Mục lục
[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa đá từ từ nâng lên để lộ gian phòng u tối phía sau. Nghiêm Thần và Lăng Vân chậm rãi bước vào. Lập tức, dạ minh châu khảm đầy trên các bức tường như được vạch bỏ lớp màn che mà đồng loạt chiếu sáng khắp nơi. Nghiêm Thần nhìn quanh một lượt, cuối cùng mới thở ra nhẹ nhõm.

Đi lòng vòng nãy giờ cuối cùng cũng đến được tàng thư các.

Lúc trước khi đến di tích, mọi người không phát hiện ra được các thông đạo ẩn sâu bên dưới vì đại sảnh đó được thiết kế tách biệt chỉ để tạm trú. Chân chính nơi cu ngụ cuối cùng của tộc Iyik chính là khối kiến trúc đồ sộ ẩn càng thêm sâu bên dưới lòng đất. Năm đó nếu không phải cô còn nhớ rõ hình dạng trận pháp mở lối vào di tích, sau này kết hợp với các kiến thức mà họ truyền lại thì cô còn không biết có bí ẩn ẩn dấu bên trong.

Tàng thư các rất lớn, vách tường và trụ đỡ đều làm bằng đá rất chắc chắn, các thanh đỡ thậm chí còn được làm bằng tinh thiết. Dạ minh châu khảm đầy trên trần và các góc quanh, các giá sách đồ sộ làm người nhìn kinh ngạc. Cách bày trí đơn giản mà trang nhã tạo ra một không gian rất thư thái để đọc sách. Trải qua bao nhiêu năm chôn giấu như vậy mà khu di tích này vẫn còn nguyên vẹn, thật không hổ là kiệt tác.

“Các ngươi cứ tham quan tự nhiên đi, học được cái gì thì học, sẽ giúp ích rất nhiều sau này.” Nghiêm Thần quay sang nói với Lăng Vân và Đoan Mộc Ẩn đang nằm trên vai của hắn. Hai người họ nghe vậy thì gật đầu rồi tự động tản ra. Nghiêm Thần cũng bắt đầu đi đến gần giá sách cạnh mình nhất.

Nhẹ rút ra một quyển sách bất kì, Nghiêm Thần phủi đi lớp bụi trên đó rồi nhìn dòng chữ bên trên: Dược đạo. Đây hẳn là khu sách cho y sư và luyện dược sư. Nghiêm Thần trả cuốn sách về chỗ cũ rồi đi đến giá sách khác. Tùy tiện rút lấy một cuốn sách, Nghiêm Thần hơi ngạc nhiên nhìn tựa đề: Kiếm tâm. Luyện kiếm cốt ở lĩnh ngộ và tích lũy kinh nghiệm, mà kiếm tâm chính là tinh túy của người luyện kiếm. Mỗi người mỗi vẻ, kiếm tâm biến hóa khôn lường kỳ ảo, nó cũng là một phần rất quan trọng để ngộ ra kiếm đạo. Cho nên, kiếm tâm thường rất khó truyền đạt cho người khác bởi nó vì tâm của mỗi người mà sinh.

“Tâm tĩnh như nước, kiếm ý phiêu bồng; sục sôi tâm chiến, kiếm tựa vũ bão, tâm động hân hoan, kiếm tràn nhựa sống; chìm trong thù hận, tâm ma trói buộc…” Nghiêm Thần khẽ đọc những dòng trích dẫn trên bìa sách, tâm trí bất chợt bị chấn động khiến cô hốt hoảng cầm quyển sách ra khuất khỏi tầm mắt. Chờ đến khi ổn định lại tâm thức, cô mới lần nữa lấy quyển sách tới trước mắt mà nhìn. Kiếm ý, hơn nữa là kiếm ý vô cùng cường đại. Người viết ra cuốn sách này, nếu không phải cao thủ luyện đạo thì cũng là người lĩnh ngộ kiếm đạo hết sức thâm thúy.

“Chủ nhân, ta khuyên ngài khi nào luyện tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất thì hãy quay lại đây đọc cuốn sách này, như thế mới tốt cho ngài.” Thiên Túng đứng phía sau nhìn Nghiêm Thần rối rắm không chịu buông cuốn sách mà lên tiếng. Chủ nhân hiện giờ mới ở nhập vi kiếm pháp, tức là hoàn mỹ khống chế thân thể cũng như khống chế kiếm, cả hai như hợp thành một. Chỉ là đến mức độ nhân kiếm hợp nhất thì e là hơi lâu a.

“Nhưng… ngay cả một thanh kiếm ta cũng không có.” Nghiêm Thần ủ rũ lên tiếng. Luyện bộ pháp và kiếm pháp thì không sao, nhưng chỉ cần kết hợp với năng lượng hắc ám là hầu như chẳng có mấy thanh kiếm còn trụ được mà sống còn với cô chứ đừng nói tới ma khí. Hai thanh kiếm tốt nhất mà cô có được, một thanh năm mười tuổi bị gãy khi đánh với Tường Lâm, một thanh mới đây cũng gãy khi đánh với Hoàng Phủ Luân Tang, rất nghẹn ngào có được không.

Thiên Túng cảm nhận nỗi lòng của chủ nhân mình mà không biết an ủi thế nào. Nói chủ nhân cường đại đến nỗi kiếm ở Thương Khung chẳng thanh nào phù hợp? Lời này vừa ra sẽ bị người ta nhổ nước miếng dìm chết. Nói chủ nhân cứ tùy duyên chờ khải linh khí hoặc nhập thần khí? Lời này càng bị người khác chế giễu mơ mộng hão huyền. Suy nghĩ một hồi, Thiên Túng đành ngập ngừng lên tiếng: “Không thì… nhờ phụ mẫu của ngài đem siêu nguyên khí từ chính nguyên giới về cho ngài?”

Nghe vậy, Nghiêm Thần trợn trắng mắt nhìn Thiên Túng rồi trả cuốn sách về chỗ cũ, bực dọc rời đi. Nếu cô có thể sử dụng siêu nguyên khí thì từ lâu đã nhờ phụ thân đem về mấy thanh rồi.

Biết bản thân đưa ra chủ ý ngu ngốc, Thiên Túng cười ha ha cho có lệ rồi lững thững theo sau Nghiêm Thần.

Trong tàng thư các, cứ cách mỗi ba khu sách là có một cổng vòm nhỏ bên cạnh dẫn vào một căn phòng biệt lập. Mỗi phòng mỗi vẻ không giống nhau, có phòng là một dược kho, có phòng là một luyện thất, có phòng lại bố trí giống tiền trang, có phòng thì tựa… tạp phòng,… Nghiêm Thần tìm kiếm một hồi mới đến được căn phòng dùng để thí nghiệm trận pháp. Phòng này khá lớn, không gian phong bế kín kẽ, từng kệ gác chứa đầy các nguyên vật liệu để lập trận cũng như sách hướng dẫn. Ngồi vào bàn được kê gần gác sách, Nghiêm Thần hứng thú lật xem lịch sử bản thiết kế ‘Thông liên trận’.

“Lấy ý tưởng từ Thông linh trận của Thương Ngạn, kết hợp với Đại trận liên Ấn của Thương Khung, trên nguyên tắc vận hành của Lời chúc phúc, ta đột nhiên nghĩ nếu có thể tạo ra một cơ duyên để kêu gọi Thần Ấn thì đây sẽ là thành quả nghiên cứu được lưu vào sử sách. Vì thế, ta thực hiện ý tưởng này của mình… Mọi thứ gần như sắp hoàn thành, ta có thể tưởng tượng được kỳ cảnh vĩ đại khi mà trận pháp được sinh ra. Đáng tiếc, chiến trận giữa An Trần và Trường An đang ngày càng lan rộng, ta không thể không tạm ngừng việc nghiên cứu lại… Lưỡng bại câu thương, quốc vận suy tàn, có lẽ cả An Trần và Trường An sắp trở một phần của lịch sử. Bắc Chiến xâm lấn Trường An, Tây Vệ chia cắt An Trần, Nam Hà bàng quan đứng nhìn, Đông Ly thủ vững bờ cõi… mọi thứ đều đang hiện rõ, vùng lãnh thổ rộng lớn của trung đại lục này sắp đổi chủ, và bộ tộc Iyik ta cũng sẽ theo đó diệt vong…”

“Thủ hộ An Trần quốc gần ngàn năm, có lẽ cũng đến lúc phải rời khỏi vũ đài. Điều đáng tiếc duy nhất của ta là tuyệt học của bộ tộc có nguy cơ biến mất. Ta không muốn điều đó xảy ra… Trước đây thế nào đã không quan trọng, ta hiện giờ chỉ muốn bộ tộc ta vẫn mãi hiện thế trước mắt người đời, dù chỉ là trong những trang sách cũng được. Tri thức của tộc ta sẽ là người dẫn dắt thế hệ trẻ sau này, sử tích của tộc ta sẽ là nguồn tâm linh của thế hệ trẻ nối tiếp… Sẽ không ai có thể phủ nhận hay quên đi bộ tộc Iyik ta.”

“Ta cùng tộc nhân trao lại di tích này cho hậu bối, những người xứng đáng được nhận nó, hy vọng họ sẽ ngày càng phát huy và hoàn thiện chúng hơn… Còn với Thông liên trận, ta cũng gửi gắm lại cho người thông qua ải Độn giáp của ta, thay ta hoàn thành nó. Điểm mấu chốt cuối cùng mà ta vẫn không làm được chính là tìm nguồn năng lượng thôi động liên kết đến Thập đại tộc khế ước, một nguồn năng lượng đủ để phá tan trói buộc của Thương Khung đối với phàm nhân chúng ta. Chỉ cần tìm được nó, Thông liên trận sẽ hiện thế… Nhờ ngươi, hậu bối!”

Nghiêm Thần cảm khái đọc tới dòng chữ cuối cùng, thật tâm kính phục vị tiền bối này. Rất nhiều bộ tộc vĩ đại đến lúc diệt vong vẫn khư khư giữ lấy tri thức của mình, không cho ngoại truyền, khiến dòng lịch sử của thế giới vận hành chậm đi rất nhiều. Cô không đánh giá đó là đúng hay sai, dù sao có những tri thức đúng thật là ‘không nên’ ngoại truyền. Hơn nữa thời chiến loạn, nước thắng trận thường không dễ gì lưu lại tuyệt học của nước bại trận, cho nên trên tư tưởng ‘thay vì để ngươi hủy thì chính ta sẽ hủy’, như vậy còn có thể ghê tởm kẻ thù, khiến chúng khó chịu cũng không biết chừng.

So sánh vậy thì bộ tộc Iyik rộng rãi hơn nhiều dù họ vẫn đặt đủ cơ quan vượt ải để chọn người kế thừa những tri thức này. Không biết khi đó tại những ải còn lại, ai là người vượt qua nhỉ? Nếu là người quen thì cô phải dẫn họ tới đây học tập mới được. Còn người lạ, chỉ cần không phải kẻ thù thì chẳng sao hết. Dù gì di tích này không phải của cô, cũng không phải chỉ mình cô mới mở được nó.

“Để xem, Thông liên trận thiết lập ở chính sảnh Tàng thư các, chỉ cần khởi động phòng hộ trận và đưa vào năng lượng thích hợp để mở liên kết, đứng tại trung tâm thì người đó sẽ có hội một lần nữa kêu gọi Ấn…” Nghiêm Thần chau mày ngẫm nghĩ. Nguyên lý này, nói thì đơn giản nhưng thực hiện hơi bị rắc rối a. Đại trận liên Ấn thành công chủ yếu do trẻ nhỏ được Thương Khung quy định có thể nhận Ấn vào lúc đó, Lời chúc phúc là do linh mạch hội tụ kết hợp với năng lượng tinh nguyên của chính nguyên giới mở ra thông đạo đến Thập đại tộc khế ước. Như vậy, để tìm một nguồn năng lượng thay thế tương tự thật sự là quá khó, hơn nữa còn không thể để Thương Khung gạt bỏ nó nữa.

Day day thái dương, Nghiêm Thần rời khỏi chỗ ngồi đi đến các kệ sách khác, cô cần nhiều tư liệu hơn nữa. Đột nhiên, sống lưng Nghiêm Thần lạnh toát. Lập tức xoay người lại, Nghiêm Thần kinh ngạc thốt lên: “Phụ…” Chữ ‘thân’ bị mắc nghẹn lại nơi cổ họng.

Mười lăm năm trời quan sát, cô dễ dàng phát hiện ra được người trước mắt không phải là phụ thân Lam Phượng Khuynh mà là… Ma Lam Duật đại nhân.

“Sao lại không gọi phụ thân?” Ma Lam Duật giả vờ đau lòng mà lấy khăn tay ra chấm nước mắt, mặc dù theo góc nhìn của Nghiêm Thần thì cô chẳng thấy một giọt nước mắt nào chảy ra cả. “Có biết ta mong chờ hai tiếng ‘phụ thân’ tới cỡ nào không? Như nước biển cuồn cuộn không dứt, như núi cao sừng sững không ngã, như nhật nguyệt soi sáng vũ trụ, như chính nguyên giới bao năm rồi mà chẳng khá hơn chút nào.”

Nghiêm Thần nghe tới những lời cuối cùng thì khóe miệng giật giật vài cái. Cô thật sự rất muốn nói: Ngài lạc để rồi. Quả nhiên cùng với phụ thân là một, đều thoát tuyến như nhau.

Đột ngột, Ma Lam Duật đến trước mặt Nghiêm Thần không một tiếng động, bàn tay nâng lên xoa xoa mái tóc của cô. Nghiêm Thần chưa kịp lấy lại tinh thần thì bị động tác của Ma Lam Duật làm sững sờ. Thật… hòa ái, tựa như phụ thân vẫn thường sủng nịnh cô như vậy. Nhưng chẳng mấy chốc, cái cảm xúc gọi là ‘cảm động’ của Nghiêm Thần lập tức bị đánh tan, vì đầu tóc của cô đã bị Ma Lam Duật đại nhân vò rối như tổ quạ.

“Đừng vò nữa!” Cuối cùng Nghiêm Thần nhịn không được mà rít qua kẽ răng. Thấy vậy, Ma Lam Duật thu tay về mà cười đến đắc ý. Đã nói thôi, chiêu này dù cho mặt than, mặt tảng đá, mặt lạnh lùng gì gì đó cũng bị đánh tan. Con gái a, cảm xúc biểu lộ nhiều mới tốt, suốt ngày nghiêm túc lão thành nhìn thật ‘đau lòng’. Đột nhiên có một cô con gái thế này: xinh đẹp, cường đại, tao nhã, thân thiện,… quả nhiên hắn nhặt được bảo a!

Điểm nhẹ lên mi tâm của Nghiêm Thần, một hồi lâu, Ma Lam Duật mới thu tay mà nói: “Năng nguyên xem như đã được ổn định, căn cơ ngộ đạo cũng có tiến triển, rất tốt.”

Nghiêm Thần ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Tiểu Nghiêm Thần nhi a, trừ phi hắn làm ra chuyện không thể tha thứ, còn lại hãy bao dung một chút…. Lam Lam xét cho cùng cũng có thể coi là phụ thân của ngươi.

“Bảo bối!”

“Dạ.” Nghiêm Thần theo phản xạ đáp lại rồi giật mình nhìn Ma Lam Duật. Thật chẳng khác nào từ một khuôn đúc ra, dù là tinh tế diễm lệ hay góc cạnh sắc sảo thì hai người họ… khí chất từ nội tâm phát ra chẳng thay đổi chút nào, cường thế, bá đạo mà cũng rất ôn nhu, tà mị.

“Biết vì sao Ma giới chính nguyên chọn con không?” Ma Lam Duật nhướng mày cười khẽ. Thấy Nghiêm Thần lắc đầu thì hắn nói tiếp: “So với những người kia, con quá yếu, kinh nghiệm lịch duyệt không bằng, khả năng quản lý điều hành cũng chẳng tốt hơn họ… nhưng, đế vận và đại đạo của con sinh ra là dành cho vị trí Đại Đế.”

Nghiêm Thần mở to mắt mà nhìn Ma Lam Duật, chờ đợi lời giải thích.

Thong thả ngồi vào ghế, Ma Lam Duật chậm rãi tiếp lời: “Đế vận của con rất cường đại, ta không biết vì sao nó vẫn chưa hiện thế nhưng khẳng định là bỏ xa đám nhóc kia. Mặc khác, tất cả Đại Đế chúng ta, kể cả Du Du đều theo đuổi chung một đại đạo.”

“Nếu vậy vì sao Thần Dĩ Huyền đại nhân được gọi là Sáng Thế Thần, người nắm giữ đại đạo cao nhất của vũ trụ?”

“Vấn đề này, chờ con trở thành Đại Đế sẽ rõ.” Ma Lam Duật cười bí ẩn đáp lời. “Căn cơ ngộ đạo của con, hãy củng cố cho thật tốt. Chờ tới khi con ngộ ra được, con sẽ biết vì sao chúng ta được chọn làm Đại Đế của chính nguyên giới. Mấy tên ứng viên đó chỉ là Ma giới muốn cho họ một câu trả lời thỏa đáng thôi, đến cuối cùng vị trí đó vẫn là của con. Tính ra tên tiểu tử Ma Tịch Dạ cũng thật có mắt nhìn người.”

Nghiêm Thần hơi mím môi nhìn Ma Lam Duật đang cười với mình. Nụ cười đó rất giống Minh Đế, đều mang chút bi thương cô độc. Ngàn vạn năm liên tục trôi qua, người đi người ở luân phiên chia cách, chỉ có sáu vị Đại Đế vẫn luôn làm bạn với nhau, không tính bạn lữ của họ vì bạn lữ đến cuối cùng cũng không sánh được thời gian vô tận của Đại Đế.

Khi tỉnh lại, cảnh mất người cũng mất, Ma Lam Duật đại nhân hẳn… bi thương đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK