Trăm mối ngổn ngang nhìn thanh chủy thủ trước mắt mình, Lý Chiến Dã lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy nó. Trận văn ngũ tinh giống hệt ấn tinh trên trán Nghiêm Thần chuyển động dưới chân hắn dần nhạt rồi tan biến, trả lại vùng không gian bị trận văn đen tuyền bao phủ. Siết chặt thanh chủy thủ, Lý Chiến Dã đột nhiên mỉm cười. Gương mặt góc cạnh tinh tế nhiễm chút phong trần, bạc môi mím nhẹ cong lên đầy chua xót. Trên giáp y phảng phất mùi tanh nồng, huyết sắc nhiễm đỏ tựa mạn châu sa hoa nơi hoàng tuyền thâm uyên hòa cùng ánh quang tinh khiết mà chủy thủ phản xạ, cứ như đang châm chọc hắn luôn tự mình đa tình.
Ngẩn đầu nhìn nữ nhân trước mặt mình, vẫn là dung nhan quen thuộc đó nhưng đã không còn khiến hắn phải đau lòng, có chăng cũng chỉ là lạnh lẽo tận tâm can. Vũ Đình Nghiêm Thần, ngươi chưa bao giờ quay đầu nhìn ta, cho nên mãi cũng chẳng biết được vì sao ta lại vì ngươi mà lưu tâm.
"Ở đỉnh Liên Hoa, ngươi đã tính đến chuyện này đi. Cho nên mới mới đặt truyền tống trận lên người của ta." Lý Chiến Dã khẽ nói, chân đã chậm rãi bước đến gần Nghiêm Thần. Hai tay nắm chặt thanh chủy thủ giơ cao, nhẹ run, hướng về vị trí trái tim của cô. "Liên lụy ta nhận huyết chú, sát hại con dân Bắc Chiến ta, cuối cùng lợi dụng hận của ta để giải thoát cho ngươi. Vũ Đình Nghiêm Thần, ngươi thật sự là một nữ nhân... đê tiện."
Nghe những lời này, ánh mắt Nghiêm Thần chẳng dao động gì cả. Cô chăm chú nhìn nam nhân trước mặt mình, khóe môi cong lên. Tay đột ngột nắm lấy cổ tay của hắn, cảm nhận sự run nhẹ truyền về khiến cô hơi bất ngờ nhưng rồi cũng bỏ qua mà kéo mạnh. Mũi đao sắt nhọn chạm vào vạt áo rồi bỗng chốc dừng lại, Nghiêm Thần trầm giọng mà hỏi: "Vì sao do dự?"
Lý Chiến Dã không trả lời, ánh mắt tối lại giấu đi tình tự bên trong. Nhìn về phía sau Nghiêm Thần, thấy hai nam nhân kia được nàng ấy trân trọng che chở, hắn thật sâu ghen tị, nhưng cuối cùng cũng dằn xuống được nỗi lòng. Yêu của ngươi là cần thời gian bồi đắp, đáng tiếc chúng ta không được như vậy, cũng không cách nào nhân nhượng lẫn nhau để thời gian bồi đắp. Cho nên, nghiệt duyên này, cắt đứt đi!
"AAA________!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
--- ------ ------ ------ ---------
"Không được, không được,..."
Đoan Mộc Ẩn ngồi dưới gốc cây ngoài bìa rừng, hai tay chuyển động liên tục tạo thành vô số chú ngữ huyết sắc, nhưng chẳng có cái nào tồn tại lâu dài. Huyết chú sáng lên rồi ảm đạm, cuối cùng vỡ nát, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Đến cuối cùng, hắn đành buông tha cho việc tái tạo huyết chú mà tựa người vào gốc cây mếu máo.
"Oa hu hu hu, huyết chú hủy rồi, ta làm sao tiếp cận nàng ta được đây."
"Vậy thì khỏi tiếp cận. Dù sao Ma Hoàng Đại Đế cũng chẳng hiếm lạ ngươi."
"Ăn nói hàm hồ! Nàng ta rõ ràng quan tâm ta." Đoan Mộc Ẩn nổi cáu trừng mắt nhìn Hàm Trì Ấn ở đối diện mình. "Đều tại ngươi!"
Khinh bỉ nhìn Đoan Mộc Ẩn, Hàm Trì Ấn chẳng buồn cất lời nữa. Nhìn chủ nhân của mình ủ rũ, hắn mệt mỏi day day thái dương. Chưa từng có Thần Ấn nào xấu số như hắn cả, nhận chủ mà tu vi lùi mảng lớn, đồng thời tu vi của chủ nhân cũng chẳng cao tới đâu, tính tình như tiểu hài tử, còn hay khóc,... quả nhiên là tra tấn.
"Hàn Quang!"
Nhíu mày liếc Đoan Mộc Ẩn, Hàm Trì Ấn chờ đợi hắn ta nói tiếp. Sẽ không là như hắn nghĩ đi?
"Thu nguyệt tán tước vĩnh hàn quang. Từ giờ trở đi, tên của ngươi là Hàn Quang." Đoan Mộc Ẩn nói rất chậm, cuối cùng ngẩn đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàm Trì Ấn. Bỏ qua vẻ mặt còn đọng nước mắt và nét u buồn, Hàm Trì Ấn có thể thấy rõ hắn ta thật sự chân thành đặt tên cho mình. Chuyển biến như thế này làm hắn có chút không kịp thích ứng. Tên này sẽ không là bị Ma Hoàng Đại Đế kích thích mà đột nhiên chững chạc hơn đi?
Thật lòng thì bây giờ hắn rất muốn nói: Ngươi có thể chọn cái tên nào 'tối' hơn một chút không? Giả như Hàn Dạ, Vĩnh Dạ gì gì đó. Nhưng dù nghĩ thế nào thì Hàm Trì Ấn vẫn cung kính quỳ một chân trước mặt Đoan Mộc Ẩn, tay phải đặt lên ngực trái trầm giọng cất lời: "Tạ chủ nhân ban tên."
Ánh sáng lung linh trong băng tuyết bao bọc lấy cả hai rồi tắt đi, chỉ còn vương lại trong không gian hàn khí với luồng năng lượng tinh thuần nhất. Hàn Quang biến mất vào mi tâm của Đoan Mộc Ẩn khiến hắn thở hắt ra. Cảm nhận sức mạnh trong cơ thể tinh tiến rất nhiều, hắn thỏa mãn than thở. Không hổ danh là Thần Ấn a!
"Vì sao không là 'nhật tinh tiềm hình vĩnh dương uy'? Hai vế song đối này vốn là một mà."
Giật thót, Đoan Mộc Ẩn run lẩy bẩy nhìn sa y hắc sắc với tầng tầng lớp hoa anh túc thêu dài lay động trước mắt mình, nội tâm không nhịn được mà khẩn trương.
"Đế Lam... đại nhân! Ta... vì, vì đó mới là nàng ấy."
Lam Phượng Khuynh từ trên cao nhìn xuống Đoan Mộc Ẩn, dung nhan tà mị không kiềm chế được với cái nhếch môi đầy ngạo khí. Hắn cất giọng nhạt nhẽo: "Đáp đúng rồi a. Tuy nhiên ngươi sau này cách bảo bối nhà ta xa một chút."
Nghe vậy, sắc mặt Đoan Mộc Ẩn lập tức tái nhợt. Hắn mím môi không nói, cơ thể run lên từng cơn.
"Nhìn về trận văn đi, có thấy nó đã buông lỏng kết giới không?" Lam Phượng Khuynh hờ hững tiếp lời, "Hai tên tiểu tử kia làm tốt hơn người nhiều. Ta cho rằng ngươi có thể vì bảo bối làm tới mức này, hẳn là thông minh hơn để khuyên nó buông xuống gánh nặng. Cuối cùng vẫn như ta đoán, ngươi bị nó ném ra ngoài."
"Ta..." Đoan Mộc Ẩn khó nhọc thốt lên nhưng rồi lại không biết phải nói gì cả.
Bước tới gần Đoan Mộc Ẩn rồi ngồi xổm xuống, Lam Phượng Khuynh chống tay cười nhẹ, cả người tản ra sức quyến rũ khiến người nhìn lóa mắt. Hắn cất giọng ngọt đến chí mạng: "Có biết vì sao bảo bối không bị bọn nam nhân vây lấy như những vị vương gia ở các nước khác không? Có biết vì sao Nạp Lan Doanh Chính phải chờ bảo bối nhà ta tới ba năm mà không một lần gặp được nó? Có biết vì sao Vệ Tường Lâm luôn gặp phải bảo bối khi đi lịch luyện để rồi giúp nó khống chế sát niệm? Có biết vì sao ngươi luôn trốn được mẫu thân mình để ra ngoài du ngoạn rồi gieo rắc rối cho bảo bối?"
Từng lời Lam Phượng Khuynh vang lên khiến Đoan Mộc Ẩn từ ngỡ ngàng đến rét lạnh tâm can. Hóa ra người nam nhân này mới là người đứng sau mọi chuyện. Chỉ cần hắn ta không cho phép thì không một nam nhân nào có thể tiếp cận được với Diệu vương. Chỉ là... hắn không hiểu...
Vì sao? Nàng ấy là nữ nhân đỉnh thiên lập địa, không phải loại người yếu đuối cần sự che chở của nam nhân. Ngài làm vậy có quá đáng không?" Đoan Mộc Ẩn phẫn nộ thốt lên. Diệu vương yêu thích tự do, ngài ấy biết rất rõ thế mà lại vây chặt nhân sinh của nữ nhi mình trong lớp bảo vệ, khống chế nhân duyên của nàng ấy. Như vậy không công bằng chút nào.
Lam Phượng Khuynh cười khẩy mà đáp: "Chính vì vậy ngươi mới không thích hợp với Thần nhi. Ngươi chưa nhìn rõ con bé."
Dứt lời, Lam Phượng Khuynh đứng dậy phất tay áo bỏ đi. Hắn quá đáng? Không! Nữ nhi của hắn có hai kiếp nhân sinh trái ngược, tâm của nó vốn đã bị khóa chặt bởi tầng tầng lớp phòng hộ vững chắc. Sau khi tâm ma hóa giải, những xiềng xích nặng nề trong linh hồn con bé mới buông xuống, nhưng cũng chỉ dừng lại với thân nhân của mình. Bằng chứng chính là Thần nhi luôn khống chế được sát niệm khi thực hiện thử thách của Ma Tịch Dạ quân thượng. Bởi vì chỉ có một tâm hồn kiên cường đến vô tình mới không để những cám dỗ của dục vọng đen tối biến bản thân thành một lưỡi đao thị huyết.
Cho nên, nếu bảo bối không muốn để ái tình ràng buộc, vậy làm phụ thân, hắn sẽ chiều theo. Càng quan trọng hơn, ngay từ lúc sinh thành, vận mệnh của bảo bối chính là trở thành Đại Đế của chính nguyên giới. Vì thế...
Nam nhân tiếp cận bảo bối vì quyền lợi, vinh hoa, phú quý: loại!
Nam nhân tiếp cận bảo bối vì dung mạo, tu vi: loại!
Nam nhân biến thái có mưu đồ bất chính càng phải loại!
Cứ như vậy, xuất hiện trước mắt bảo bối chẳng còn lại bao nhiêu người hết. Để làm được điều này, hắn đã tốn công sức rất nhiều a. Dù sao thì bảo bối vốn thích yên tĩnh, tránh được phiền toái bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu thôi.
Nhìn Lam Phượng Khuynh bỏ đi xa, Đoan Mộc Ẩn cứ dõi theo như trời trồng. Tâm thật sự rất đau! Những lời lẽ đó chẳng khác nào cự chùy đập mạnh vào cõi lòng khiến hắn suy sụp tinh thần.
Hắn không hiểu rõ Diệu vương? Đúng vậy, hắn không hề có cơ hội để hiểu rõ nàng ấy thì làm sao biết như thế nào là tốt cho nàng ấy, là giúp ích cho nàng ấy? Các ngươi đều là loại người ích kỷ! Muốn người khác yêu thương nàng ấy, muốn người khác thấu hiểu nàng ấy, muốn người khác trả giá toàn bộ vì nàng ấy nhưng lại chưa từng cho họ một cơ hội nào cả.
"Ích kỷ, ích kỷ..." Đoan Mộc Ẩn nghẹn ngào thành tiếng, lệ tuôn dài trên đôi gò má hóa thành hạt châu thấm ướt vạt áo.
Lúc này, Hàn Quang mới hiện ra trước mặt Đoan Mộc Ẩn, giọng trầm xuống mà nói: "Ngài vẫn chưa thông suốt sao? Đối với một vị Đại Đế, ái tình là thứ xa xỉ. Cho nên yêu mà họ dành cho bạn lữ của mình luôn là độc chiếm, là ích kỷ, là khống chế. Nếu ngài muốn yêu một người mà người đó có thể vì ngài bao dung, vì ngài thoái nhượng, vì ngài phụ cả thiên hạ vậy thì để tầm mắt của ngài dừng ở những nữ nhân khác trên Thương Khung này."
Đoan Mộc Ẩn khóc nấc lên, tay ôm chặt đầu của bản thân né tránh những lời chân thật mà Hàn Quang đã nói. Hắn không tin! Hắn chỉ là yêu thương một người mà thôi, trùng hợp người đó là Ma Hoàng Đại Đế, vậy thì có gì là sai? Vì sao bắt hắn trả giá toàn bộ trong khi nàng ta luôn hờ hững lạnh nhạt? Vì sao muốn hắn trao hết tâm tư khi nàng ta chẳng hề đoái hoài tới? Vì sao khi hắn làm được những điều trên, cuối cùng lại nói hắn không xứng, không đáng? Yêu hèn mọn như vậy, Đoan Mộc Ẩn hắn không cần!
Thở dài nhìn chủ nhân của mình trốn trong vỏ bọc của bản thân, Hàn Quang bất đắc dĩ tiếp lời: "Chủ nhân, cả đời Đại Đế trao trọn cho chính nguyên giới. Khi cần thiết, họ nhất định phải hy sinh để bảo toàn thế gian này. Đó là trách nhiệm. Đó là tín ngưỡng."
"Oa hu hu hu hu..." Tiếng khóc thoát ra khỏi cuống họng, thê lương như loài dã thú kiêu ngạo mất đi tự tôn của chính mình. Đoan Mộc Ẩn cứ như vậy phát tiết nỗi lòng, đến cuối cùng hoàn toàn bỏ qua chấp niệm bấy lâu nay của bản thân.
"Bởi vì hy sinh cho thế gian nên mới cần người khác hy sinh vì họ?"
"... có thể nói là vậy."
Bởi nếu không, họ sẽ chấp nhận nỗi cô đơn làm bạn đồng hành với mình cho tới lúc trở về với vũ trụ bao la này, tựa như Yêu Tịch Sa quân thượng trước kia, hoặc tựa như Yêu Hoàng Đại Đế bây giờ. Cho nên chủ nhân, nếu ngài còn muốn chấp nhất với Ma Hoàng Đại Đế, vậy phải chấp nhận sự ích kỷ đó. Chỉ có như vậy ngài mới có cơ hội được đứng sánh vai với ngài ấy. Đổi lại, Đại Đế sẽ dùng toàn bộ yêu của mình dành cho ngài dẫu nó vẫn phải đứng sau an nguy của thế gian và thứ mà ngài phải trả giá từ đầu đến cuối chỉ có... niềm tin.
Xa xa, Lam Phượng Khuynh cùng Vũ Đình Thiên Thanh đứng dõi theo Đoan Mộc Ẩn, không hẹn mà cả hai cùng thở dài.
Vũ Đình Thiên Thanh lắc đầu khẽ nói. "Đoan Mộc Ẩn quá vô tư, tính tình lại trái ngược với Thần nhi, hắn rất khó hiểu rõ những ẩn ý mà con bé thực hiện. Khi đó, niềm tin không còn, người chịu đau khổ nhiều nhất chỉ là Thần nhi mà thôi."
"Còn không phải thấy hắn cố chấp như vậy." Lam Phượng Khuynh bĩu môi oán trách.
Vũ Đình Thiên Thanh bật cười. Hướng mắt về nơi cao nhất của dãy Mộc Lương, nàng buông xuống lo âu trong lòng. Chỉ cần Thần nhi chịu tản trận văn, vậy việc phong ấn tâm vực chỉ còn là thời gian.
"Ngày rằm mùa thu năm đó, năng nguyên của Ma Hoàng Đại Đế giáng lâm khiến linh hồn còn non nớt của Thần nhi không cất chứa nổi mà bị phân tách. Khi đó, thiên không bao trùm trong ánh sáng giá rét của hàn nguyệt." Vũ Đình Thiên Thanh thì thào, ánh mắt có chút mông lung. "Cho tới hừng đông, Thiên đạo mở ra dưới ảnh hưởng của Lời chúc phúc, nhật quang mãnh liệt dù bị linh khí che mờ vẫn là nguồn sinh cơ dạt dào cho vạn vật, cũng là thời khắc một phần hồn phách của Thần nhi rời đi."
"Cho nên mới có hai vế song đối trên trái ngược, lại không hề có vế đối dưới cho chúng." Lam Phượng Khuynh tiếp lời. Năm đó, năm người bọn họ dùng đại lượng công đức của mình lập ra hai lời nguyện cầu.
Thu nguyệt tán tước vĩnh hàn quang, nguyện cầu dù hài nhi có lâm vào tình cảnh thế nào thì vẫn luôn kiên cường trong hắc ám cô tịch.
Nhật quang tiềm hình vĩnh dương uy, nguyện cầu dù hài nhi có lưu lạc đến phương trời nào thì họ vẫn sẽ tìm về được nữ nhi của mình.
Hai lời nguyện cầu ngụy trang thành hai vế song đối trên che mắt thiên hạ, lấy Thiên đạo làm chứng, Long thần Đông Ly che chở mà hóa thành 'vận' của Thần nhi, cùng mệnh vận của con bé tương liên sinh tử, bảo hộ cho sinh cơ trong thân xác hài tử thiếu khuyết hồn phách. Đáng tiếc khi đó họ không hề đoán được rằng, cánh cửa nơi dị thế đã vô tình mở ra.
Cứ như vậy, Đông Ly lưu truyền hai vế đối này, nhưng không cho phép bất kỳ ai ứng đối. Bởi vì, nhân sinh của Thần nhi chỉ có bắt đầu chứ không có kết thúc... Bởi vì, dương uy rồi sẽ có ngày tàn lụi, mà hàn quang vẫn luôn tồn tại trên khắp thế gian này.
"Hm? Tiểu tử đó đi rồi?" Vũ Đình Thiên Thanh nghi hoặc nhìn về chỗ gốc cây Đoan Mộc Ẩn ngồi ban nãy, hiện giờ nơi đó chỉ còn có ánh sáng của Tịch diệt trận lượn lờ.
"Sẽ không là..." Lam Phượng Khuynh giật giật khóe mắt nhìn về dãy Mộc Lương, bản thân thầm hận sao không một chưởng đánh ngất tên tiểu tử kia sớm. Hắn ta còn muốn thêm phiền cho bảo bối sao?
***
Mũi đao sắt nhọn hạ xuống, chỉ trong chớp mắt, huyết sắc lan tràn khắp nơi. Cả Nghiêm Thần và Lý Chiến Dã mở to mắt ngỡ ngàng, một người vội vã giữ chặt Đoan Mộc Ẩn, một người nhanh chóng thu thanh chủy thủ về. Trong lúc này, Đoan Mộc Ẩn khó thở giữ chặt tay Nghiêm Thần mà cất giọng đứt quãng: "Ngươi... không được... quên ta..."
Nghiêm Thần đau xót thốt lên: "Câm miệng! Ta sẽ không để ngươi có chuyện."
Ahaha, kịch bản ngôn tình sến súa bên trên bỏ đi! Sự thật là: