Mục lục
[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Diệp Phong nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Hai câu thơ đạt được trình độ cơ bản thế này đúng là bút tích của Thần nhi. Chỉ là nó có ý gì đâu? Lăng Vân sẽ không bất chấp tình cảnh nguy hiểm lúc này chỉ để trở về lấy bức tranh 'tầm thường' đó cả.

Vế trên dùng cổ văn tự, vế dưới dùng tân văn tự? Hm...

"Thanh san lục thủy... thiên niên... vấn tâm..." Nghiêm Tuyệt ngập ngừng chuyển vế dưới trở về cổ văn tự, có cảm giác chẳng mấy lưu loát. "Tĩnh tại tâm, vấn tâm? U hồ, thanh thủy? Thiên niên..."

Ngồi đối diện, Diệp Phong im lặng để nhi tử tập trung phân tích. Trong nhà, đứa bé này chính là người thông minh nhất. Mặc khác, dù khá hổ thẹn nhưng phải nói rằng, đến cả Phượng Khuynh cũng chưa chắc hiểu rõ Thần nhi bằng Tuyệt nhi. Dù sao từ nhỏ tới lớn, cả ba đứa nhỏ trong nhà đều do Tuyệt nhi dẫn dắt. Hình tượng huynh trưởng của thằng bé chính là khối thiết bản lớn nhất trong lòng ba đứa trẻ kia. Cho nên với một tâm tư lắt léo đầy mưu mô của Thần nhi thì chắc chỉ mỗi Tuyệt nhi là nhận ra được thôi.

"U hồ thanh thủy, thiên niên tĩnh tại, vấn tâm tại tâm." Nghiêm Tuyệt bỗng thốt lên, sắc mặt đã trầm xuống càng thêm lạnh lẽo. "Không phải Thần nhi muốn lấy một thứ gì đó mà là muốn để lại lời nhắn cho chúng ta."

Thu lại nụ cười, Diệp Phong trầm tư nhịp nhịp ngón tay trên bàn. Hắn nói: "Bức tranh đó do ai vẽ?"

Nghiêm Tuyệt ngẫm nghĩ một chút nhưng chỉ thở dài lắc đầu. Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn chạy vội vào trong đình rồi lao vào người Diệp Phong.

"Phụ thân! Là tên khốn nào phá hoại Vĩnh Diệu cung của nhị tỷ? Con phải dày vò chết hắn!"

Đau đầu trấn an cảm xúc bạo động của Nghiêm Khánh, Diệp Phong bày ra nụ cười vô cùng hòa ái mà giảng giải. Hắn cũng không muốn quân địch chưa tiến vào hoàng cung thì nơi này đã bị tiểu ma vương đây phá nát.

"Là Thần nhi muốn xây mới lại cung điện."

Chớp mắt nghi hoặc, Nghiêm Khánh dò hỏi: "Thật?"

"Con cũng biết Thần nhi vì bảo vệ mọi người mà biến mất. Chờ con bé khỏe lại sẽ trở về, khi đó cung điện này làm sao còn xứng với khí chất và danh vọng của Thần nhi nữa. Cho nên đâu, xây mới lại mới tốt."

Liếc nhìn tiểu Khánh nhi lại bị lừa gạt trôi qua, nội tâm Nghiêm Tuyệt than thở. Hai vị muội muội đã đảm đương được trách nhiệm của mình, xem ra kế tiếp cần tập trung huấn luyện cho Khánh nhi. Quá tin người cũng là một bệnh cần phải trị, dù cho người được tin tưởng là thân nhân của mình. Nếu không sau này đệ ấy sẽ lâm vào tình cảnh rối loạn như bọn họ vậy, chỉ vì quá tin Thần nhi.

"Vậy à." Nghiêm Khánh gật gù rồi chợt hỏi: "Lúc nãy con nghe đại ca đọc thơ. Là thơ gì vậy?"

"U hồ thanh thủy, thiên niên tĩnh tại, vấn tâm tại tâm." Nghiêm Tuyệt nhàn nhạt nhắc lại.

"Ơ, sao nghe giống câu 'non xanh nước biếc ngàn năm hỏi lòng' thế?"

Ngay lập tức, hai cặp mắt sắt lạnh hướng thẳng về Nghiêm Khánh làm hắn bối rối lùi về sau vài bước. Gì vậy? Hắn nói sai gì sao?

"Làm sao con biết câu thơ đó?" Diệp Phong vội hỏi.

"Thì lúc trước Vệ tỷ phu ở đây có vẽ rất nhiều tranh thủy mặc, trong đó có một bức bị nhị tỷ đề hai câu thơ. Chính là câu con mới vừa đọc đấy." Nghiêm Khánh ngây ngốc đáp lại.

Nghe thế, cả Diệp Phong và Nghiêm Tuyệt càng chau mày chặt hơn. Liên quan đến Vệ Tường Lâm? Xem ra phải bắt tên tiểu tử đó lại rồi.

Diệp Phong xoa cằm ngẫm nghĩ. Hiện giờ ở gần Mộc Lương nhất, ngoài Thanh nhi thì cũng chỉ còn Thanh Hàn. Được rồi, để Thanh Hàn đi chắc là... không sao đâu?!

[Thanh Hàn, bắt Vệ tiểu tử lại.]

[Được.] Không cần hỏi lý do thì Tiêu Thanh Hàn đã nhanh chóng đáp ứng. Hiện tại bất cứ ai trong bọn họ yêu cầu thì đều là manh mối liên quan tới Thần nhi.

Thở nhẹ ra, Diệp Phong than vãn: "Cũng chẳng biết Phượng Khuynh thế nào rồi? Mong rằng hắn giữ được bình tĩnh, đừng lạm sát người vô tội."

Trong lúc này, Nghiêm Tuyệt lại lâm vào hỗn loạn. Hỏi lòng? Hỏi điều gì? Muội ấy rốt cuộc muốn biết điều gì?

"Chậc, vẫn không liên hệ được với Mạc Nhiên..."

"Mạc Nhiên?" Nghiêm Tuyệt như bừng tỉnh mà thốt lên: "Đúng rồi, vì sao Thần nhi kêu gọi được Thiên Túng?"

Câu hỏi này làm Diệp Phong và Nghiêm Khánh có chút không biết trả lời làm sao.

"Ngay cả tam phụ thân cũng chỉ có thể kêu gọi được Mạc Nhiên, vậy tại sao Thần nhi có thể kêu gọi Thiên Túng. Theo sử tích ghi lại, từ khi Thương Khung hình thành tới nay, trước Thần nhi không hề có bất cứ ai kêu gọi được tộc trưởng của Thập đại tộc khế ước. Ngay cả mẫu thân cũng chỉ kêu gọi được tiền nhiệm tộc trưởng của Phần Thiên tộc mà thôi. Hơn nữa, vì sao cứ nhất định phải là Thiên Trụ tộc? Thần nhi hoàn toàn có khả năng kêu gọi Phần Thiên Ấn giống như mẫu thân."

Siết chặt nắm tay, Nghiêm Tuyệt tiếp tục sắp xếp lại từ ngữ mà nói: "Mặc khác, phụ thân chẳng phải đã nói ngay cả tộc trưởng Liên Thuyên tộc và Trực Phù tộc cũng được thức tỉnh sao? Chuyện này quá trùng hợp đi. Bỏ qua chuyện của Nạp Lan Doanh Chính, hắn bởi vì do Minh Đế gián tiếp can thiệp nên mới tiếp nhận được Họa Ảnh nhưng còn nữ tử gọi Sở Lan Tâm kia? Theo tư liệu, nàng ta lúc đầu nhận là Bảo Ấn, khi đến Lời chúc phúc thì lập tức thức tỉnh Liên Thuyên Ấn. Nhưng mà..."

"Nhưng mà ngay đến Nạp Lan Doanh Chính cũng phải mất ba ngày mới có thể tạo được liên kết với Họa Ảnh. Đoan Mộc Ẩn mất đến một tháng để tái lập liên kết với Hàn Quang. Vậy mà nàng ta chỉ trong khoảnh khắc nhận Lời chúc phúc đã có thể thành công hoàn thành nghi thức với Khinh Ưu." Diệp Phong tiếp lời.

Cả hai nhìn nhau, sắc mặt đều âm u như cơn giông sắp tới.

"Nếu như đã thức tỉnh trước đó thì sao?" Nghiêm Khánh chợt hỏi.

Cả Nghiêm Tuyệt và Diệp Phong giật mình. Đúng vậy, nếu đã kêu gọi được Thần Ấn trước đó thì những nghi vấn trên đều được giải đáp. Thế nhưng, điều kiện gọi được Thần Ấn là phải thông qua đại trận pháp hoặc sức mạnh thần uy nối đến thông đạo của Thập đại tộc khế ước, được linh trí của Thương Khung thừa nhận và được Thiên đạo của lục giới chính nguyên cho phép. Dù linh trí Thương Khung có muốn che giấu cho nàng ta thì cũng không được, bởi đây là minh ước giữa chính nguyên giới là các thế giới trực thuộc cao nhất. Vậy mà theo tin báo về, thời gian trước khi Lời chúc phúc năm đó buông xuống, không hề có một đại trận pháp hoặc năng lượng thần uy nào được thôi động.

"Bắt cả Sở Lan Tâm lại. Con muốn biết nàng ta rốt cuộc là ai." Là kẻ nào mà có thể khiến Thần nhi đặt cược vào việc duy trì đế vận của chính mình.

"Nếu nói thế thì nghi vấn lớn hơn nữa: Thần nhi rốt cuộc là ai?" Diệp Phong khàn giọng hỏi.

Nghiêm Tuyệt trầm mặc. Nhìn về bàn cờ chưa được khai cuộc, hắn chợt nhớ đến lời nhắn trong túi gấm.

"Đại ca, nếu bước đầu tiên đặt quân cờ ở điểm Thiên Nguyên, như vậy những nước đi kế tiếp đều chỉ là ảo ảnh."

Là ai cùng muội chơi ván cờ ảo ảnh đó? Là ai đặt quân cờ đầu tiên vào điểm thiên nguyên?

Không thể nói được.

Đúng rồi, Lăng Vân luôn lặp lại câu nói ấy. Là 'không thể nói' mà không phải là 'không được phép nói'.

Nếu 'u hồ thanh thủy' là chỉ Sở Lan Tâm, 'vấn tâm tại tâm' là chỉ Thần nhi, vậy 'thiên niên tĩnh tại' là chỉ kẻ nào?

"À, nhị tỷ... để lại lời nhắn như vậy nhằm mục đích gì?" Nghiêm Khanh cau có sắc mặt mà hỏi, nãy giờ hắn nghe hai người họ nói mà đầu óc cứ xoay như chong chóng, chẳng hiểu gì cả.

Cả ba người nhìn nhau rồi mệt mỏi thở ra.

Đúng vậy, tìm ra đáp án nhằm mục đích gì?

--- ------ ------ ------ ------ ----

--- ------ ------ ------ ------ ----

Không gian thuần hắc ám không xác định được bất cứ vị trí nào. Đột nhiên ánh sáng lóe lên, yếu ớt như một đốm lửa sắp tàn. Nương theo ánh sáng nhỏ nhoi đó, một tháp băng khổng lồ dần hiện ra. Ma văn vây kín cả tháp và lưu động thành dòng, năng lượng tỏa ra dịu nhẹ tràn ngập sinh cơ.

Tại trung tâm của tháp băng, hai bóng người tĩnh lặng lơ lửng bên trong, cơ thể đều bị sương giá bao phủ. Dung nhan cả hai giống nhau như đúc, tinh xảo như điêu khắc nhưng không diễm lệ, vẻ mặt an tường vô bi vô ai. Thế rồi cơ thể cả hai người dần sáng lên, cuối cùng tựa như quang minh thắp sáng toàn bộ tháp băng. Rất lâu sau đó, ánh sáng nhẹ dần rồi hội tụ thành một đoàn sáng bay ra khỏi vùng băng tuyết này.

Quang ti lưu động, ma văn xuất hiện, chẳng mấy chốc đoàn sáng đã hóa thành hình người mông lung.

"Thức tỉnh có được không? Xem như ta cầu xin con đấy, hài tử của ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK