Nghiêm Thần cau mày liếc nhìn không gian xung quanh, tối đen giống hệt lúc thức tỉnh năng nguyên. Cô ngẩn đầu nhìn lên cao tìm kiếm, đáng tiếc vẫn là một màu đen đập vào tầm mắt. May là còn có thể tự nhìn thấy chính mình nếu không chắc cô không xác định mình có tồn tại không nữa.
Chân vừa bước ra một bước, Nghiêm Thần lập tức sững người đứng trụ lại. Không gian vốn vô định dưới chân cô giờ đã hóa thành một biển nước mênh mông bất tận. Sắc đỏ tiêm diễm ánh lên đau cả mắt, tựa như một biển máu tanh nồng ẩn giấu đầy nguy hiểm. Theo dòng nước thẩm thấu vào người, Nghiêm Thần dần cảm thấy đau đớn như bị hàng ngàn côn trùng gặm nhắm. Cô gồng mình gắng chịu cơn đau, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Đôi đồng tử đỏ như huyết ngọc từ từ đậm màu cuối cùng hóa thành hắc sắc u tối không chút tiêu cự. Nghiêm Thần thở dốc vươn tay che đi gương mặt, mãi một lúc sau mới hít một hơi dài rồi thở ra, bàn tay cũng trượt dần xuống. Lúc này, hơn một nửa gương mặt của Nghiêm Thần đã bao trùm những đường văn hắc tầm ma quỷ dị, hơn nữa chúng đang có xu thế lan rộng toàn cơ thể. Những đường văn này chằng chịt chồng lên nhau khiến cho Nghiêm Thần trông có vẻ như yêu ma hiện thế.
Đột nhiên vài tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên thanh thúy làm Nghiêm Thần nhíu mày chặt hơn. Cô cảm nhận được cơ thể mình đang bị từng đạo dây xích vây bủa khắp nơi. Cái nóng bỏng rát tỏa ra từ những sợi xích như muốn ăn mòn da thịt của cô. Nghiêm Thần thống khổ rên lên một tiếng. Thật đau, còn đau hơn lúc thanh lọc sát niệm nữa!
Bỗng nhiên, Nghiêm Thần cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh giá đang bảo vệ lấy tâm thức của mình. Luồng khí rét buốt này dần xua đi cơn đau mà cô đang gánh chịu. Nghiêm Thần mệt mỏi thở hắt ra một hơi. Có thể làm được điều này, ngoài khế ước linh hồn cũng chỉ có huyết chú mà thôi. Và hiện nay, người mang tu vi đủ cao đồng thời sở hữu thuộc tính băng nguyên, còn dám liều mình vì cô như vậy… ngoài đại ca chắc cũng chỉ còn tên ngốc kia mà thôi. Chú sư a! Thật không khiến người ta bớt lo mà.
“Nghiêm tỷ tỷ…”
“A Mộng.” Nghiêm Thần thì thào. Một vòng tay nhỏ nhắn vòng qua, Nghiêm Thần cảm nhận được hơi ấm nhỏ nhoi từ chính đạo cảnh của mình. Điều này giống như một đóm lửa nhỏ soi sáng trong đêm tối mịt mờ, như một niềm hy vọng chợt lóe dẫn bước cho người lữ hành. Nghiêm Thần thoáng chút yên tâm.
“Sinh thành từ mộng, hư hư thực thực, thế gian vô thường.”
Nghiêm Thần lẳng lặng lắng nghe. Khi cảm nhận có thêm nhiều vòng tay nữa ôm lấy mình, cô đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Đạo cảnh của cô… sắp tan biến rồi.
“Biến chuyển hư vô, tĩnh tĩnh động động, thế gian vô thường.”
“Tâm một chữ tín, cường cường nhược nhược, thế gian vô thường.”
“Hồn một chữ trung, nghiêng nghiêng định định, thế gian vô thường.”
“Thể một chữ diệt, sinh sinh tử tử, thế gian vô thường.”
“Đều là tạo lập, vô bi vô ai, thế gian vô thường.”
“Ân nghĩa thương sinh, tại nhân tại tâm, thế gian vô thường.”
Theo lời cuối cùng của cặp sinh đôi Nghĩa và Thương, cả người Nghiêm Thần chợt bừng sáng. Tám đứa trẻ tượng trưng cho đạo cảnh của Đại Đế ôm chặt lấy Nghiêm Thần, sự bất lực của chúng truyền đến cô qua những rung động của cơ thể làm Nghiêm Thần sót xa vô cùng. Cô muốn vươn tay ôm lấy bọn trẻ đáng tiếc lại bị các sợi xích cản trở, chỉ có thể bất lực mặc cho họ dần tan biến mà bản thân cũng đang chìm dần vào huyết hải.
Song đó, năm đoàn sáng bất thình lình thoát ra từ người của Nghiêm Thần sau đó lại nhanh chóng muốn nhập vào cơ thể của cô. Đáng tiếc một khi chạm vào cơ thể Nghiêm Thần thì chúng lại bị một lực cản vô hình đánh bật ra. Lúc này năm đoàn sáng cũng chỉ còn biết vây chặt quanh thân của cô mà thôi.
Đạo cảnh của Đại Đế không giống người thường, chỉ cần một chút sơ sót là có thể bị hủy, tựa như ứng viên của Tây Châu. Và hiện tại, Nghiêm Thần cô đang đi trên con đường tương tự. Nếu đã lâm vào tình trạng tan vỡ đạo cảnh, như vậy cũng không còn xứng đáng nhận bất cứ sức mạnh tinh khiết nào nữa.
“Lựa chọn đi, Nghiêm Thần!”
Giọng nói nhẹ thoảng đầy ma mị bỗng vang lên bên tai Nghiêm Thần.
“Ta là oán hận của các linh hồn bị tâm vực thôn phệ mà ngươi đã đồng hóa. Vì muốn họ thanh thản đến Minh giới, ngươi lấy chính bản thân để chuộc lỗi với họ. Chúng ta đều ích kỷ, cố chấp và cô độc, mang theo sức mạnh cường đại khiến kẻ khác e dè. Cho nên, chỉ có ta mới hoàn toàn hiểu rõ ngươi, chấp nhận ngươi.”
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên trầm lắng và lạnh lẽo: “Ta là huyết mạch Ma Thần của ngươi. Thật đáng tiếc khi phải nói nguyên nhân khiến ngươi trở thành Mệnh tự chủ yếu là do ta. Đế vận cường đại, tu vi vượt trội, năng nguyên tinh thuần, ý chí kiên định,… mọi thứ mà ta và ngươi có đều trở thành trách nhiệm ràng buộc nặng nề.”
Quyết định đi, lựa chọn một trong hai chúng ta, ngươi sẽ thoát khỏi thống khổ do thiên phạt mang lại, thoát khỏi hỗn loạn do hai kiếp nhân sinh tạo thành. Chúng ta đều là hóa thân sức mạnh của ngươi, ý chí chúng ta xuất hiện là nhờ vào ý chí của ngươi. Cho nên chúng ta sẽ không làm hại ngươi.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Nghiêm Thần mới lên tiếng. Âm điệu trong giọng nói của cô bình thản tới lạ thường: “Quả thật từ trước tới giờ, ta đều khao khát sức mạnh để bảo hộ mọi người, để được mọi người nhìn nhận. Thế nhưng hiện giờ, ta đã có được mọi thứ mà ta muốn.”
Gia đình, bằng hữu, ái nhân, cô đã không còn hối tiếc điều gì nữa. Vì thế cũng không cần thiết tham luyến thêm điều gì khác. Sức mạnh cường đại mà cô có được đủ để bản thân đứng ở nơi cao nhất trong vũ trụ này, không cần phải nhún nhường với bất kỳ ai. Thế nhưng như vậy rất cô độc, cô không muốn thế. Cô thích ngắm nhìn vẻ mặt vui tươi của cha mẹ, thấy huynh đệ muội trong nhà yêu thương lẫn nhau, cùng bằng hữu và đồng bạn vô tư hành sự, và… cùng những người mình yêu thương hạnh phúc cả đời.
“Ta không muốn để họ luôn lo lắng cho mình nữa. Những giọt nước mắt của họ như những lưỡi đao sắt nhọn đâm vào trái tim ta, cảm giác đau đớn đó còn khó chịu hơn tình cảnh bây giờ nhiều.”
“Xem ra ngươi không muốn chọn một trong hai chúng ta rồi.” Giọng nói ma mị kia cất lên đầy tiếc nuối.
“Đáng tiếc, ngươi chỉ có hai con đường để chọn thôi.”
Nếu không, cả cơ thể và linh hồn ngươi đều bị thiên phạt hủy diệt hoàn toàn.
Nghiêm Thần khép mắt lại, khóe môi nhẹ cong lên. Hiện giờ hơn nửa cơ thể của cô đều chìm vào huyết hải, mà tám đứa trẻ kia cũng chẳng cầm cự được lâu. Nếu cô thật sự chỉ biết giấu mình sau lớp vỏ bọc như kiếp trước thì có lẽ đã chọn một trong hai bọn chúng rồi. Nhưng hiện giờ…
Răng rắc! Răng rắc!
Không gian hắc ám đột nhiên biến thành một thế giới gương vỡ nát. Từng mảnh vỡ đen tuyền phản chiếu chân dung của Nghiêm Thần lơ lửng khắp mọi nơi. Huyết hải lóe sáng rực rỡ xua đi không khí ám trầm xung quanh.
Một vòng tay vững chắc ôm chầm lấy chính mình, Nghiêm Thần than nhẹ. Gió chợt nổi lên, mang theo chút hương bạc hà thoang thoảng làm cô cảm thấy yên lòng. Tiếp đó, thêm một vòng tay khác siết chặt lấy mình, cái ôm rất dịu dàng và ấm áp làm cô có chút cảm khái. Nghiêm Thần từ từ mở mắt. Hai bóng người ẩn trong quang minh rực rỡ, tựa như thiên sứ từ chín tầng trời hạ phàm đến cứu chuộc cô. Quả nhiên vẫn không thể ngăn cản họ được a.
“Nghiêm Thần, dù có linh thức của họ thì ngươi cũng không thoát ra nơi này được đâu.” Tông giọng lạnh lẽo kia chợt vang lên, đáp lại là cái lắc đầu của Nghiêm Thần.
“Đúng vậy Nghiêm Thần. Chúng ta cũng là một phần của ngươi, vì cái gì không lựa chọn để phát huy đâu?”
“Bởi vì… không cần thiết.”
Ngẩn đầu lên, Nghiêm Thần cuối cùng cũng thấy được hai bóng hình đang trò chuyện nãy giờ với mình. Hình dạng bọn chúng khỏi phải nói, tất nhiên là giống cô như khuôn đúc. Lại nhìn về chính mình, linh thức của Doanh Chính và Tường Lâm cùng tám mảnh ghép đạo cảnh đều đã hóa thành đạo sáng bao bọc xung quanh bản thân giúp cô thoát khỏi huyết hải, phá tan xiềng xích. Đồng thời, năm đoàn sáng ban đầu lại một lần nữa dung nhập vào cơ thể của cô. Đứng giữa không gian, hai đạo sáng dài phát ra từ hai nguồn sức mạnh kia nối thẳng tới Nghiêm Thần tạo thành hai con đường độc lập. Chúng đang bắt buộc cô phải lựa chọn.
“Chỉ cần gọi tên một trong hai ngươi, mảnh ghép đạo cảnh cuối cùng sẽ hoàn thiện. Thế nhưng không phải chỉ có hai lựa chọn.” Nghiêm Thần cất lời, nụ cười rạng rỡ nở trên môi làm gương mặt cô như bừng sáng. “Những người ta yêu thương sẽ mở ra cho ta một con đường mới.”
Lời vừa dứt, từ phía sau Nghiêm Thần bỗng xuất hiện thêm một đạo sáng dài nối về vô tận. Không một chút chần chờ, cô dứt khoát xoay người bước đi, bỏ lại phía sau những tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
“Mộng, Vô, Tín, Trung, Diệt, Lập, Nghĩa, Thương… và cuối cùng, ta gọi tên ngươi: Duyên!”
Kim quang rực rỡ chợt hiện phá tan không gian hắc ám đầy huyết vụ. Trong ánh hào quang chói mắt này, một bóng người đã đứng đợi Nghiêm Thần trên con đường mà cô đã chọn. Thân ảnh mông lung trong quang minh ấm áp làm Nghiêm Thần thả chậm bước chân, cuối cùng đi đến trước mặt người nọ.
“Thật vui khi ngài gọi ra tên của ta. Duyên đến duyên đi, duyên kết duyên đoạn, thế gian vô thường.”
Bóng người vươn tay ra trước, và Nghiêm Thần áp bàn tay của mình vào đó. Ngay lập tức, tám đạo ánh sáng từ người Nghiêm Thần phát ra nhập vào bóng người kia. Không gian xung quanh đột nhiên trở nên ấm áp vô cùng, đồng thời tràn ngập năng lượng tinh thuần nhất. Nghiêm Thần cảm nhận được linh thức của mình đang không ngừng hấp thu năng lượng này, càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chẳng mấy chốc, những đường văn hắc tầm ma phủ kín người Nghiêm Thần từ từ tan biến, theo đó chẳng còn sót lại chút oán khí nào cả.
Đại Đế, chúng ta không trách ngài…
Những lời nói vang vọng khắp tâm trí Nghiêm Thần làm cô bất giác rơi lệ. Một giọt lệ duy nhất, long lanh tựa pha lê thuần khiết, rơi xuống chạm vào con đường bừng sáng dưới chân rồi vỡ vụn như sao sa.
Đại Đế, chúc ngài hạnh phúc…
Cầu nguyện cho ngài… sớm gặp lại họ…
…
“Cảm tạ.” Nghiêm Thần mấp máy môi thốt lên. Bao nhiêu tội lỗi của cô cuối cùng cũng được xóa bỏ. Ma giới chính nguyên cùng tất cả các thế giới nằm dưới sự cai quản của nó có bao nhiêu sinh mệnh mất đi thì cô sẽ vì bấy nhiêu sinh mệnh đó gánh chịu oán hận cùng lệ khí. Đây là điều duy nhất cô có thể làm lúc đó khi bỏ mặc tâm vực hoành hành. Vẫn tưởng rằng đời này sẽ không được họ tha thứ, không ngờ đến cuối cùng họ lại buông xuống tất cả và chúc phúc cho cô. Họ làm cô cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
“Con đường trở thành Đại Đế vốn không gian truân, khó ở chỗ chính là ứng viên có hiểu được chính bản thân mình hay không. Dù lưng đeo tội lỗi, dù linh hồn sa đọa, dù ác nghiệp nặng nề, dù cho ứng viên không có chút tư chất nào của một vị Đại Đế nhưng chắc chắn một điều, họ bắt buộc phải trưởng thành. Trưởng thành với trách nhiệm, trưởng thành với lý tưởng, trưởng thành với khát vọng, trưởng thành với tất cả những ai cần đến họ, khi đó họ mới thật sự đảm đương được một phương trời.” Bóng hình ngân nga giọng nói, “Và hơn hết, lục giới chính nguyên không thiếu chính là thời gian. Chúng ta có thể chờ một vị Đại Đế trưởng thành. Cho nên, ngươi hiện tại có thể gọi tên hoàn chỉnh của ta không, tân nhiệm Ma Hoàng Đại Đế?”
Nghiêm Thần chăm chú nghe những lời diễn giải của đạo cảnh Đại Đế, nội tâm như được gột rửa hoàn toàn. Cảm nhận được tương liên giữa bản thân và đạo cảnh, cô kiên định đáp lời: “Ngươi là tâm đạo của ta!”
Dứt lời, bóng hình lập tức sáng lên rực rỡ rồi dần hiện ra hình dạng giống hệt Nghiêm Thần. Tâm đạo vui vẻ cười tươi rồi nói: “Đứng ở vị trí cao nhất của vũ trụ, điều duy nhất có thể ràng buộc ngươi cũng chỉ có lương tâm. Cho nên, tâm đạo chính là đại đạo duy nhất mà các vị Đại Đế theo đuổi.”
Nghiêm Thần khẽ gật đầu. Sức mạnh của một vị Đại Đế là rất lớn, khi đó còn có ai ngăn cản được họ ngoài chính họ đâu. Vì thế, tâm đạo mới là điểm mấu chốt. Dù đạo cảnh này rất đơn giản, ai cũng có thể nghĩ đến nhưng để luôn giữ vững được nó là khó khăn vô cùng. Tâm đạo hủy, người cũng hủy, nếu muốn sinh tồn cũng chỉ còn cách giữ vững chính bản thân mình.
“Tới lúc rời khỏi đây rồi, con đường này sẽ không duy trì được lâu đâu. Đừng để họ hy sinh vô ích.” Tâm đạo cảm thán rồi từng chút một hòa nhập vào người của Nghiêm Thần. Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi biến mất, nàng ấy khẽ nói: “Đừng bỏ lỡ hạnh phúc, chính ta.”
Nghiêm Thần đứng im một chỗ không nói gì, chỉ trầm mặc hồi lâu. Đến khi cảm nhận không gian xung quanh đang dao động, cô mới thở hắt ra một hơi mà nhìn về phía trước. Con đường mới này rộng lớn đến mờ mịt, thậm chí có cảm giác nó đang bao phủ toàn bộ không gian, trong thoáng chốc Nghiêm Thần không biết phải đi về phía nào. Đột nhiên bàn tay của cô bị người nắm chặt, Nghiêm Thần hơi sửng sốt nhưng rồi cũng để mặc người phía trước tùy ý lôi kéo mình. Nhìn bóng hình nhỏ nhắn quật cường quen thuộc đó, Nghiêm Thần bất đắc dĩ nhẹ than.
Ta phải làm sao đối với ngươi đây?
Chợt quay đầu về phía sau, Nghiêm Thần muốn nói gì đó nhưng chung quy vẫn không thốt nên lời. Cô rũ mắt xuống rồi hạ quyết tâm không lưu luyến nữa, một mực nhìn về phía trước mà bước đi.
Kiếp trước, duyên đã đứt vì ta vốn không thuộc về nơi đó. Kiếp này, tình đã đoạn vì ta vốn không dung nhập nơi đây. Các ngươi, một người là chấp niệm của ta, một người là bản ngã của ta, chúng ta vốn không thể nào tách rời. Chỉ cần chọn các ngươi, ta sẽ mở ra đạo cảnh của hỗn độn: không có quy luật, không có ước chế, không có trái tim, chỉ biết tuân theo ý mình mà sống. Tự do như vậy, vô tình như vậy, cô độc như vậy chính là điều ta muốn trước khi biết thế nào là mở rộng lòng mình để yêu thương họ.
Một chữ ‘tình’ cho ta biết mình được yêu thương và trân trọng, cho ta biết vì họ yêu thương và trân trọng. Cho nên ta chọn Duyên.
Bởi vì thế gian vô thường, đã là duyên chung quy có ngày sẽ lại gắn kết.
…
“Diệu vương, đi thôi.” Người phía trước thúc giục.
Nghiêm Thần cười nhẹ đáp: “Được.”
Đã là duyên, trốn tránh cũng chỉ là vô ích.