Cõi lòng Thiên Túng loạn như tơ vò, nàng nhìn Lý Chiến Dã một cách phức tạp rồi thở hắt ra một hơi. Thôi thôi, nếu chủ nhân muốn cho hắn cơ hội thì bản thân cũng không thể thấy chết không cứu được. Nàng búng tay nhẹ một cái, ngay lập tức hắc sắc hoa ti xuất hiện cuộn trào.
Hít thở một cách khó nhọc, Lý Chiến Dã tựa lưng vào bờ tường gắng gượng chống đỡ thân mình. Cốt cách trong thân thể liên tục vang lên giòn tan, lục phủ ngũ tạng đều quặn đau khôn cùng, huyết mạch sôi trào hòa cùng năng lượng trong người đang từng bước phá vỡ tâm mạch khiến sắc mặt hắn ngày một tái nhợt. Dù cho có Thiên Túng trợ giúp thì cũng chỉ khiến cơn thống khổ này của hắn giảm đi chút ít mà thôi.
Không gian xung quanh Lý Chiến Dã liên tục vặn vẹo nói không nên lời là cảm giác gì. Chỉ biết rằng khi ở gần hắn thì ai cũng sẽ bị nhiễu loạn tâm trí, tựa như một kẻ ngu ngốc tự đặt bản thân mình vào vòng xoáy thời không vô tận.
Thật lâu sau, hô hấp của Lý Chiến Dã dần bình ổn. Hắn thở mạnh một cái rồi mệt mỏi cất lời: "Đa tạ."
"Ta đề nghị ngươi nên thử một lần nữa kêu gọi Thần Ấn, dù không thành công thì vẫn có thể khiến Bảo Ấn của ngươi đột phá tu vi. Nếu tiếp tục tình hình này thì ngươi rất dễ mất mạng đấy." Thiên Túng cau mày trầm giọng nói: "Hoặc giả, hủy..."
"Ta biết bản thân đang làm gì." Lý Chiến Dã ngắt lời Thiên Túng, âm điệu thể hiện sự bất mãn rất rõ ràng. Dù khí sắc vẫn còn suy yếu nhưng nét ngạo nghễ vẫn luôn hiện diện, hắn cười mỉa mai tiếp lời, "Ngươi không cần khuyên ta bỏ cuộc. Nếu ta cảm thấy bản thân không thể chờ được thì tự ta sẽ buông tay."
Cảm thấy khó chịu với giọng điệu khiếm đánh của Lý Chiến Dã, Thiên Túng bĩu môi một cái rồi biến mất. Xú nam nhân, tính khí thế này thì hỏi sao chủ nhân của ta cứ mãi rối rắm về ngươi. Cả ngươi và chủ nhân rất giống nhau, giống đến mức rất khó vì đối phương hạ thấp tư thái.
Cười khổ nhìn trận văn Thiên Trụ tộc tan biến, Lý Chiến Dã ngồi xổm xuống đất, đầu chôn vào hai tay. Hắn co người lại, cơ thể run nhẹ từng cơn.
Chẳng lẽ ta lựa chọn sai lầm sao?
Hoàng tổ mẫu, A Dã lựa chọn sai lầm rồi sao?
"A Dã, Ngân nhi bảo con ngoại trừ nó thì không được tin tưởng bất cứ ai có đúng không?" Nữ nhâm cười hàm hậu vỗ nhe vào đầu tôn tử khẽ nói. Thấy hắn gật đầu thì nàng thở dài ưu thương. "Ta biết sự việc của Nhã Nhạc làm hai con nuôi dưỡng hận ý mà trưởng thành thế nhưng A Dã, Ngân nhi không thể nào luôn bên cạnh bảo hộ con cả đời."
Lý Chiến Dã trầm mặc không đáp. Hoàng tổ mẫu suy cho cùng đối với hai tỷ đệ họ có ân dưỡng dục, hắn không phải không muốn tin người chỉ là có một số chuyện đã trở thành thói quen.
"Hoàng tổ mẫu già rồi, thọ mệnh cũng sắp kết thúc. Ta không giống các con có được thiên phú tu luyện, không thể bảo hộ các con thêm nữa. Cho nên A Dã, con không tin người thì làm sao để người khác tin con, thần phục cho con, kính trọng với con?"
Lý Chiến Dã thấp giọng đáp: "Con tin chính bản thân còn chưa đủ sao?"
Nữ nhân lắc đầu mà nói: "Tương lai của con còn rất dài, gian nan phía trước là muôn vạn trắc trở. Con người suy cho cùng vẫn hướng về chỗ cao và tìm kiếm bản thân trong chốn đông người. A Dã, con không thể chỉ sống mãi một mình. Nghe ta, nghĩ thoáng hơn đi, mở rộng lòng mình một chút, khi con tìm thấy người xứng đáng để bản thân đặt niềm tin vậy thì đừng ngần ngại liều lĩnh một phen."
Nghe vậy, Lý Chiến Dã cười nhạt một cái. Ánh mắt sắc bén ẩn chứa trong đôi đồng tử sâu thẳm dần lan rộng, hắn cất lời khô khốc: "Liều lĩnh? Liều lĩnh kể cả khi chỉ nhận về oán hận và đau thương?"
Tựa như phụ thân của hắn?
"Đúng." Nữ nhân gật đầu nghiêm nghị. Nàng vươn tay chạm nhẹ vào mi tâm của tôn tử tiếp lời: "Lý Chiến Dã con không được phép sợ hãi trước nghịch cảnh của chính mình. Dù cho có nhận về oán hận hay đau thương thì đó chỉ là một tảng đá kê chân trên bước đường nhân sinh của con mà thôi. Biết nhìn rõ để tranh thủ, biết lượng sức mà buông tay, biết giữa được ngạo cốt, biết bỏ qua tự tôn, đây mới là mong muốn mà Nhã Nhạc dành cho con."
Sửng sờ nhìn tổ mẫu của mình, Lý Chiến Dã mấp máy môi không nói thành lời.
"A Dã, thứ đáng sợ nhất không phải thất bại mà là hối hận."
...
..
.
"Ta... không chờ được nữa rồi." Lý Chiến Dã thì thào, giọng run run tràn đầy mỏi mệt. Thương Khung chỉ mới trôi qua mười ngày nhưng hắn đã trải qua hơn bốn trăm năm, nàng ấy cũng đã trầm miên hơn bốn trăm năm. Thời gian lưu động trên người hắn cùng chung quỹ tích với Vô Cực nhưng thân xác này lại nằm trong ràng buộc thời không của Thương Khung, sự đảo loạn như vậy khiến hắn luôn bị vây trong vô hạn thống khổ. Rõ ràng bản thân chung sống với họ chỉ là vài ngày như thường lệ nhưng cảm giác tách biệt thời gian lại khiến hắn gần như điên loạn. Không thể phân biệt đâu là thực tại của Thương Khung, đâu là tĩnh tại của Vô Cực, dù tu vi tăng trưởng rất nhanh nhưng hắn thực sự mệt mỏi lắm rồi.
Có phải hay không nếu hắn không tiếp cận Nạp Lan Doanh Chính và Vệ Tường Lâm thì họ sẽ không dễ dàng phát hiện tình cảm vốn đã bị phong ấn? Có phải hay không ngay từ đầu hắn nên bỏ mặc mọi thứ diễn ra theo đúng ý định của nàng ấy? Có phải hay không bản thân đã đặt sai tâm này vào nữ nhân đó?
"Ta vốn không nên tin vào thứ gọi là ái tình." Lý Chiến Dã cất tiếng khẽ khàng. Hắn chợt ngẩn đầu, trong tay không biết từ khi nào đã cầm chặt hai chiếc vòng gỗ tinh xảo được kết chặt vào nhau bằng hắc tầm ma quỷ dị. Nhìn chằm chằm đôi vòng gỗ, ánh mắt Lý Chiến Dã chợt mất dần tiêu cự. Dường như hắn thấy lại ánh lửa trại lúc trước.
Chỉ vì nụ cười và ánh mắt rạng ngời của nàng ấy khi đó...
"Có lẽ nên..." Động tác cố tách rời hai chiếc vòng của Lý Chiến Dã chợt khựng lại, hắn sửng sờ nhìn bản thân bị bao bọc trong ánh sáng mỹ lệ của Bảo Ấn, vẻ mặt luống cuống không biết phải làm sao. Xung quanh ngõ vắng chợt bừng lên kim quang lóa mắt, nếu không phải Ấn của hắn tạo ra kết giới thì nơi này đã sớm bị mọi người vây kín rồi.
Bảo Ẩn vốn không có hình dạng cụ thể, họ chỉ tồn tại trong trạng thái cô đọng năng lượng mà thôi. Thân ảnh kim sắc hiện thân chợt vòng tay ôm nhẹ lấy chủ nhân của mình, không tiếng động trấn an.
Nhìn Ấn của mình như vậy, Lý Chiến Dã chợt cười nhẹ nhõm.
"Ngươi là do phụ thân lưu lại cho ta, cùng ta trải qua rất nhiều chua xót trong thâm cung lạnh giá kia. Ta không cần gọi bất kỳ Thần Ấn nào cả."
Bảo Ẩn chợt lóe sáng mãnh liệt hơn, Lý Chiến Dã biết nó đang cao hứng. Hắn than nhẹ nhìn về thiên không, đêm tối đã giăng phủ khắp mọi nơi. Có vẻ như hắn không được phép lùi bước rồi.
Chính vào lúc này, vô vàn năng lượng kim linh đua nhau tràn vào cơ thể Lý Chiến Dã làm hắn chau mày thật chặt. Cảm nhận nội thương vẫn còn tồn đọng đang dần được chữa khỏi, hắn càng thêm kinh ngạc tột cùng. Thương tích này vốn liên hệ mật thiết với Vô Cực chính giới nơi các vị Đại Đế đang trầm miên, chỉ bằng năng lượng hiện tại của Thương Khung là không cách nào chữa khỏi được. Trừ phi...
"Tân sinh Tỷ Kiên tộc gặp qua chủ nhân. Mời chủ nhân ban tên."
Mở to mắt nhìn nam nhân lạ mặt chợt xuất hiện, lại liếc mắt khắp nơi mà không thấy Bảo Ấn của mình đâu, Lý Chiến Dã kiểm tra lại bản mạng khế ước rồi vô thức thốt lên: "Là ngươi!"
Nam nhân đang quỳ trước mặt Lý Chiến Dã khẽ cười rồi gật đầu. Nguyệt sắc chiến bào lay động trong năng lượng nồng đậm, kim châm chiếu rọi xoay chuyển như hoa vũ lan tỏa khắp nơi, suối tóc đen vấn gọn nhiễm kim sắc xinh đẹp lướt qua gương mặt góc cạnh tinh tế, bạc môi vẫn còn vươn nụ cười nhu hòa, nam nhân cung kính chờ đợi chủ nhân của mình.
Cảm xúc cuộn trào trong cõi lòng, Lý Chiến Dã hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Tốt lắm, vừa mới kiên quyết không kêu gọi Thần Ấn thì Bảo Ấn của hắn đã phá hủy giới hạn khế ước mà trở thành tân sinh của Tỷ Kiên tộc. Hai mươi năm nhân sinh cuối cùng hắn cũng biết cái gì gọi là vận khí chợt hiện, trời cao ưu ái.
"Kính Đình sẽ là tên của ngươi." Lý Chiến Dã cất lời mang theo tâm tình vững an đến lạ thường.
"Tạ chủ nhân ban tên."
Nhìn Kính Đình, Lý Chiến Dã chợt nghĩ ngợi rồi bật cười: "Nếu Đoan Mộc Ẩn biết chuyện này khẳng định sẽ phiền ta tới chết."
Tên nam nhân đó luôn có chấp niệm rất sâu với Tỷ Kiên tộc thôi.
"Phốc!"
"Chủ nhân!"
Bất chợt phun ra một ngụm máu, Lý Chiến Dã loạng choạng nương theo người của Kính Đình mà đứng vững. Hắn thấp giọng rủa vài tiếng: "Chết tiệt Đoan Mộc Ẩn, hắn ta xúc phạm cấm chế của nàng ấy."
Ngay lập tức, trận văn của Tỷ Kiên tộc xuất hiện xoay vòng dưới chân Lý Chiến Dã, hình thoi kim sắc bừng sáng bao trùm khắp nơi. Chẳng mấy chốc nơi ngõ tối đã chẳng còn bóng dáng của bất cứ ai, xa xa chỉ còn vang vọng tiếng cười nói trong cung nhạc rộn ràng vui tươi.
Tăng!
Huyền cầm lạc nhịp vang lên chói tai, ngay lập tức toàn bộ thanh âm nhộn nhịp tại chốn Xuân lâu như bị đình trệ. Người người chau mày hoang mang, mãi một lúc lâu sau mới chợt hốt hoảng ghé tai nhau thì thầm to nhỏ. Bầu không khí nặng nề bỗng chốc bao trùm.
Đứng trên đài cao, Mạc Tà tươi cười một gượng gạo, cơ thể nhanh chóng di chuyển lùi dần về phía sau màn. Là tên hỗn đản nào xúc phạm cấm chế thế này!!! Cũng may phong ấn không bị phá hủy nếu không thì chết cả bọn.
"Ngươi còn chậm chạp cái gì hả?"
Tiếng quát nhỏ vang lên phía sau, Mạc Tà lập tức quay đầu nhìn. Đang ẩn trốn trong các tầng rèm che nồng nặc mùi son phấn là bọn người Tề Dự, sắc mặt ai cũng đều lấm la lấm lét.
Chiến Hỏa Ca quan sát tình hình rồi bắt đầu tìm đường trốn ra cửa nhỏ ở hậu viên Xuân lâu. Lúc đi nàng còn không quên nhắc nhở "đồng bọn" của mình: "Các ngươi muốn chờ bọn người Vũ Đình Thiên Thanh tới bắt sao? Đi thôi!"
Nghe vậy, mọi người lập tức nhân cơ hội khách nhân còn chưa lấy lại tinh thần thì đã lẻm đi êm đẹp. Trước đó, Mạc Tà còn không quên nghẹn ngào từ biệt mấy vị mỹ nhân của hắn.
Cả bọn thoắt ẩn thoắt hiện phía sau hậu viên, chẳng mấy chốc đã ra đến cửa nhỏ nằm cạnh con hẻm khuất. Họ không dám sử dụng lực lượng của bản thân vì dao động khác biệt với cư dân Thương Khung sẽ rất dễ bị bọn cao thủ khắp nơi phát hiện. Cho nên, đường đường là nhân vật hô phong hoán vũ của các thế giới khác, ứng viên đầy tiềm năng cho vị trí Ma Hoàng Đại Đế, cả đám người họ giờ lại chẳng khác nào tặc nhân tại Thương Khung.
"Giờ đi đâu?" Tề Dự nhỏ giọng hỏi.
"Đến Hải Vực đi, ở đó an toàn hơn. Chỉ cần chuyện này lắng xuống thì trở về đại lục." Kỷ Vô Song đáp.
Chấp nhận đề nghị của Kỷ Vô Song, cả bọn bắt đầu tìm đường thoát ly đại lục. Dù sao bọn họ chỉ cần không bị bắt là được, những chuyện còn lại ai thích quản thì quản. Chỉ là lúc này, gió chợt thổi mạnh mang theo khí tức tiêu điều thị huyết. Không gian bị đè nặng bởi luồng sát khí âm trầm vô hình.
Tâm thức bỗng chốc hỗn loạn.
Màn đêm tựa như phủ thêm một tầng hắc ám.
"Là Thiên Túng!" Mạc Tà thu lại vẻ cợt nhả, sắc mặt đại biến thốt lên: "Chạy nhanh, ta nghe bọn người ở ba mươi ba tầng trời nói, tộc trưởng Thiên Trụ tộc một khi nổi điên thì chẳng phân biệt địch ta đâu!"
Đáp lại lời của Mạc Tà, xung chấn năng lượng như du long đã càn quét khắp cả trung đại lục.
Thương Khung một đêm vô mộng.
"Thiên Túng, ngươi giết hắn sẽ khiến Ma Đế tăng thêm sát nghiệp đấy!!!" Khinh Ưu hô lớn vội ngăn cản chiêu chiêu chí mệnh của Thiên Túng. Đứng bên cạnh, Thiên Linh Tâm Chủ trầm ngâm hạ xuống kết giới bao vây lấy Đoan Mộc Ẩn chẳng nói lời nào. Nàng vốn đang kiểm tra lại quỹ tích của Thương Khung, cảm thấy Ma Đế thiết lập phong ấn không có gì tổn hại thì sẽ trở về lại thân phận Sở Lan Tâm, không ngờ đến thời khắc cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này. Thật là mệt tâm!
Phá giải mọi sự cản trở của Khinh Ưu, Thiên Túng chống tay đứng ngạo nghễ đáp lời: "Chút ít sát nghiệp đó chủ nhân của ta sẽ không để tâm đâu. Hôm nay ta nhất định phải cho tên tiểu tử kia một bài học nhớ đời. Các ngươi tránh ra!"
Lời dứt, năng lượng hắc ám cuộn xoáy đã đến trước mặt Thiên Linh Tâm Chủ và Khinh Ưu. Thở dài vươn tay ra trước, Thiên Linh Tâm Chủ điểm quyết phân tán toàn bộ sức mạnh của Thiên Túng ra khắp xung quanh. Nàng nhíu mi một chút, nội tâm mệt mỏi vô cùng. Cứ theo đà này thì thân xác hiện tại sẽ chẳng chống đỡ được lâu. Nếu không thì để Sở Lan Tâm tử vong luôn?
Lúc nguy cấp thế này mà cảm nhận được cõi lòng của chủ nhân mình như vậy, Kinh Ưu co rúm khóe miệng cất lời: "Chủ nhân, lấy thân phận của ngài, thất hứa sẽ gặp báo ứng đấy."
Thiên Linh Tâm Chủ buông xuống mi mắt xem như cam chịu lời nói của Khinh Ưu. Quả nhiên không nên day dưa vào bọn nam nhân. Ma Đế, ngài hại ta thật khổ!
Từng đạo năng lượng liên tục giáng xuống kết giới, Đoan Mộc Ẩn co rúm người trốn phía sau Hàn Quang khóc không ra nước mắt. Hắn chỉ tìm bảo tàng thôi mà, có cần phải chạm trán "thủ hộ giả" bạo lực dã man không nói lý lẽ như vậy không? Dưới Xuyên Vân thành đổ nát là ma trận cùng chú thuật tổ hợp, thứ này có liên quan gì đến Thiên Trụ tộc đâu chứ!!!
Nhìn Sở Lan Tâm và Khinh Ưu chẳng thể hạ được nữ nhân hung tợn kia, Đoan Mộc Ẩn mếu máo thốt lên: "Hàn Quang, ngươi đừng bỏ ta lại mà. Ta không muốn chết đâu. Ta hứa sau này sẽ không chê bai, không ghét bỏ, không mắng mỏ, không nói nhỏ, nhầm, nói xấu ngươi nữa. Oa hu hu hu..."
Đầu đầy hắc tuyến nhìn chủ nhân của mình, Hàn Quang có một loại xúc động muốn để Thiên Túng giết hai người họ luôn cho rồi, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thôi. Hắn bất đắc dĩ đáp lời: "Ta đã nhắc nhở ngài rồi. Nếu biết trước thì sao còn liều lĩnh hủy đi chú thuật chứ."
"Nếu ta biết trước thủ hộ giả của bảo tàng hung tợn như vậy thì ta đã suy tính kế sách tốt hơn rồi."
Hàn Quang: "..." Hắn không còn gì để nói.
Ầm____!!!
Đoan Mộc Ẩn giật thót rụt cổ lách mình trốn sau Hàn Quang, chờ khi xung chấn giảm bớt mới ló đầu ra xem xét. Mặc dù bốn phía tối tăm nhưng dưới những đạo sáng phát ra của các đòn đánh, hắn vẫn thấy được cảnh vật xung quanh đã điêu tàn như chưa từng được điêu tàn, so với lúc tâm vực bành trướng phá hủy Thương Khung chẳng kém bao nhiêu. Đoan Mộc Ân nuốt khan một cái, tim đập mạnh liên hồi.
"Hàn Quang."
"Chịu thôi, ai bảo ngài chưa bước vào cảnh giới luyện tâm."
Đoan Mộc Ẩn khóc thét trong lòng.
"Thiên Linh Tâm Chủ, nhiệm vụ của ngài đối với chủ nhân ta đã kết thúc. Tốt nhất là ngài nên tránh qua một bên đi. Đừng để tới lúc chủ nhân ta tỉnh giấc lại đến tìm ngài thanh toán bút trướng này." Thiên Túng ngân nga giọng điệu mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.
Nghe vậy, Thiên Linh Tâm Chủ nhíu mày suy tư cuối cùng gật đầu đồng ý. Điều này làm Thiên Túng cười như mở cờ mà gương mặt Đoan Mộc Ẩn đã chẳng còn huyết sắc.
Rất tự nhiên thu hồi kết giới, dưới ánh mắt lên án của Đoan Mộc Ẩn, Thiên Linh Tâm Chủ chậm rãi di chuyển ra xa. Hiện tại thực lực mạnh nhất chính nguyên giới là Minh Đế, kế tiếp là Ma Đế, nàng không muốn gặp thêm xui xẻo nữa. Dù sao thì chuyện này cũng là do Đoan Mộc Ẩn tạo nghiệt, không trách nàng được. Càng huống chi...
Thiên Linh Tâm Chủ bất động thanh sắc quan sát Thiên Túng, cõi lòng thở dài ưu buồn. Chủ tớ hai người kia thật là tùy hứng. Nàng chỉ cần biết Đoan Mộc Ẩn không chết là được, cho nên cứ việc rời đi mà không cần thấy hổ thẹn.
Cười khà khà nhìn Đoan Mộc Ẩn chẳng còn ai bảo vệ, Thiên Túng bẻ khớp tay răng rắc chờ đợi thời gian tới hạn buộc Hàn Quang phải trở về không gian Ấn. Xú tiểu tử, nhiều lần phá hoại làm hại chủ nhân ta lâm vào hiểm cảnh, không cho ngươi một bài học thì chẳng phải quá dễ dãi cho ngươi?
"Thiên Túng tộc trưởng." Hàn Quang cười gượng cất lời.
"Nói!"
"Có thể lưu lại tánh mạng không?"
"Hàn Quang!!!"
"Có thể a." Thiên Túng gật đầu chấp nhận, nàng không muốn chủ nhân đeo sát nghiệp đâu.
Giờ phút này, Đoan Mộc Ẩn chỉ còn biết mếu máo nhận mệnh. Dẫu sao cũng không chết được, chờ dưỡng thương rồi bản công tử sẽ lại bừng bừng sức sống. Ta nhất định phải lấy được cái bảo tàng này đem về cho hả giận! Hu hu hu hu...
Hàn Quang: "..." Chấp niệm của ngài đối với Ma Đế làm ta kinh ngạc đấy, chủ nhân.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc Hàn Quang biến mất, Thiên Túng chậm rãi nâng tay rồi đẩy nhẹ một dòng khí đánh thẳng vào lồng ngực của Đoan Mộc Ẩn.
"Dừng tay!!!"
Đau đớn như ngàn vạn kim châm tàn phá cơ thể, Đoan Mộc Ẩn cắn chặt môi kiềm nén tiếng rên rỉ. Máu tràn ra cả khoang miệng hòa cùng lệ mặn đắng tuôn rơi, hắn nấc lên nghẹn ngào. Đau chết mất!
Chật vật lùi về sau, Thiên Túng hốt hoảng xoa nhẹ lồng ngực nhìn về hướng người vừa mới tới. Nàng trợn to mắt, tay run run chỉ về phía Đoan Mộc Ẩn cất giọng không tin tưởng: "Thế quái nào hắn ta và chủ nhân..."
Lý Chiến Dã thở dốc cất lời: "Ngươi quên lần mở trận pháp Mệnh tự, máu của hắn nhiễm lên tinh nguyên của nàng ấy sao?"
Chợt nhớ ra có chuyện như vậy, Thiên Túng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ẩn, chỉ hận không thể đâm vài đao vào người hắn. Trở thành Đại Đế đồng nghĩa với việc bị tước mất tư cách luân hồi, tử vong chính là xóa bỏ toàn bộ những gì họ có được. Điều duy nhất chứng minh cho sự tồn tại của họ là tinh nguyên, linh thức cô đọng mang theo tia sinh cơ cuối cùng trở về bên bờ Vong Xuyên, hóa thành một phần của thế gian này. Tinh nguyên mất, người mất.
Cho nên, Đoan Mộc Ẩn khốn khiếp này đã có một phần sinh mệnh gắn liền với chủ nhân của nàng.
HẬN!!!
"Vì sao chủ nhân của ta mãi chẳng thoát khỏi bọn nam nhân các ngươi?" Thiên Túng u oán thốt lên, vẻ mặt vặn vẹo tràn đầy bất mãn. Hủy khế ước và phong ấn ký ức của Nạp Lan Doanh Chính và Vệ Tường Lâm, chưa kịp thả lỏng tâm trạng thì lại bị vướng vào Lý Chiến Dã và Đoan Mộc Ẩn, chủ nhân ơi là chủ nhân, mệnh của ngài sao khổ quá vậy?
Lý Chiến Dã trầm mặc không đáp, chân vô thức bước lùi về sau nhằm tránh xa Thiên Túng. Lúc này hắn phát hiện Sở Lan Tâm ở đối diện, nàng ấy chợt nhìn hắn. Cả hai nhẹ gật đầu xem như chào hỏi rồi tiếp tục bước lùi. Trân ái sinh mệnh, rời xa Thiên Túng!
"Ngươi!"
Giật thót vội gật đầu như gà mổ thóc, Đoan Mộc Ẩn ngoan ngoãn lắng nghe.
"Thiết lập lại chú thuật ở Xuyên Vân thành cho ta. Còn dám hủy thêm cái chú thuật nào tương tự thì ta cho ngươi đẹp mặt!" Thiên Túng nhấn mạnh từng chữ.
"Thế cấm chế nơi đây không phải để giấu bảo tàng à?" Đoan Mộc Ẩn ngây ngốc hỏi lại.
"Ngươi dám xem chủ nhân của ta là bảo tàng?!"
Ngay lúc Thiên Túng muốn tiếp tục nổi đóa thì một giọng nói dịu nhẹ chợt cất lên.
"Chủ nhân của Thiên Túng tộc trưởng là Nhật Linh vương đi?"
Ngay lập tức, mọi con mắt đổ dồn về hướng phát ra âm thanh sau đó không hẹn mà mí mắt họ đều giật lợi hại.
Nhẹ đan tay vào nhau, Doanh Chính cười tủm tỉm tiếp lời: "Ở nơi đây cảm nhận ký ức bị phong ấn dễ dàng hơn nhiều, xem ra là nhờ vào Thiên Túng tộc trưởng, Chiến Dã và cả... Đoan Mộc Ẩn rồi."
Day day thái dương thở dài, Thiên Túng u buồn ngẩn đầu nhìn trời. Đúng như chủ nhân từng nói, gặp Đoan Mộc Ẩn, không xui xẻo thì cũng phiền quấn thân.
Liếc nhìn Đoan Mộc Ẩn, lại nhìn về Lý Chiến Dã, Vệ Tường Lâm đăm chiêu nghĩ ngợi. Tính cả hắn và Doanh Chính là bốn người, thật không tốt chút nào. Xem ra nên tìm cách xử lý chuyện này rồi.
Cuối cùng, Thiên Túng mở lời: "Hai vị công tử xem ra vẫn chấp mê bất ngộ."
Vệ Tường Lâm nhìn Thiên Túng nhàn nhạt nói: "Vấn đề này nên để nàng ấy nói mới đúng."
Thiên Túng nghe vậy thì sắc mặt tối lại, khóe môi cong lên nụ cười chế giễu.
[Thiên Túng, trở về đi. Ta đã có được đáp án của bốn người họ.]
[Ta đúng là không nên tin lời của ngài, chủ nhân. Kéo dài thời gian tu dưỡng chỉ để nhận về kết quả này sao?]
Thiên Túng bực dọc đáp trả.
[Đúng vậy, và bây giờ tới phiên ta tìm cho mình đáp án để kết thúc chuyện này. Haiz, thật may là ta có chuẩn bị kế sách dự phòng. Vận khí của Đoan Mộc Ẩn làm ta ghen tị đấy.]
Trong lúc mọi người lâm vào trạng thái giương cung bạt kiếm, trên trời cao đã bị rất nhiều cao thủ của Thương Khung vây quanh. Dẫn đầu đứng tách biệt, bọn người Vũ Đình Thiên Thanh trầm ngâm quan sát diễn biến. Mọi chuyện phức tạp hơn rồi.
"Toàn thể cư dân ba mươi ba tầng trời ở Thương Khung nghe đây!" Thiên Túng đứng khoanh tay dõng dạc nói, tiếng vọng vang xa đến khắp mọi nơi ở Thương Khung. "Chủ nhân của ta là Nhật Linh vương gửi đến mọi người một câu: Các vị Đại Đế sẽ không cứu cái mạng nhỏ của các ngươi đâu, mà ta sẽ là người khiến các ngươi sống trong khốn cảnh!"
Lời dứt, người đã không còn, vương lại nơi đây chỉ là những cánh hoa hắc sắc rơi là đà trong không trung.
Thời khắc này, toàn thể Thương Khung bao trùm trong áp lực nặng nề.