mắt khép hờ che giấu đi tình tự bên trong.
“Ít ra đồng cam cộng khổ cũng không tệ.”
Yêu Liên Cốt bật cười sảng khoái. Tặng cho Nghiêm Thần một nụ hôn gió, hắn nháy mắt rồi biến mất trong màn đêm. Quấy rối xong rồi, chỉ chờ Nghiêm Thần nhận ra thôi. Cho nên, hắn trốn trước đây.
Trong sân nhà tịch liêu, chỉ còn mỗi Nghiêm Thần ngồi chống tay lên bàn mà suy tư. Bỗng nhiên, một vài tiếng loạt xoạt vang lên phía sau làm Nghiêm Thần quay đầu lại nhìn rồi khẽ nói: “Sao còn chưa ngủ?”
Không có tiếng đáp lời, chỉ có âm thanh nhè nhẹ của bước chân tiến tới gần Nghiêm Thần. Ngồi xuống cạnh cô, Doanh Chính ôm lấy cánh tay của Nghiêm Thần rồi tựa đầu vào vai cô, ánh mắt hướng về trời cao mà khẽ nói: “Ngài ấy là Yêu Hoàng Đại Đế.”
“Nhớ ra rồi sao?” Nghiêm Thần đạm cười vén những lọn tóc rối trên đôi gò má của Doanh Chính rồi cùng hắn ngắm trăng trò chuyện. “Ngươi lúc nhỏ, trí nhớ thật kém.”
Doanh Chính chỉ phụng phịu vài cái không nói gì. Được thôi, là hắn chơi chung với tiểu Nghiêm nhi cả tháng trời mà đến lớn vẫn không nhận ra được nàng ấy, là hắn lúc vô tình đến Minh giới chính nguyên gặp được các vị Đại Đế mà tới giờ lại không nhận ra được Yêu Hoàng Đại Đế, trí nhớ đúng là kém thật.
“Khi đó ta không thấy được Ma Hoàng Đại Đế.” Doanh Chính thì thào rồi quay sang nhìn Nghiêm Thần tiếp lời: “Cho nên, ngươi sẽ là Ma Hoàng Đại Đế tân nhiệm sao?”
“Ân.”
Cả hai trầm mặc.
Doanh Chính siết chặt lấy cánh tay của Nghiêm Thần hơn, trong lòng thấp thỏm không yên.
Yêu ta? Ngay cả chết cũng không sợ?
Ta ghét nhất là loại người chỉ vì tình yêu nam nữ mà mù quáng bỏ quên những người xung quanh. Đừng bao giờ ngụy biện với ta bằng mấy câu đại loại như ‘ta yêu ngươi nên không thể sống thiếu ngươi’, ta sẽ coi thường đấy.
Tiểu Nghiêm nhi, bây giờ ta đã hiểu vì sao lúc đó ngươi lại nói những lời như vậy rồi.
“Đừng lo lắng, mạng ta lớn lắm, không dễ chết đâu.” Nghiêm Thần nhẹ an ủi Doanh Chính rồi hướng mắt vào hiên nhà, nơi đó, thân ảnh đạm mạc quen thuộc kia đã đứng lặng người nhìn cô từ lâu. Nghiêm Thần cười khẽ: “Cho nên, Lâm, thả lỏng tâm trạng đi.”
Đứng dậy kéo tay Doanh Chính vào nhà, Nghiêm Thần vươn hai tay đẩy cả Doanh Chính lẫn Tường Lâm về phòng của họ.
“Hai người các ngươi phải tin ta a. Ngủ đi, sáng mai ta cho người hộ tống các ngươi về bổn gia.”
Hôn nhẹ lên trán của Doanh Chính rồi đẩy hắn vào phòng, tiện tay khép cửa lại luôn, Nghiêm Thần mới xoay người nhìn Vệ Tường Lâm. Thấy hắn vẫn không nói tiếng nào, cô bất đắc dĩ kéo tay hắn đẩy vào phòng kế bên rồi trấn an.
“Đừng lo.” Hôn nhẹ lên trán của hắn, Nghiêm Thần cười cười: “Ngủ ngon.”
Ngay khi cửa phòng khép lại, giọng của Vệ Tường Lâm mới khàn khàn mang lên: “Ngươi hứa đi.” Hứa dù có chết vì trách nhiệm của Đại Đế thì cũng phải một lần nữa sống lại mà trở về.
“Được, ta hứa.”
Tựa lưng vào cột nhà ngoài hiên mặc cho gió lạnh thổi tới, Nghiêm Thần thở dài. Đêm nay có lẽ không ai say giấc nồng.
(Còn tiếp)