Mục lục
[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Tường Lâm thở dài dừng chân rồi xoay người về sau. Đối diện hắn là một nữ tử thanh tú trong phục sức của Thiên Hành giả.

Đón nhận ánh mắt có vài phần phiền chán của Vệ Tường Lâm, Ngân Triều bối rối cười trừ vài cái. Nàng lắp bắp thốt lên: "Chưởng môn sư huynh, ta... Xin lỗi, Vệ công tử."

Cảm nhận ánh mắt bình thản kia tăng thêm phần sắc lạnh, Ngân Triều vội vàng thay đổi xưng hô, trong lòng ảo não không thôi. Ngân Triều ngốc, chưởng môn sư huynh đã chuyển kiếp nhưng tính cách thì vẫn chẳng đổi chút nào, nếu xưng hô không đúng thì sẽ bị phạt nặng a.

"Thân là Thiên Hành giả, ngươi vì sao không về chính nguyên giới mà cứ đi theo ta?"

Nghe hỏi, Ngân Triều vui vẻ đáp lời: "Mặt trên hạ lệnh cho Thiên Hành giả và Chấp pháp giả thủ tại các thế giới cho tới khi các vị Đại Đế tỉnh lại. Về phần... ờm, ở Thương Khung ta không quen ai ngoài..."

"Chúng ta không quen." Vệ Tường Lâm hờ hững ngắt lời của Ngân Triều. Hắn nhíu mày nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng ấy, nội tâm bình thản lạ thường rồi xoay người tiếp tục bước đi. Đối với hắn, hai chữ kiếp trước quá mức xa lạ. Nếu đã chuyển thế đầu thai tức là không cần lưu luyến những gì còn vương lại, nhân quả tuần hoàn khi đến lúc sẽ hoàn trả lại thôi. Hiện tại hắn là Vệ Tường Lâm của Thương Khung, không hơn.

Nhìn bóng dáng Vệ Tường Lâm mất hút vào đường phố sầm uất, Ngân Triều thở dài cúi đầu xuống. Chưởng môn sư huynh vẫn lạnh nhạt như ngày nào.

"Ngân Triều!"

Giật mình ngẩn đầu lên, Ngân Triều thu lại vẻ mặt não nề rồi đứng thẳng người. Vừa đến là năm Thiên Hành giả khác cùng được phái xuống Thương Khung chung với nàng.

"Nhanh đi thôi. Người ở ba mươi ba tầng trời vốn có ân oán với các Hộ sứ Thương Khung, hiện tại đã đánh lên rồi." Nam nhân đi đầu vội nói.

"Được." Biết tình thế cấp bách, Ngân Triều vội vã rời đi cùng với đồng bạn của mình. Nàng tiếc nuối liếc mắt về sau, biết rõ người đã không còn nhưng vẫn thất vọng một phen.

Chưởng môn sư huynh, huynh trước giờ chưa từng dừng chân chờ đợi ai. Kể cả năm xưa khi vì tông môn tự bạo ngăn địch nhân, huynh vẫn chỉ một mình đương đầu mà không cho chúng ta trợ giúp. Khi đó ta cảm thấy huynh thật ngốc nhưng chờ tới khi bản thân ta nỗ lực đến được chính nguyên giới, trở thành Thiên Hành giả, lúc ấy ta mới biết người ngu ngốc là ta.

Ta đối với huynh là ngưỡng mộ, là kính trọng, là chân ái. Thời gian qua lâu như vậy, trong vô vàn các thế giới, chúng ta lại tương phùng ở Thương Khung. Ngân Triều ta có nên tranh thủ cho chính mình một cơ hội?

"Ngân Triều, đừng cố chấp."

Hốt hoảng nhìn về người dẫn đầu, Ngân Triều hoảng sợ không thốt lên lời.

Nam nhân thấy vậy buông tiếng thở dài mà nói: "Hắn là cư dân của Thương Khung, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"

Ngân Triều rũ mắt xuống không đáp. Những người xung quanh thấy vậy chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Điều kiện được chuyển kiếp ở Thương Khung, hoặc là nhân quả tuần hoàn tại Thương Khung vẫn còn ràng buộc, nghĩa là nhân sinh đầu tiên của người đó được an bài tại Thương Khung, chưa từng chuyển kiếp luân hồi; hoặc là mang đại lượng công đức ở kiếp trước tại một thế giới khác, gần như không còn ràng buộc nhân quả ở các kiếp nhân sinh trước. Do đó, Ngân Lâm mà Ngân Triều từng quen biết vốn đã không còn bất cứ liên hệ nào với nàng ấy nữa rồi. Dù cho có lấy lại ký ức thì cả hai người họ cũng chỉ phải bắt đầu lại từ đầu.

Một nữ nhân bước đến vỗ nhẹ vào vai Ngân Triều mà nói: "Ngươi nếu không bỏ xuống Ngân Lâm thì không có tư cách theo đuổi Vệ Tường Lâm. Càng huống chi..." Nói tới đây, nữ nhân hơi ngập ngừng, vẻ mặt biến đổi một cách hợm hĩnh.

"Huống chi cái gì?" Ngân Triều hạ giọng hỏi.

"Huống chi hắn là nam nhân Thương Khung. Ngươi cứ mang bộ dạng... nhỏ nhắn xinh xinh lại hay ngượng ngùng thế này thì... làm sao mà theo đuổi người ta được."

Mọi người câm lặng như hến. Ánh mắt họ đổ dồn về nữ nhân kia mang theo ý tứ khâm phục rõ ràng. Đại tỷ, tiểu cô nương nhà họ mới vừa tương tư, tỷ có cần đả kích như vậy không?

Nữ nhân nhún vai tỏ vẻ hết cách. Nàng chỉ muốn Ngân Triều đối diện với sự thật thôi.

Thở dài một hơi, Ngân Triều rầu rĩ cất lời: "Ta hiểu rồi. Ta sẽ không đồng nhất hắn với Ngân Lâm nữa. Ta, ta sẽ mạnh mẽ hơn."

"Hiểu thì tốt. Đi thôi." Nam nhân cảm thấy nhẹ lòng rồi khởi động quyển trục dịch chuyển. "Chúng ta chậm trễ thời gian rồi, không biết Mạc Hộ sứ và bọn họ có nháo ra tai nạn chết người không nữa."

Năm xưa toàn bộ Hộ sứ hiện tại của Thương Khung đều khiến chính nguyên giới long đong khốn khổ một phen. Nhóm người của Vũ Đình Thiên Thanh thì khỏi bàn, thậm chí bọn người Mạc Tích Chi, Nam Yến, Doãn Sơ Đồng,... cũng không kém cạnh bao nhiêu. Bởi thế mỗi khi Thương Khung có người "phi thăng" là cả lục giới chính nguyên đều mở ra trạng thái khẩn trương tột cùng.

"Nhắc mới nhớ, tại sao lần này cư dân ba mươi ba tầng trời bị an bài ở tạm tại Thương Khung?"

"Là lệnh của Ma Đế, ta làm sao biết được."

***

Rót tách trà đưa đến cho Vệ Tường Lâm, Doanh Chính buồn cười hỏi: "Lại bị nữ nhân kia bám theo?"

Vệ Tường Lâm gật đầu nhận lấy tách trà. Hương thơm dịu nhẹ của trà Hồng mai thoang thoảng quanh chóp mũi, sắc hồng thắm tươi sáng tựa như sắc cam thảo, nhấp ngụm nhỏ thưởng thức là vị ngọt thanh đậm rất đặc trưng đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí.

Một tách trà Hồng mai đã đủ làm lắng lại tâm tình phiền muộn của bản thân.

"Ta thấy nữ nhân đó rất tốt." Doanh Chính nâng tay chống cằm, vẻ mặt cười duyên mở lời: "Mặc dù tính cách hay e thẹn, dung mạo và dáng người... ờ, so với nam nhân chúng ta còn tinh tế nhưng thôi không sao, nàng ấy vốn là cư dân Đông Tước mà."

"Không thích." Vệ Tường Lâm đặt lại tách trà xuống bàn, môi hơi mím lại. Hắn nhìn ra cảnh sắc bên ngoài mà than nhẹ, "Ta cảm thấy mọi thứ vốn không nên như vậy."

Doanh Chính cười cười không nói gì cả.

Dương quang đã không còn mãnh liệt, nơi chân trời hiện đang trải rộng một tấm nhung lụa diễm lệ được dệt bởi ráng chiều hoàng hôn. Từng gợn mây theo gió chầm chậm trôi đi mang theo chút tâm tình hư ảo lạc vào quên lãng.

Vệ Tường Lâm đăm chiêu nhìn sắc hồng rạng rỡ nơi thiên không, lâu lâu được đan xen bởi những đạo sáng mãnh liệt dao động trong nguồn năng lượng cuộn trào, hắn biết nơi đó lại là một cuộc ẩu đả với những người đến từ ba mươi ba tầng trời. Chiến sự vừa dứt thì phiền toái lại tới, hiện giờ Thương Khung chẳng khác nào một đống hỗn độn.

"Ngươi đâu?"

Doanh Chính chớp mắt vài cái nghi hoặc.

"Ta được biết, có vài nữ nhân vì theo đuổi ngươi thậm chí thề với cả Thiên đạo đời đời kiếp kiếp chỉ có mình ngươi, hiền thục công tử tài đức hơn người Nạp Lan Doanh Chính."

Nghe vậy, Doanh Chính bật cười thành tiếng, vẻ mặt hiện rõ hai chữ "chế nhạo". Đôi mắt phượng hơi khép lại, mi cong rũ xuống như cánh bướm chập chờn, hắn đáp lời bằng cách kéo dài âm điệu với tông giọng lạnh lùng: "Sau sự việc của phụ thân, ta tự nhủ hiền thục chính là vũ khí đoạt mệnh của nam nhân. Kể từ đó, ta ra sức học tập tiếp quản gia nghiệp, tu luyện chiến đấu nhằm áp chế bọn nữ nhân cũng chẳng màng người ngoài nói ta không tuân thủ đức hạnh, chẳng hiểu thế nào mà danh hiện hiền thục công tử này vẫn rơi xuống đầu ta."

Ngã người về sau một chút, Doanh Chính để lộ toàn bộ khí tràng của mình. Cảm giác áp bách như bị vây trong tầng tầng đao phong làm Vệ Tường Lâm đôi chút ngỡ ngàng. Người đối diện với hắn hiện tại tựa như một lưỡi đao sắc nhọn, hơi vô ý một chút sẽ bị hắn khiến cho huyết nhục mơ hồ. Hắc ám vô hình bao phủ xung quanh hắn làm sinh cơ khắp nơi tàn lụi vào hư vô. Người này có chỗ nào liên hệ được với hai chữ "hiền thục" chứ?

"Thấy không, cả ngươi cũng chỉ miễn cưỡng đối chọi lại với ta thì bọn nữ nhân kia làm sao sánh được." Doanh Chính thu liễm lại chính mình rồi lại trở về dáng vẻ ôn nhu diễm lệ như thường ngày. "Ta không tin cái gọi là nhất kiến chung tình có thể làm nền tảng cho một ái tình vững chắc. Nếu không có gian nan hoặc thấu hiểu thì nhất kiến đó mãi mãi chỉ là hư tình mà thôi."

Thở dài phiền muộn, Vệ Tường Lâm nói: "Một chút rung động cũng không?"

Nghe vậy, Doanh Chính hơi hiểu ý của Vệ Tường Lâm mà đáp: "Đúng, ta vốn nghĩ nếu nghe được có người vì bản thân nguyện kiếp đời chỉ có chính mình thì sẽ rung động, thổn thức hoặc là khâm phục... nhưng không có gì cả. Ta muốn một nữ nhân yêu ta, sủng ta, cả đời chỉ chung thủy với ta nhưng tại sao khi gặp được người như vậy, một chút xao động tâm tình ta cũng không có?"

Doanh Chính càng nói càng nhỏ, cuối cùng là thì thào mang theo sự hoang mang xâm chiếm tâm trí. Thấy hắn như vậy, Vệ Tường Lâm cũng trầm mặc suy tư.

Thời gian cứ thế dần trôi, mãi đến khi sắc trời ảm đạm thì cả hai người mới bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Lúc này, Vệ Tường Lâm chợt lên tiếng:

"Còn một chuyện, đôi khuyên tai của ngươi có tháo xuống được không?"

Doanh Chính lắc đầu, tay vô thức chạm vào đôi khuyên ngọc khắc hình mẫu đơn đeo trên vành tai.

"Ta cũng không. Thời gian này Thương Khung rất quỷ dị, ta nghĩ nó có liên quan." Vệ Tường Lâm tiếp lời, "Minh Kha không nói cho ta mọi việc vì bị hạn chế bởi quy tắc của chính nguyên giới. Bản thân ta đoán rằng, cả hai chúng ta đều có liên quan mật thiết với người thao túng phía sau."

Doanh Chính trầm ngâm nói: "Sau khi loại trừ thì chỉ còn lại các vị quốc chủ ngũ đại cường quốc, các vị đứng đầu Thất Sát điện, Thiên Địa Thương hội và Đấu trường đại lục, Yên Khê đảo chủ, Hải Vực Huyền chủ, những người đến từ ba mươi ba tầng trời, Diệu vương và Nhật Linh vương... ư!"

Cả Doanh Chính và Vệ Tường Lâm nhíu mày xoa nhẹ vành tai. Nơi đó đột ngột nóng lên một cách khủng khiếp nhưng rồi lại nhanh chóng dịu mát trở lại. Kém chút nữa là cả hai cho rằng bản thân đã bị ám toán bằng độc hỏa ăn mòn.

"Quái lạ." Doanh Chính lầu bầu một cách khó chịu. "Chúng ta nói đến đâu rồi?"

"Tình trạng hiện tại của Thương Khung." Vệ Tường Lâm đáp lời, tâm trí lại xoay chuyển liên hồi. Cảm giác này lại tới nữa, dường như có chuyện gì đó mà cả hắn và Doanh Chính không được phép tìm ra chân tướng. Vì sao?

"Đừng nghĩ ngợi nữa." Doanh Chính gõ gõ tay lên mặt bàn mà nói: "Có người ngăn không cho chúng ta tìm hiểu sâu hơn trong chuyện này. Nguyên nhân ngoài việc không để hai ta lo lắng thì còn có ý định... lui bước."

Nói tới đây, Doanh Chính thu lại nụ cười, vẻ mặt thoáng chút ưu thương ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

"Là một nữ nhân, địa vị lẫn thực lực đều ở đỉnh cao của chính nguyên giới, quen biết thậm chí hiểu rõ chúng ta nhưng trong lòng có vẻ tồn tại khá nhiều gút mắc." Vệ Tường Lâm nhàn nhạt cất lời, tay vân vê tách trà một cách tùy ý. "Đây cũng là lý do ngươi không cảm thấy rung động trước những hứa hẹn bền chắc thậm chí là chân tình của người khác."

"Ta không thích ngươi." Doanh Chính rầu rĩ cất lời.

Nhướng mày một cái, Vệ Tường Lâm nhàn nhạt đáp lại: "Ta cũng vậy."

Trong lòng họ đều hiểu rõ, chỉ là tạm nhân nhượng mà thôi. Ai lại chẳng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân tiếc rằng có một số chuyện không phải muốn là toàn vẹn đôi bên.

"Đúng rồi, Chiến Dã sao còn chưa tới?" Doanh Chính nói sang chuyện khác phá vỡ không khí ngột ngạt xung xung. "Thời gian này ta thấy hắn rất quái lạ. Mỗi lần gặp mặt cứ có cảm giác ta sống một ngày mà hắn đã trải qua cả trăm năm vậy."

"Ngươi không cảm thấy mỗi lần gặp hắn thì hai chúng ta sẽ càng thêm lo lắng bất an?" Vệ Tường Lâm rũ mắt đặt câu hỏi, thanh âm nhẹ hẫng tựa gió thoảng.

Doanh Chính gật gù tán thành, "Đúng là có cảm giác như vậy. Cứ như có người rất quan trọng đang gặp nạn vậy."

Đột nhiên vào lúc này, khí trời chợt chuyển lạnh. Doanh Chính và Vệ Tường Lâm nhíu mày nhìn ra ngoài. Bọn họ hiện đang ở tiểu đình bên Hương hồ, xung quanh đã chẳng còn bao nhiêu người, khung cảnh rất thanh vắng.

Chỉ trong chớp mắt, trận văn của Hàm Trì tộc chợt hiện. Chưa kịp để hai người họ lấy lại tinh thần thì một bóng dáng đã lao nhanh đế trước mặt họ.

"Nhanh cho ta xem đôi khuyên tai của các ngươi!!!"

Doanh Chính theo phản xạ phòng ngự vô tình đánh một chưởng vào người trước mặt, sau đó hắn hơi mở to mắt kinh ngạc đến tột cùng. Chờ đến lúc người kia đã lùi ra xa, Doanh Chính vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Đối diện, Vệ Tường Lâm cũng hoang mang không kém.

"Ta, ta không cố ý." Doanh Chính hốt hoảng vội đứng bật người dậy muốn đỡ lấy người kia, tiếc rằng hắn chậm hơn so với Hàn Quang.

"Không phải lỗi của ngươi. Chủ nhân ta vốn đã trọng thương trước đó."

"Khụ, khụ..." Vươn tay lau đi vết máu nơi khóe môi, Đoan Mộc Ẩn thở dốc cất lời: "Không sao, chưa chết được. Bản công tử phúc lớn mệnh lớn, chỉ bằng ngươi thì sao... khụ, khụ, đau chết mất."

Hết cách với bản tính hấp tấp của chủ nhân mình, Hàn Quang thở dài tiếp tục điều hòa lại tâm mạch cho ngài ấy.

"Ngươi xem đôi khuyên tai làm gì?" Vệ Tường Lâm chau mày hỏi.

Vỗ vỗ ngực mà hít thở đều đều, Đoan Mộc Ẩn chờ tới khi thoát khỏi cảm giác đau xót thì mới đáp trả: "Ta phát hiện bảo tàng, lưu chuyển đồ đằng trên manh mối và cấm chế khá giống văn hoa khắc trên đôi khuyên tai của các ngươi." Nói tới đây, Đoan Mộc Ẩn đắc ý cười to, "Ha ha ha, còn ai lợi hại hơn bản công tử ta đây! Người sở hữu bảo tàng này chắc chắc phú khả địch quốc, thậm chí so với Thất Sát điện không kém bao nhiêu. Chỉ cần tìm ra người đó rồi thủ tiêu vậy thì toàn bộ tài sản đều sẽ thuộc về bản công tử. Ha ha ha a đau, đau, khụ khụ..."

Doanh Chính: "..."

Vệ Tường Lâm: "..."

Bọn họ có dự cảm chẳng lành.

Hàn Quang: "..."

Họa Ảnh: "..."

Minh Kha: "..."

Bọn họ có nên tìm nơi ẩn náu? Muốn thủ tiêu vị kia.... nan càng thêm nan.

Cũng trong lúc này, tại thiên không sập tối chợt lóe lên chút dao động rồi quy về tĩnh tại.

Mạc Tà nằm bò trên phòng hộ không gian mà cười sảng khoái, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy được khóe mắt hắn đã long lanh giọt lệ. Xiêm y hồng sắc chói mắt bị hắn làm lăn lộn chẳng ra kiểu dáng gì nữa, phần lớn da thịt đều lộ ra bên ngoài.

Ngồi một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Mạc Tà, bọn người Kỷ Vô Song vô thức lùi ra xa một chút.

"Tiểu tử đó nếu biết người mà hắn muốn thủ tiêu là Ma Đế thì không biết sẽ có biểu cảm gì nữa." Mạc Tà nằm dài luôn ra phòng hộ, tay chống cằm cười tủm tỉm.

"Ngươi cười đủ thì đi giám sát nha đầu Nguyệt Lệnh tộc đi." Chiến Hỏa Ca nhăn mặt mà nói, tay xua xua như đuổi ruồi đối với Mạc Tà.

"Ta để cho Hạ Ngân đi rồi. Hôm nay ta còn một buổi biểu diễn, các ngươi nhớ đến xem đấy." Nói xong, Mạc Tà còn nháy mắt vài cái làm bọn người đối diện sởn cả gai óc.

Tề Dự ngồi ngẩn ngơ chợt quay đầu hỏi: "Buổi biểu diễn gì?"

Mạc Tà cười đến run người, tay mở nan phiến phe phe phẩy phẩy đáp: "Đệ nhất hoa khôi Xuân lâu đấu giá đêm đầu tiên nha~~~~"

Sặc!!!

Cả đám ho khan liên tục, mắt nhìn Mạc Tà như nhìn thấy quái vật. Người này điên rồi sao mà chui đầu vào kỹ viện làm hoa khôi? Nhưng điều trọng yếu ở đây là nữ nhân nào dám "mua" đêm đầu tiên của ngươi hả? Hả? Hả? Một điều quan trọng khác là ngươi còn có "đêm đầu tiên" sao?

Mặc kệ những ánh nhìn quỷ dị, Mạc Tà bắt đầu mơ màng thốt lên: "Trong Xuân lâu có rất nhiều mỹ nhân đấy, chậc chậc, không uổng công ta đến Thương Khung chút nào."

Thả hồn phiêu lãng một lúc lâu, Mạc Tà chợt tính thời gian rồi cười khùng khục vẫy vẫy tay chào mà biến mất dạng, bỏ lại cả đám người ác hàn kinh tởm.

Đỡ trán nhìn trời, Kỷ Vô Song thở dài nói: "Mặc kệ hắn đi, có khi hắn làm hoa khôi lại có thể khiến những người ở ba mươi ba tầng trời càng thêm phối hợp với kế hoạch của Ma Đế đấy."

Nghe vậy, sắc mặt những người còn lại lập tức đen như chưa từng đen hơn. Bọn họ có nên may mắn vì được chọn làm "giám sát" trong chuyện này? Thử nghĩ sẽ có ai nghi ngờ những ứng viên như bọn họ chứ. Quá thâm độc mà!

"Thôi, thôi, ai làm chuyện nấy đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK