Thùng! Thùng! Thùng!
Trống trận đột ngột vang vọng, thông qua ngũ sắc linh châu truyền đi khắp mọi ngóc ngách của Thương Khung. Sở Lan Tâm thoát khỏi bi phẫn mà kinh ngạc ngẩn đầu nhìn lên cao. Hàng trăm bóng đen khổng lồ lướt nhanh qua thiên không mang theo trận văn xoay tròn chuyển động liên tục. Ngay sau đó, vô vàn chấn động liên tiếp nổ ra. Mặt đất rung chuyển, khói tung mù mịt, năng lượng cuồng xoáy.
Thương Khung một lần nữa rung động.
"Chiến tranh giữa các vì sao?" Vẻ mặt Sở Lan Tâm ngây ra mà lẩm bẩm.
"Chủ nhân, ngài nói gì thế? Chỉ là chiến phi thuyền thôi mà."
"Khụ, khụ..." Ho khan vài tiếng che giấu bối rối, Sở Lan Tâm cười trừ với Khinh Ưu. Lần đầu tiên cô thấy chiến phi thuyền xuất động hoành tráng như vậy, chẳng khác nào mấy chiến hạm trong phim khoa học viễn tưởng cả. Thì ra lúc đầu các lão tướng cứ than oán khai chiến nhàm chán là vì vậy. Không có chiến phi thuyền đúng là... chán thật!
"Chủ nhân, nhanh rời khỏi khu chiến sự nếu không muốn bị nổ tan xác." Khinh Ưu quan sát các đòn năng lượng cường đại va chạm trên không trung mà đề nghị. Hiện tại chủ nhân đang ở trên đất của Trung An quốc, mặc dù đã chiếm được Xuyên Văn thành nhưng không thể đảm bảo phòng hộ ở nơi này còn hoạt động tốt.
Sở Lam Tâm gật đầu đồng ý. Nhìn về vết tích đổ nát của trấn tháp Xuyên Văn, cô thở dài lôi từ trong đống đổ nát đó ra một mảnh ngọc bội. Đồ đằng thần thú Đằng Xà được chạm khắc rất tinh xảo, chỉ nhìn lướt qua cũng đã khiến tâm thức của cô chấn động. Vội vã cất mảnh ngọc bội vào người, Sở Lan Tâm từ từ đứng dậy. Xung quanh, các cường giả của Đông Ly quốc vẫn trầm mặc từ lúc cô đánh vỡ trấn tháp tới giờ cũng theo đó tập hợp lại thành đội nghiêm chỉnh. Nhìn họ, Sở Lan Tâm than nhẹ trong lòng.
Bọn họ là Diệu vương phái tới, giờ không biết nàng ấy sống chết ra sao thì uể oải tinh thần cũng là hiển nhiên.
"Toàn quân Đông Ly nghe lệnh: Tiếp chiến!!!"
Giọng nói của Nghiêm Luân vang vọng khắp nơi qua ngũ sắc linh châu. Mọi người từ bi thống sau việc của Nghiêm Thần và lục tinh thủ hộ rồi lại bàng hoàng khi thấy chiến phi thuyền xuất động, bây giờ lại ngỡ ngàng khi nghe âm điệu quá mức... kích động của thái nữ đáng kính. Trước giờ ngài ấy đều rất trầm ổn mà. Chẳng lẽ vì chuyện của Diệu vương mà bị kích thích???
"Hỡi con dân Đông Ly, những người đang sống, chiến đấu và ngã xuống, hãy giao ra ý chí ngoan cường của các ngươi, hiến dâng linh hồn đầy nhiệt huyết, đốt cháy lên ngọn lửa trung kiên, vì Đông Ly mà chiến!"
"Diệu vương cả đời vì Đông Ly, vì Thương Khung, vì chính nguyên giới, vì cả thế gian này. Huyết chi thủ hộ của ngài ấy che chở cho các ngươi, sinh mệnh hiến tế của ngài ấy dẫn lối cho các ngươi, hãy cùng ta tiếp bước nhận lấy trọng trách mà đáng lý ra chúng ta nên cùng chia sẻ với ngài ấy! Thủ hộ Thương Khung, thủ hộ Đông Ly! Đó là nguyện vọng của Diệu vương, cũng là nguyện vọng của tất cả chúng ta!"
"Tranh đoạt quốc vận diễn ra trên những lời bôi nhọa người đã cống hiến cho nó. Con dân Đông Ly, nói cho ta biết, các ngươi chấp nhận chuyện này không!!!"
Thanh âm đanh thép cất cao, mang theo sự ngoan cường và khí thế sát phạt chạm đến cõi lòng tất cả mọi người. Bất tri bất giác, trên khắp mọi miền Đông Ly, người người thét lên hào hùng với toàn bộ niềm kiêu hãnh của bản thân.
"KHÔNG!!!"
"Có chấp nhận Đông Ly mất đi Diệu vương không!!!"
"KHÔNG!!!"
"Có chấp nhận Đông Ly bị chèn ép một cách vô lý không!!!"
"KHÔNG!!!"
"Vậy thì chiến đi!!!"
"CHIẾN!!!"
"CHIẾN!!!"
"CHIẾN!!!"
...
Vô thức chà xát hai tay, Sở Lan Tâm rùng mình ớn lạnh. Đây là thái nữ mà cô biết? Những lời lẽ chứa đựng sự kích động dân chúng đó... nếu nói là Diệu vương thì cô còn tin.
"Chủ nhân!"
ẦM!!!
Cả đoàn người của Sở Lan Tâm bị đánh văng ra xa mà chật vật chống đỡ. Từng đạo phòng hộ liên tục hiện ra ngăn cản đi sự tàn phá của đạo năng lượng vừa giáng xuống từ chiến phi thuyền.
Sở Lan Tâm lau mồ hôi lạnh, cả người còn cứng ngắt. Quả nhiên so với bom nguyên tử còn liều mạng. Không hổ là chiến phi thuyền danh tiếng của Đông Ly!
Đúng lúc này, âm thanh hành quân vang lên từ phía xa. Chẳng mấy chốc, một đoàn quân mặc binh phục Đông Ly đã tập kết bên ngoài trấn tháp Xuyên Văn.
"Sở giáo úy, thái nữ ra lệnh cho ngài lập tức trở về quân doanh." Người dẫn đầu đoàn quân truyền lời xong thì lập tức cho quân tiếp tục di chuyển vào sâu trong Xuyên Văn thành.
Thấy vậy, Sở Lan Tâm mang theo một bụng nghi hoặc dời bước khỏi tàn tích này.
***
"Nhớ phải lấy danh nghĩa của Diệu vương làm bọn chúng phân tâm."
"Chỉ cần tiến đến trước mặt chúng rồi nói: Diệu vương của chúng ta vì bảo hộ các ngươi mà sinh tử chưa rõ. Lương tâm các ngươi cho chó ăn rồi sao?"
"Ha ha, cứ như vậy mà đánh choáng bọn chúng, đảm bảo chiếm lĩnh các thành dễ như trở bàn tay."
"Đạo quân tiến bắc hiện do Phùng tướng chỉ huy đã chiếm hết Cơ La quốc rồi đấy. Chỉ cần mở đầu bằng câu: Diệu vương của chúng ta!"
"Ha ha ha..."
"Chiến đi! Thống nhất thiên hạ!"
"Đông Ly!"
"Diệu vương!"
...
Đầu đầy hắc tuyến nghe đám quân binh trò chuyện rôm rả, Sở Lan Tâm chẳng biết nên đánh giá thêm trình độ mặt dày vô sỉ của nữ nhân kia như thế nào nữa rồi. Thật đúng là tai họa lưu trăm ngàn vạn năm! Ai dám nói nàng ta chết, cô lập tức đánh tên đó thành đầu heo.
Uất ức nhìn cổ tay trái của bản thân, nơi đây hiện bị vây chằng chịt bởi vô vàn ma văn kỳ lạ nối thẳng tới tâm mạch, Sở Lan Tâm kém chút khóc ròng. Thế vận tương liên, chỉ cần nàng ta có chuyện thì lập tức cô sẽ là kẻ gặp nạn tiếp theo. Đùa giỡn cũng có chừng mực thôi chứ!
Vũ Đình Nghiêm Thần, sống chết của ngươi sao cứ kéo ta theo thế này? Đời trước ta nợ ngươi nhiều lắm sao?
Ôi, còn mảnh ngọc bội chết tiệt kia nữa!
Cứ như vậy, Sở Lan Tâm não nề trở về doanh trướng của chủ soái. Vừa bước vào trong thì cô đã nghe giọng của Nghiêm Luân vang vọng.
"Đông Ly ta trước giờ dĩ hòa vi quý, nhưng nếu đã bị xúc phạm đến danh dự thì nhất định phải đòi lại công bằng. Vinh quang của quốc thể chính là vinh quang của các ngươi..."
Vẫn là những lời lẽ rất hào hùng, Sở Lan Tâm thầm kinh ngạc. Nhưng khi ánh mắt cô chuyển từ gương mặt của Nghiêm Luân xuống đôi tay của nàng ấy thì...
"... hành quân đánh giặc thuận theo thời thế, binh bất yếm trá là không tránh khỏi, ta tin tưởng vào mưu trí của các ngươi..."
Khóe miệng Sở Lan Tâm co rúm lại, mãi một lúc sau mới thốt ra được một từ: "Giấy?"
Đứng trong doanh trướng thu hết toàn bộ biểu cảm của Sở Lan Tâm, một vị tướng lĩnh tốt bụng đi đến vỗ vai của cô than thở mà giải đáp.
"Không biết từ khi nào Diệu vương đã đưa cho thái nữ năm mươi cái túi gấm, dặn khi tình hình có biến thì mở từng cái ra làm theo. Kết quả..."
Tốt, không cần nói tiếp cô cũng hiểu rồi.
"A, Sở giáo úy!" Nghiêm Luân đọc xong những dòng cuối cùng trên trang giấy thì đóng lại ngũ sắc linh châu rồi ngẩn đầu lên. Thấy Sở Lan Tâm đã ở, nàng vội lấy một túi gấm khác mở ra. Cầm mảnh giấy mới trong tay, nàng nói: "Hoàng tỷ đã giao cho ngươi nhiệm vụ đặc biệt, ta cũng không biết được, cho nên ngươi cứ thi hành đi. Toàn bộ tính thành quân công."
Một đống dấu thập hiện trên trán của Sở Lan Tâm, khóe mắt cô giật giật vài cái. Nhiệm vụ đặc biệt? Liếc nhìn về tay trái của mình, cô chỉ còn biết nhận mệnh đáp lời. Tốt thôi, ít nhiều gì thì cũng được tính thành quân công.
"Vâng, thưa thái nữ."
Gật đầu hài lòng, Nghiêm Luân quay sang các tướng lĩnh khác mà phân phó: "Điều chiến phi thuyền rẽ quạt hướng vào Trung An, quân bộ theo yểm trợ. Trước mắt trấn an dân chúng ở Lương châu và Xuyên Văn thành, sau đó đóng quân cứ điểm. Tiếp đến Đông Đô của Trung An phải qua Xung lâm kỳ trận, đưa tinh binh Đồng Cổ đi thăm dò trước."
"Vậy cánh đông bắc tiếp với Ứng Hòa quốc sẽ giao cho quân phía bắc của Phùng tướng?" Một vị lão tướng chợt hỏi.
Đăm chiêu nhìn bản đồ, Nghiêm Luân chợt lắc đầu mà đáp: "Không! Lê tướng quân, ngài mang theo một đội chiến phi thuyền và năm nhánh quân bộ mở đường ở biên giới Ứng Hòa. Chúng ta sẽ là người nắm chủ động ở mặt trận trung tâm. Với tính cách của hoàng tỷ thì hẳn là chiếm Cơ La rồi càn quét về Thanh Hồng quốc, dụng thủy chiến."
Hai chữ 'thủy chiến' vừa ra, mọi người trong trướng lập tức xôn xao. Tuy nhiên rất nhanh sau đó họ đều lấy lại vẻ mặt thản nhiên rồi lần lượt chấp hành điều lệnh, rời khỏi doanh trướng.
"Sở Lan Tâm, ngươi nán lại."
Dù có chút ngạc nhiên nhưng Sở Lan Tâm vẫn cung kính đừng chờ. Cho tới khi bên trong chỉ còn cô và Nghiêm Luân thì không gian xung quanh chợt trầm xuống. Áp lực đè nén với uy thế của người đứng đầu vô hình chung khiến Sở Lan Tâm càng thêm thận trọng.
Trước khi biến mất, tỷ tỷ ta đã nói gì với ngươi?"
Sở Lan Tâm kinh ngạc nhìn Nghiêm Luân. Nữ tử này thật đúng là sâu sắc. Khí chất không giận tự uy, nét mặt nghiêm nghị trầm tĩnh cùng sáu phần dáng vẻ như Diệu vương, dù vậy không có ai nhầm lẫn giữa hai người họ được.
Nếu Diệu vương tựa như thâm uyên đầy u tối và nguy hiểm, vậy thì thái nữ chính là đại dương mênh mông tràn ngập nguy cơ khó lường. Cả hai, một người hữu tình đến vô tình, một người vô tình đến hữu tình.
"Sống hay chết của nàng ấy đều tùy thuộc vào ta." Sở Lan Tâm chậm rãi cất lời.
Nghe vậy, Nghiêm Luân mím chặt môi cuối cùng thở dài một hơi. Nàng đan hai tay đặt trên bàn, ánh mắt tối lại mà nói: "Vì thế ngươi cho rằng bản thân quyết định sinh tử của tỷ tỷ ta?"
Sở Lan Tâm giật thót.
"Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ lưng đeo trách nhiệm và không nguyện ý tháo xuống. Biết không, tỷ ấy sợ chết nhưng càng sợ người khác phải chết." Nghiêm Luân cười khổ. "Cho nên, không có lý do gì mà tỷ ấy lại muốn ngươi cứu sống. Có chăng, 'sinh tử' ở đây là chỉ thế gian này."
Sở Lan Tâm lẳng lặng lắng nghe.
"Không có Ma Hoàng Đại Đế thì vẫn còn Ma giới chính nguyên."
"Ý của ngài là..." Sở Lan Tâm hốt hoảng vội hỏi.
"Ta nghĩ, tỷ ấy muốn ngươi, bằng cách nào đó, duy trì đế vận của Đại Đế. Chỉ cần một phần là đủ, mệnh vận, thế vận hay duyên vận, cái nào cũng được. Khi thời gian kéo dài, dù cho tỷ ấy... thì vẫn giúp được Ma giới chính nguyên thay thế vào tinh văn thứ hai đại diện cho Ma Hoàng Đại Đế."
Sở Lan Tâm thấy cả người như bị chôn vào hầm băng. Trên đời này thật sự có loại người hoàn hảo về tâm linh đến như vậy sao?
"Đi đi, Lan Tâm. Trước giờ tỷ tỷ ta tính kế ngươi đều không phải vì ngày hôm nay sao?"
Thật lâu, thật lâu... khi doanh trướng bao trùm trong tĩnh lặng, Nghiêm Luân bỗng chốc bật cười. Tiếng cười thê lương nghe xót xa vô cùng. Siết chặt một túi gấm, nàng khàn giọng thì thào:
"Tỷ tỷ, cách thức che mắt thiên hạ này chẳng lừa được ai trong gia đình chúng ta đâu. Cũng chỉ có những người dân tin tưởng mù quáng vào tỷ mới cho rằng tỷ đã tính toán được hết mọi chuyện, kể cả việc hạo kiếp này. Ngốc tỷ tỷ, tỷ cam tâm như vậy sao?"
Thần nhi từng nói với ta: Luân nhi là kiêu ngạo của mọi người, muội ấy tương lai sẽ là một vị minh quân được hậu thế đời đời ghi nhớ. Có lẽ do cái bóng của ta quá lớn làm muội ấy nhiều lúc tự ti, nhưng chỉ cần Luân nhi trưởng thành, thoát khỏi sự che chở của ta, khi đó muội ấy sẽ là ánh dương sáng nhất của Đông Ly quốc, thậm chí là cả Thương Khung.
"Muội muốn mãi được đại ca và tỷ che chở. Không cần làm quân vương, không cần làm ánh dương,..." Nghiêm Luân gục người lên bàn, cơ thể run nhẹ từng cơn. Chiếc túi gấm bị bóp chặt dưới quang linh cường đại bỗng chốc vỡ vụn, theo đó một mảnh giấy nhỏ chợt hiện rồi cũng tan biến theo.
"Luân nhi, tỷ tỷ đành thất hứa với muội rồi."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Trong vết tích đổ nát của Xuyên Văn thành, một bóng đen chợt hiện ngay tại vị trí trấn tháp bị hủy. Sau đó, hắc y nhân ngồi xổm xuống, tay vận khí đánh tan lớp đất đá vươn vãi trên nền. Chỉ trong chớp mắt, bệ đỡ của quả cầu năng lượng phong ấn ban đầu lại hiện ra. Ngũ hành trận lưu động mờ nhạt, lâu lâu lại lóe lên ánh kim quang của thần uy.
Hắc y nhân lấy từ trong người ra một bình ngọc nhỏ, bên trong chỉ đựng duy nhất một giọt máu đỏ tươi. Hắn thôi động năng lượng vào lòng bàn tay rồi trút giọt máu ấy vào, ngay lập tức năng lượng tinh thuần nhất đã tạo thành lớp màng mỏng như kén vây lấy giọt máu.
Thiên không vẫn vang vọng xung chấn mãnh liệt, lục phương thủ hộ liên tục hiển thị thần uy tạo thành kim quang bao phủ khắp Thương Khung, ngăn cách vùng huyết hải vẫn còn đình trệ trên cao.
Hắc y nhân kiên nhẫn chờ đợi, chẳng bận tâm đến tình hình xung quanh. Ngay khi ngũ hành trận suy kiệt rồi tan biến, long mạch của phía đông Thương Khung lập tức cuộn trào sức mạnh làm thần uy càng thêm mãnh liệt. Vào khoảnh khắc điểm hội tụ long mạch đổ về nhánh cuối cùng tại Xuyên Văn, hắc y nhân lập tức dồn sức đẩy mạnh giọt máu kỳ lạ kia xuống trung tâm của trận văn vừa biến mất.
GÀO!!!
Tiếng rồng ngâm vang vọng toàn cõi đánh sâu vào linh hồn mỗi người. Đau xót và thống khổ, đó là tất cả những gì sinh linh ở Thương Khung cảm nhận được.
Bên trong doanh trướng, Nghiêm Luân lau đi vết máu nơi khóe môi, cơ thể căng cứng đối chọi với uy áp đầy chấn nhiếp này. Đây không thể nào là thần uy của thủ hộ thần Thanh Long được.
"Luân nhi! Luân nhi!"
Bất ngờ nhìn phiến lưu ly bạc hiện ra trước mặt, Nghiêm Luân sửng sốt vội đáp: "Tứ phụ thân, sao người..."
"Thần nhi có từng đề cập chuyện gì liên quan đến Lăng Vân hay không?" Trầm Duy Thắng hối thúc.
"Dạ không."
"Chết tiệt!" Thấp giọng mắng một tiếng, Trầm Duy Thắng vội nói: "Nhanh cho người đi tìm Lăng Vân!"
Biết tình hình nghiêm trọng, Nghiêm Luân lập tức gật đầu nhưng còn không quên nghi vấn: "Lăng Vân làm sao?"
"Chúng ta quên mất một chuyện, năm đó lựa chọn thiếp thân ám vệ, Thần nhi đã tạo ra mộng cảnh cho con bé và mười ám vệ kia. Nhưng cha chợt nhớ, Thiên Trụ tộc trước giờ chỉ biết tạo trúc mộng mà thôi. Như vậy cả đời người trong trúc mộng đó rất có thể đã bị Thần nhi từng bước tiến hành kế hoạch của mình, từ đó tìm ra sai sót mà sửa chữa để áp dụng vào hiện thực."
Đôi đồng tử Nghiêm Luân mở lớn, nàng lắp bắp thốt lên: "Nếu đúng vậy, ngoài tỷ tỷ thì người hiểu rõ toan tính của tỷ ấy nhất chính là..."
"Không sai, là Lăng Vân."
***
Một quân cờ được hạ xuống, âm vang trầm đục như một nốt lặng giữa nhạc khúc du dương. Nghiêm Tuyệt bình thản ngồi trong phòng, mắt chăm chú nhìn vào bàn cờ trước mặt. Ba trăm sáu mươi điểm khí còn trống, chỉ duy nhất một quân cờ cô độc giữa điểm Thiên Nguyên vững chắc.
Gió nhẹ thổi lướt qua cửa sổ làm mảnh giấy nhỏ đặt dưới túi gấm màu thâm lam chợt động. Nghiêm Tuyệt nhàn nhạt nhìn qua rồi nhẹ cảm khái.
"Đại ca, nếu bước đầu tiên đặt quân cờ ở điểm Thiên Nguyên, như vậy những nước đi kế tiếp đều chỉ là ảo ảnh."
Vươn tay cầm lấy quân cờ khác đặt xuống bàn cờ, Nghiêm Tuyệt bắt đầu một trận cờ mới.
"Ngốc muội muội, nếu tất cả đều là ảo ảnh vậy thì hãy biến nó thành chân thực. Nếu điểm Thiên Nguyên là tin tiêu của toàn bộ thế cờ, vậy thì hãy phá hủy nó, sau đó tin tiêu mới sẽ xuất hiện trong những quân cờ mà muội gọi là ảo ảnh."
Cạnh!
Một quân cờ trắng hạ xuống nối liền toàn bộ bố cục đã giăng ra. Quân đen vùng trung tâm bị cô lập, mất khí, tử vong. Những ngón tay xinh đẹp chợt điểm xuống thu đi toàn bộ tù binh, bao gồm cả quân cờ đen được đặt tại điểm Thiên Nguyên ngay từ ban đầu.
"Ta đoán chắc ngươi sẽ trở lại Vĩnh Diệu cung để lấy thứ gì đó theo lệnh. Nói đi, Thần nhi cần những gì?"
Nghiêm Tuyệt cất giọng lạnh lùng, mắt hướng về phía cửa nơi mà không biết tự khi nào đã xuất hiện một hắc y nhân quen thuộc.
"Đại hoàng tử." Lăng Vân chậm rãi cất lời.