Nhữ Dương u sầu ngồi bên giường nhìn nhi tử của mình vẫn còn ngủ say, hết than ngắn rồi lại thở dài. Lúc bọn thuộc hạ đưa Ẩn nhi về, nói thật hắn bị dọa một phen. Người thì bất tỉnh, y phục lại đổi hoàn toàn, bên ngoài còn khoác ngoại sam của nữ tử, khí sắc thập phần yếu ớt, nhìn Ẩn nhi như vậy cũng khó trách hắn suy nghĩ lung tung. Đến khi biết được là Diệu vương liên hệ để người của bọn hắn đến đón Ẩn nhi thì hắn mới hết “ảo tưởng”. Ai thì còn có khả năng chứ nữ nhân kia… có mà nằm mộng.
“Ngươi còn chưa hết hy vọng sao?” Đoan Mộc Huyên từ ngoài đi vào, thấy phu quân nhà mình vẫn u oán như vậy thì chỉ biết buồn cười thốt lên.
Nhữ Dương không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Dù sao từ nhỏ tới lớn Ẩn nhi chỉ mới để ý một mình nàng ta, ta đây không phải là vội sao?” Làm phụ thân, ai lại chẳng muốn con mình gả cho một nữ nhân xứng đáng. Chỉ tiếc tính tình của Ẩn nhi… hắn phiền muộn mấy năm qua mà chẳng biết tìm đâu ra nữ nhân nào chịu nổi thằng bé. Hiếm hoi lắm Ẩn nhi mới tỏ thái độ thích Diệu vương, hắn còn không phải là vui mừng quá đỗi. Đáng tiếc tâm của nữ nhân đó so với tinh cương còn cứng rắn hơn mấy chục lần.
Vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Ẩn, Nhữ Dương khẽ nói: “Nàng xem Diệu vương quan tâm Ẩn nhi như vậy có phải là…”
“Nàng ta chỉ sợ chúng ta làm phiền Thất Sát điện thôi.” Đoan Mộc Huyên lập tức bĩu môi nói lời đánh tan hy vọng của phu quân mình. Nếu không phải Ẩn nhi mang danh thiếu chủ Thiên Địa thương hội, bản thân nàng và Lam Phượng Khuynh lại kết nghĩa tỷ đệ (mặc dù số lần tên kia gọi nàng là ‘nghĩa tỷ’ chỉ đếm được trên đầu ngón tay) thì Diệu vương đã bỏ mặc Ẩn nhi từ lâu rồi. Đoan Mộc Huyên nàng quá hiểu bản tính của Lam Phượng Khuynh, cho nên suy ra Diệu vương khẳng định cũng chẳng khác phụ thân nàng ta là bao.
Quay đầu trừng mắt nhìn Đoan Mộc Huyên, Nhữ Dương cau có thốt lên: “Nàng cứ phải đập tan mọi hy vọng của ta?”
“Nếu Ẩn nhi thích nữ nhân khác, ta để ngươi mơ mộng cả ngày. Còn Diệu vương, chúng ta vẫn cứ nhìn vào thực tế đi.”
Biết Đoan Mộc Huyên nói đúng nhưng chung quy Nhữ Dương vẫn còn không chịu bỏ cuộc. Nhi tử của hắn nào có thua kém hai tên tiểu tử kia? Diệu vương chẳng phải cũng rất thích tiền tài sao, cùng với Ẩn nhi thật sự là quá xứng rồi, thằng bé có thể giúp nàng ta kiếm bội tiền ấy chứ, so với hai tên kia tốt hơn nhiều.
Cốc cốc!
Đứng bên cạnh cửa, Hồng Tư Bân gõ nhẹ vào thành cửa rồi cất bước vào phòng. Nhìn Đoan Mộc Huyên nhún vai cười cười, lại nhìn Nhữ Dương dùng ánh mắt lên án với bản thân, hắn chỉ biết cười xấu hổ tránh đi.
“Khụ…”
“Tư Bân, nếu lúc Ẩn nhi còn nhỏ ngươi không khăng khăng dạy nó kinh thương thì đâu thành ra bây giờ.” Nhữ Dương hậm hực thốt lên. Lúc hắn sinh Ẩn nhi thì cơ thể suy nhược quá độ, cho nên phần lớn thời gian đều do Tư Bân mang Ẩn nhi. Không ngờ tên này thấy Ẩn nhi năm một tuổi sống chết cầm lấy bàn tính không buông thì bắt đầu nổi hứng bồi dưỡng đứa nhỏ thành thương nhân. Giờ thì hay rồi, bản tính tham tài này…
“Còn không phải tại Ẩn nhi quá có thiên phú.” Hồng Tư Bân nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ngươi mới nói gì?”
“Khụ, không…”
Hai người còn định tranh cãi thì trên giường, Đoan Mộc Ẩn đang từ từ chuyển tỉnh. Chớp chớp mắt nhìn cảnh vật quen thuộc, lại nghe tiếng hai vị phụ thân nhà mình cãi nhau, hắn mới hồi thần lại, hóa ra bản thân đã về nhà.
“Ẩn nhi, con thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?”
“À, dạ không, con ổn.” Đoan Mộc Ẩn sửng sốt đáp lời phụ thân mình. Vươn tay xoa xoa cái trán, hắn thở phào một cái. Tốt thôi, giờ hắn có thể khẳng định, chỉ cần liên kết Ấn chính thức thành lập thì tên kia nhất định sẽ bóp chết hắn mất. Người gì mà như khối băng, ánh mắt quá hung ác đi. Chẳng phải chỉ là làm phiền hai lần thôi sao, cớ gì phải thù hằn như vậy?
“Ẩn nhi, con với Diệu vương…” Nhữ Dương khẽ thăm dò. Đứng bên cạnh, Đoan Mộc Huyên và Hồng Tư Bân cũng tò mò hóng chuyện.
Ngạc nhiên nhìn mọi người, Đoan Mộc Ẩn chống tay ngồi dậy tựa lưng vào thành giường rồi đáp: “Chẳng phải con đã nói là thích Diệu vương sao? Cho nên, con thổ lộ với nàng ấy rồi.”
Có một loại dự cảm không mấy tốt đẹp lan tràn trong lòng ba người còn lại, liếc mắt nhìn nhau, Đoan Mộc Huyên lên tiếng: “Con nói gì với nàng ấy? Thuật lại nguyên văn cho chúng ta nghe đi.”
Bất chợt, Đoan Mộc Ẩn lúng túng mấp máy môi, gương mặt có chút ửng đỏ. Thấy vậy, mọi người càng thêm hiếu kì. Ẩn nhi sẽ không là nói mấy lời phong hoa tuyết nguyệt gì gì đó đi?
“Nói nàng ấy vừa có quyền vừa có tiền…”
Chỉ mới câu đầu thôi đã đủ làm gương mặt của ba vị đại nhân chuyển đen. Tốt, không hổ là nhi tử của bọn họ, mở màn rất… ấn tượng. Chỉ là càng nghe về sau, cả ba không hẹn mà chỉ muốn bịt chặt miệng nhi tử nhà mình lại. Ẩn nhi, con có ý thức được là bản thân đang thổ lộ tình cảm không vậy?
“… con còn sống, mỗi ngày sẽ đốt cho nàng ấy vài trăm vàng… làm lộ phí ở Minh giới…” Đoan Mộc Ẩn cười ha ha kết thúc thuật lại.
Cả căn phòng lâm vào tĩnh lặng.
Thật lâu sau đó, Nhữ Dương mới thoát khỏi tình trạng hóa đá, gương mặt xinh đẹp giờ như già thêm vài tuổi. Hắn não nề muốn khóc mà thốt lên: “Dù con không muốn chết thì cũng không nên nói như vậy a.”
Bên cạnh, Hồng Tư Bân day day thái dương thở dài nói: “Đúng đấy Ẩn nhi, càng huống chi lúc đầu con nói với tâm thế sẽ là phu quân của Diệu vương. Con mỗi ngày đốt vài trăm vàng không phải là tương đương đốt tiền của nàng ấy sao? Diệu vương cũng thích tiền tài, con nói vậy chẳng khác nào muốn mạng của nàng ấy lần nữa. Ở Minh giới không dùng tiền của nhân gian con không biết sao?”
Đoan Mộc Ẩn ngơ ngác. Chuyện này… hắn thật không biết a.
Lắc đầu hết cách, Đoan Mộc Huyên cất lời: “Chuyện đến nước này, con cố gắng cứu vãn hình tượng của bản thân trong lòng Diệu vương đi.”
Nghe vậy, Đoan Mộc Ẩn sầu mi khổ não. Hình tượng của hắn trong lòng Diệu vương đã sớm hủy từ mấy năm trước rồi.
“Chuyện Hàm Trì Ấn, chúng ta không ép con. Khỏe rồi thì đi theo ta chọn thiếp thân ám vệ.”
Kinh ngạc nhìn mẫu thân của mình, Đoan Mộc Ẩn không thốt nên lời. Cho hắn chọn thiếp thân ám vệ? Phải biết lúc nhỏ hắn đã bị tước mất quyền lợi này a. Nguyên văn của mẫu thân là: Có thiếp thân ám vệ, con chẳng phải càng thêm ra ngoài gây chuyện. Chính vì vậy mà mỗi lần hắn rời khỏi nhà là lập tức bị bọn hộ vệ đeo bám không bỏ, phiền vô cùng.
“Nhưng… có ám vệ rồi, sau này gặp Diệu vương, nàng ta chẳng phải càng không quan tâm tới con?” Đoan Mộc Ẩn buồn rầu nói. Chuyện lần này, chính vì hắn chỉ có một mình nên nàng ta mới “chiếu cố” nhiều tới vậy, nếu không vẫn là như trước đây, gặp mặt chào hỏi vài câu rồi bỏ đi mất dạng.
Bọn người Đoan Mộc Huyên ba mặt nhìn nhau mà không biết phải nói gì nữa. Chuyện tình cảm của Ẩn nhi đúng là phức tạp mà. Nhưng an toàn của nó vẫn phải đặt lên hàng đầu.
“Hoặc là chọn thiếp thân ám vệ, hoặc là kêu gọi Hàm Trì Ấn.” Đoan Mộc Huyên nheo mắt lại mà đưa ra phương án cho Đoan Mộc Ẩn. “Con nên biết, để theo kịp Diệu vương, con ít nhất phải có đủ khả năng tự bảo hộ mình để không phiền lụy cho nàng ấy.”
Nhìn Đoan Mộc Ẩn trầm mặc, mọi người thở dài căn dặn hắn vài câu rồi lần lượt rời khỏi phòng. Hiện tại tình hình của Thương Khung đang ẩn ẩn loạn lạc, mà đầu mâu vô hình chung đều hướng về Diệu vương, nếu Ẩn nhi nhất quyết chỉ nhận định nàng ta vậy thì phải có giác ngộ mới được. Ít ra cũng phải để nàng ta thấy được Ẩn nhi sẽ không gây thêm họa cho bản thân.
Chỉ còn một mình trong phòng, Đoan Mộc Ẩn rối rắm ôm lấy cái chăn mà thở ngắn thở dài. Bất chợt nhìn thấy ở đầu giường có một ngoại sam được xếp gọn gàng, hắn tò mò vứt cái chăn qua một bên mà với tay cầm lấy, sau đó thì thất thần. Thứ này là của Diệu vương mà? Thiên tằm ti thêu dệt tinh tế, màu thâm lam được nhuộm không chút khuyết điểm, văn hoa anh túc uốn lượn ẩn trong từng đường thêu, vừa điệu thấp cũng vô cùng thanh lịch và quý khí, không hổ là phục sức của hoàng thất Đông Ly, thật đáng tiền, khụ khụ…
“Ngươi nói lời cự tuyệt, đến cuối cùng vẫn là lo cho ta thôi.” Dù không phải xuất phát từ thật tâm yêu thích ta, nhưng như vậy… đã khá tốt rồi.
*****
Trên trạm gác của hoàng thành, Doanh Chính cau mày nhìn về hướng của Trung An quốc. Dù không mấy rõ ràng nhưng sự hỗn loạn của thiên địa nơi đó vẫn hiện ra liên tục. Trầm ngâm suy nghĩ, hắn có chút bất an trong lòng. Tiểu Nghiêm nhi hiện đang ở đầm lầy Sương trắng, xem ra chuyện lần này hết chín phần là liên quan đến nàng ấy rồi.
Ngẩn đầu nhìn lên khung trời cao, Doanh Chính nhẹ khép mắt lại. Tiểu Nghiêm nhi, đến bao giờ ngươi mới nói cho ta biết những điều mà ngươi che giấu đâu?
Bất chợt cảm nhận được khí tức của người khác, Doanh Chính mở mắt mà xoay người lại nhìn. Thấy người tới là ai, hắn chỉ khẽ cười rồi lại hướng mắt về phía chân trời.
“Nàng ấy muốn rời khỏi Thương Khung.” Vệ Tường Lâm đến bên cạnh Doanh Chính nhìn ra xa mà cất lời, giọng nói nhẹ thoảng như cơn gió lạc bước.
“Là vậy a.” Doanh Chính cười có chút đông cứng rồi lại trở về nụ cười dịu dàng như thường ngày. Đột nhiên, đôi mắt phượng nheo lại ẩn giấu đi sự sắc bén bên trong, hắn cất lời: “Lấy tên ta Nạp Lan Doanh Chính, dùng linh hồn thệ dẫn hứa hẹn: Ta nguyện vì Vũ Đình Nghiêm Thần, cả đời gắn bó, sinh tử tướng tùy, tuyệt không phản bội. Khế ước linh hồn, lập!”
Tức thì, một cột ánh sáng dịu nhẹ phủ xuống Doanh Chính mang theo vô vàn mảnh nhỏ Thiên đạo xâm nhập vào người của hắn. Thiên địa minh chứng, khế ước linh hồn, thành!
Chờ năng lượng của khế ước hoàn toàn tản đi, Doanh Chính chống tay lên thành tường mà than nhẹ: “Như vậy, nàng ấy muốn đi cũng phải thông qua chúng ta trước.” Lúc trước hắn nghe tiểu Nghiêm nhi nói, Vệ Tường Lâm đã kí khế ước linh hồn với nàng ấy. Lúc đó còn cho rằng tên nam nhân này hơi lo xa, không ngờ hôm nay chính bản thân cũng làm điều tương tự.
Vệ Tường Lâm có chút kinh ngạc nhìn Doanh Chính nhưng chung quy cũng không nói lời nào. Dù sao hắn cũng không mong Nghiêm Thần rời đi khi mà nàng ấy còn chưa hoàn toàn đặt bọn họ vào tâm. Nàng ấy đối với Doanh Chính rất dung túng, nếu biết hắn làm vậy sẽ không nỡ nói nặng lời nào hay tỏ thái độ phản cảm đâu.
Hoàng thành Đông Ly đón nắng khắp nơi, dưới vòm trời rộng lớn càng thêm xinh đẹp thu hút người nhìn. Kiến trúc cổ kính và uy nghiêm lắng đọng theo năm tháng, mang theo biết bao kí ức được gửi gắm đến mọi phương trời.
“Thật thâm tình a~~~”
Giọng nam mị hoặc ngân dài làm Doanh Chính và Vệ Tường Lâm sửng sốt vội tiến vào trạng thái chiến đấu. Có thể tùy ý xuất nhập hoàng thành mà không kinh động bất cứ ai kể cả Hoàng thượng thì không phải là chuyện đùa nữa rồi.
“Các hạ là?” Doanh Chính mở lời. Nhìn nam nhân yêu mị kia biếng nhát tựa lưng vào thành tường, trường bào đỏ diễm lệ, dung nhan câu hồn đoạt phách đặc biệt là một nốt chu sa ở khóe mắt trái càng thêm phần phong tình, so với Đế Lam đại nhân không kém chút nào, hắn càng thêm thận trọng. Bên cạnh, Vệ Tường Lâm cũng cảnh giác cao độ.
“Hm?” Nghe hỏi, nam nhân hơi nghiêng đầu xoa xoa cằm. Mãi một lúc sau hắn mới cười tủm tỉm mà lên tiếng: “Nghiêm Thần từng nói: tương lai chúng ta sẽ cùng nhau cả đời.”
Doanh Chính đen mặt, Vệ Tường Lâm cũng khó chịu chẳng kém. Lại thêm một tên nữa đến phá hoại!
Nội tâm cười đến điên cuồng, nam nhân ngoài mặt vẫn rất tỏ vẻ chân thành nhìn hai người trước mặt mình. Hắn cũng không nói sai a, chỉ cần nàng ta chính thức nhậm chức, vậy thì bọn họ là đồng bạn cả đời rồi.
Ha ha ha, Vũ Đình Nghiêm Thần, ta cũng không tin không phiền chết nam nhân của ngươi! Đồ nham hiểm nhỏ nhen, báo hại ta mấy ngày qua bị mấy vị kia dày vò lên xuống. Hừ!
———————————-
———————————-
“Hắt xì!” Xoa xoa cánh mũi, Nghiêm Thần phiền táo trong lòng. Đột nhiên bị Thiên đạo giáng xuống khế ước linh hồn đã đành, giờ lại thêm chuyện gì khiến bản thân lạnh sống lưng đây? Doanh Doanh a Doanh Doanh, ngươi cần chi phải làm tới mức như vậy? Ta cũng đâu phải là đi không trở lại đâu, thật là…
{Hm? Hình như vừa có người xâm nhập Thương Khung.}
{Ngươi không tra được?} Nghiêm Thần nghiêm túc hỏi lại.
{Chờ chút.} Khởi Nguyên ngập ngừng, mãi một lúc sau mới lên tiếng: {Là Yêu Hoàng Đại Đế.}
Nghiêm Thần che mặt thở dài. Số cô tận rồi sao?
{Giờ tính kế bọn kia hay đến gặp Đại Đế?} Khởi Nguyên lưỡng lự lên tiếng. Dù sao xét về mức độ nghiêm trọng thì vị đại thần kia mới là cần ưu tiên “xử lý”. Nhiều lúc nó cũng oán thầm chức vị Đại Đế, khi có việc thì bận đến không thấy tăm hơi thậm chí đem mệnh bồi vào cũng không biết chừng, khi rảnh rỗi thì có la cà qua cả trăm thế giới du lịch cũng chưa hết rảnh được. Thật là một chức nghiệp “không phân bổ thời gian hợp lý”. Cho nên nếu hiện giờ Yêu Hoàng Đại Đế đến đây thì chắc chắn là ngài ấy đang rảnh, mà như vậy thì có chờ mười mấy năm chắc cũng chưa tiễn ngài ấy đi được.
Nghiêm Thần lay hoay tìm phiến thủy tinh bạc mà nói: {Chờ ta tìm cứu tinh…}
Bất chợt, chấn động bên dưới làm Nghiêm Thần hướng mắt nhìn xuống. Sau đó, cô trợn tròn mắt, bức xúc lên tiếng: {Ngươi quả nhiên là ưu ái cho Sở Lan Tâm! Thôi dẫn đạo cảnh khi chưa bước vào luyện tâm cũng chưa ngộ ra đại đạo, ngươi… Sao lúc trước không cho ta được như vậy?}
{Thừa nhận đi, nàng ta ăn ở tích phúc hơn ngươi nhiều.} Khởi Nguyên chế giễu mà đáp lời.
Nghiêm Thần: {…}
(Còn tiếp)