Mục lục
[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Thần ngồi xếp bằng điều hòa năng lượng trong cơ thể. Bao quanh người cô, năng lượng hắc ám đã hình thành một lớp màng mỏng không ngừng cộng hưởng với năng lượng tự nhiên bên ngoài. Từng hình ảnh mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian, thành trấn trong giấc mơ lúc trước của Nghiêm Thần lại tái hiện.

Khí tức của Nghiêm Thần dần nhạt đi rồi hòa vào chính căn cơ ngộ đạo của bản thân, cả hai gần như hòa làm một, có dấu hiệu của đại đạo mới sắp hình thành. Cả vùng không gian rộng lớn bị vây trong trạng thái tĩnh lặng, vạn vật giống như chuyển động chậm dần đi, đến cuối cùng hòa chung một nhịp đập.

Nghiêm Thần mở bừng mắt, tay chậm rãi thu khí về mà thở nhẹ ra.

“Mộng, Vô, Tín, Trung, Diệt, Lập…” Nghiêm Thần thì thào, mắt đăm đăm nhìn vào hai bàn tay của mình. Cảm giác ấm áp đó không thể là giả được. Đại đạo của cô… mặc dù chưa thể gọi tên chính xác được nhưng có lẽ cô biết đó là gì rồi.

[Chủ nhân, các vị quân thượng vẫn còn tồn tại.] Một câu không đầu không đuôi của Thiên Túng bất chợt làm Nghiêm Thần ngạc nhiên, song đó cô chỉ mỉm cười không nói gì.

Đại Đế sinh ra là vì chính nguyên giới. Lúc trước chấp nhận thử thách bởi vì cô nhìn rõ tâm của chính mình, không vì bất cứ điều gì trói buộc. Cô có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện ở Thương Khung, có thể biết chắc chắn phụ mẫu sẽ không ngăn cản, có thể bù đắp tiếc nuối của kiếp trước để tâm ma hoàn toàn biến mất… Cô khi đó là tự do, và chức vị Đại Đế là một hành trình mới, một nhiệm vụ mới thôi thúc trái tim này tiếp tục sống vì lý tưởng. Chỉ là bây giờ…

Nếu ngươi biết bản thân có thể chết bất cứ lúc nào, vậy tại sao vẫn chấp nhận họ? Ngươi nhận họ, tại sao không nhận ta? Chỉ cần ngươi cho ta cơ hội, dù ngươi chết, ta cũng thủ ngươi cả đời.

“Nam nhân… đúng là phiền phức cả đời mà.”

Nghiêm Thần than nhẹ rồi đứng lên, xoay người đi tới một gốc cây cách mình không xa, ở đó Đoan Mộc Ẩn đang tựa người vào mà thiếp đi. Nhìn ấn kí bông tuyết lúc ẩn lúc hiện trên trán của hắn, cô hiểu được quá trình liên kết Ấn vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt. Có lẽ do tu vi của Đoan Mộc Ẩn bị lùi lại quá nhiều khiến hắn không đủ sức cắt đứt liên kết, cũng có lẽ do Hàm Trì Ấn bị chọc giận mà nhất quyết muốn thiết lập liên kết, nói chung thì hai người này tương lai đã bị cột chung vào nhau rồi.

Hàm Trì Ấn, đơn thuần và cố chấp, tinh khiết đầy khát vọng, cả đời chỉ theo đuổi mục tiêu nhận định của tương lai, không bị quá khứ vây hãm mà lùi bước. Hàm Trì Ấn không bình yên và bao dung như Kỳ Nghi Ấn, không hòa nhã và thấu hiểu như Trực Phù Ấn, cũng không bao che khuyết điểm và tinh tường như Thiên Trụ Ấn, nhưng Hàm Trì Ấn lại là người bạn lắng nghe vô cùng tốt, và là người luôn âm thầm giúp đỡ chủ nhân của mình bằng mọi cách có thể. Nhưng là, sao cô chỉ nhìn thấy những đặc tính trái ngược ở Đoan Mộc Ẩn nhỉ?

‘Vật cực tất phản’ chăng?

Đột nhiên, Nghiêm Thần hướng mắt về cánh rừng thưa ở phía tây, cõi lòng trầm xuống. Nguồn sức mạnh đó hẳn là linh lực, nhưng lại không giống của Kỷ Vô Song, vậy chỉ còn là Tề Dự. Hình như Khởi Nguyên có nói Doãn Tuyết Dao đánh lên Tề Dự thì phải. Nữ nhân trầm tính luôn lấy đại cục làm trọng kia làm sao sẽ có hành động nông nổi như vậy?

Thu!!!

Sải cánh trải dài diễm lệ dưới nắng, thân hình to lớn phủ kín cả một vùng rộng lớn của đầm lầy Sương trắng, Băng Phượng Hoàng cao ngạo hướng mắt nhìn xuống chúng sinh. Cái rét lạnh lan tràn kèm theo gió xoáy bùng phát khắp nơi, đến Nghiêm Thần cũng phải nheo mắt lại mới có thể nhìn kỹ được.

Hay quá, lần này Nam Hà quốc và các nước phía Nam bị ghi hận rồi, ai bảo những nơi đó do Phượng Hoàng làm thủ hộ thần thú. Ha ha, khụ, hình như bản thân có chút vô lương tâm.

Chỉ là không chờ Nghiêm Thần điều chỉnh lại tâm trạng thì một nguồn năng lượng âm lãnh đột ngột xuất hiện phong bế toàn bộ khu phía nam đầm lầy Sương trắng, nơi có lưu vực sông Văn chảy qua lớn nhất. Lần này, Nghiêm Thần chỉ cần liếc mắt sơ là biết được người gây động tĩnh là ai rồi. Sức mạnh của Mạc Tà, cô từng thử qua, hiển nhiên là không nhận sai được. Vậy người đang đánh với hắn là Sở Lan Tâm. Nhưng bình thường Sở Lan Tâm cũng rất trầm tính, lại khá kiệm lời, làm sao chọc giận được tên nam nhân biến thái kia?

Gào!!!

Tiếng hổ gầm vang lên đau xót đến tận linh hồn, trên trời cao, một hình chiếu của Hắc Ám Hổ Vương to lớn hiện ra mang theo sát khí nồng đậm quét ngang vạn vật.

Thiên địa dị tượng một lẫn nữa xuất hiện, so với Ngũ trảo Kim Long chỉ càng khiến người ta phải trợn tròn mắt mà nhìn. Mấy hôm nay là ngày gì mà thần thú thay phiên nhau hiện thân thế này?

Nghiêm Thần đã không cười nổi nữa mà bắt đầu bất an. Hổ vương, vậy đến Tây Vệ quốc và các nước phía Tây cũng bị liên lụy vào rồi. Còn may Hoàng Phủ Luân Tang không ở, không thì Bắc Chiến quốc và các nước phía Bắc cũng bị tính vào luôn.

[Họ đến đây là vì ngài. Nếu gây lớn chuyện mà bị tra ra…]

[Thì ta sẽ bị đưa lên đầu ngọn sóng.] Nghiêm Thần thản nhiên tiếp lời.

Cởi trường sam khoác bên ngoài ra, Nghiêm Thần đắp nó lên người của Đoan Mộc Ẩn đồng thời điểm luôn huyệt ngủ của hắn. Y phục trong di tích đã cũ rồi, chẳng thể đảm bảo cho hắn có thể vận động thoải mái mà không sợ bị rách. Giúp người thì giúp đến cùng, cô còn chưa đến mức vì màn thổ lộ “độc ác” kia mà bỏ mặc hắn.

“Lăng Vân, nhanh chóng liên hệ với Thiên Địa thương hội đưa Đoan Mộc Ẩn rời khỏi đây. Sau đó, ngươi chờ ở bên ngoài vùng hỗn loạn kia , có gì ta sẽ liên hệ.”

“Là.” Lăng Vân kính cẩn nghe lệnh rồi nhìn chủ nhân của mình vận khinh công biến mất trong tầm mắt. Đi theo một vị chủ nhân lợi hại quá cũng không tốt mấy, thiếp thân ám vệ như hắn suốt ngày chỉ có nâng cao thực lực và làm việc vặt chứ chẳng giúp được bao nhiêu trong chiến đấu. Thật thất bại mà!

Đưa mắt nhìn về Đoan Mộc Ẩn, Lăng Vân chỉ trơ mặt không biểu lộ gì rồi lấy ngũ sắc linh châu ra truyền tin đến Thiên Địa thương hội. Vị thiếu chủ này đúng là khắc tinh của chủ nhân hắn. Mỗi ngày đốt vài trăm vàng? Có ai thổ lộ trước người mình yêu mà nói như vậy không?

*****

Linh lực khổng lồ tạo thành vòng xoáy tròn lên cao, lực đè ép nặng đến nỗi khiến đất đá bên dưới đều rạn nứt đổ vỡ. Trong hắc ám nồng đậm, dư ảnh của Hổ vương tỏa ra uy áp mạnh mẽ khiến toàn bộ năng lượng xung quanh đều cô đọng lại. Khí tức âm lãnh chết chóc bao bọc, cả không gian tràn ngập sát khí tột cùng.

Sở Lan Tâm cắn chặt răng giữ vững tinh thần, mồ hôi tuôn ướt đẫm trên gương mặt. Ánh mắt dù hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn ngoan cường nhìn thẳng về phía người đối diện. Nam nhân này… tính tình quá quỷ dị, thật sự là không dùng lẽ thường để đoán biết được.

“Tâm Tâm nhi, ngươi còn muốn bảo vệ tên nam nhân kia sao?” Mạc Tà phe phẩy chiết phiến mà cười khúc khích, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn về phía sau lưng Sở Lan Tâm.

Nghe tới ba chữ ‘Tâm Tâm nhi’, Sở Lan Tâm lập tức sởn tóc gáy, cái tên quá ác hàn đi. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô cẩn trọng đáp: “Các hạ cần gì so đo với hắn?”

Nghe vậy, Mạc Tà khép lại chiến phiến mà u oán cất lời: “Tâm Tâm nhi, là hắn nói lời không nên nói. Yên tâm, nể tình hai vị mỹ nhân là ngươi và Nhật Bách tiểu nhi, ta sẽ không làm khó hắn đâu.”

Lần này tới lượt Ngọc Nhật Bách ớn lạnh. Hắn lớn tới vậy, đây vẫn là lần đầu bị người khác gọi bằng cái tên kinh khủng như thế, thật… nghẹn lòng mà. Trong lúc này, Sở Lan Tâm cũng chóng mặt không kém. Tên Mạc Tà này có ác thú vị đặt biệt danh cho người khác sao? Mỗi lần nghe hắn gọi là cô chỉ cảm thấy đau dạ dày. Cô chỉ hận hôm nay ra đường không xem ngày, nếu biết trước sẽ đánh lên tên Mạc Tà biến thái thì cô đã không tò mò đến đầm lầy Sương trắng xem ngũ trảo kim long rồi.

Càng huống chi… Sở Lan Tâm trừng mắt nhìn người đang trốn sau lưng mình. Mỗi lần gặp Âu Cẩn Hiên là cứ có chuyện xảy ra, lời nói của tên này ác quá, chẳng chừa đường sống cho ai cả, giờ thì hay rồi.

Liếc thấy Sở Lan Tâm trừng mắt với mình, Âu Cẩn Hiên chỉ ủy khuất không nói lời nào. Hắn sao biết được tên kia lợi hại như vậy. Hơn nữa, nam nhân đó còn dám ‘câu dẫn’ Lan Tâm, hắn chỉ tức quá mà buộc miệng nói lỡ thôi, ai biết lại khiến tên đó nổi điên chứ.

“Tâm Tâm nhi, ngươi giao người không?”

Sở Lan Tâm trầm mặc. Không phải cô không muốn giao mà là không thể giao a. Âu gia biết Âu Cẩn Hiên đi theo cô, nếu hắn có chuyện thế nào họ cũng đổ mọi trách nhiệm lên đầu của cô, khi đó thì phiền lớn.

“Ta…”

Còn chưa kịp nói hết câu, bọn người Sở Lan Tâm và Mạc Tà đồng loạt vận khí bảo hộ xung quanh. Nguồn linh lực lạnh lẽo bùng nổ san bằng cả một khoảng rừng rộng lớn, dư ba dao động vẫn còn tiếp tục bức ra xung quanh. Trong khói bụi mù mịt, linh lực như vũ xà chuyển động tàn sát mọi thứ, chẳng mấy chốc, cả một vùng phía tây nam của đầm lầy Sương trắng đều bị san thành bình địa. Cây cối ngã rạp lên nhau, đất đá rạn nứt, sông ngòi đứt gãy phá đê tràn lan, mọi thứ tựa như một vùng thổ địa vừa trải qua cơn thiên tai khổng lồ.

Chờ khói bụi tan đi, Sở Lan Tâm nheo mắt nhìn về trung tâm của vụ chấn động. Người tu luyện thị lực rất tốt cho nên cô có thể nhìn ra nơi đó có vài thân ảnh quen thuộc, Doãn Tuyết Dao, Doãn Lưu Nguyệt và cả… Vũ Thi. Lại giương mắt lên trời cao, Băng Phượng Hoàng tàn khốc nhìn từ trên cao xuống, giống như xem những sinh mệnh bên dưới chỉ là rơm rạ.

“Hm, Tề Dự động sát khí.” Mạc Tà bị khơi dậy tò mò mà thu lại ý niệm giết chết cái tên đã xúc phạm mình. Bây giờ chuyện thú vị hơn là đi xem bên kia xảy ra chuyện gì kìa. Tề Dự người này tư liệu quá ít, thế nhưng uy danh của hắn tại Thương Hoa lại không gì sánh kịp. Một người không làm gì quá náo động lại đạt được uy danh như vậy thật sự khiến người khác phải chú ý đấy.

Chỉ là không cần bọn người Sở Lan Tâm và Mạc Tà đến xem thì đám người của Tề Dự và Doãn Tuyết Dao đã đánh tới chỗ của họ rồi.

Thu!!!

Sải cánh trải dài của Băng Phượng Hoàng khẽ vỗ, vô số băng phách lập tức trút xuống như mưa. Lúc này, tầng tầng lớp đất dày đặc hiện ra nhanh chóng chặn đứng đòn tấn công rét lạnh ấy. Doãn Tuyết Dao lau nhẹ mồ hôi trên trán, tay điều động năng lượng tạo thêm kết giới xung quanh người của mình. Đứng bên cạnh, Vũ Thi kết ấn nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh, lập tức hàng loạt trận văn lao đi như xé gió về phía Băng Phượng Hoàng. Vô số chấn động vang lên, cả không trung bị vây trong các vụ nổ liên tục, khói tung mù mịt che khuất tầm nhìn.

Thong thả đi từng bước ra khỏi khu chấn động, Tề Dự không rời mắt khỏi Doãn Tuyết Dao, hay đúng hơn là Doãn Lưu Nguyệt đang run rẩy sau lưng nàng ấy. Ánh mắt vô ba không một chút tiêu cự, băng lãnh vô cảm đến tột cùng. Hắn vươn tay, Băng Phượng Hoàng lập tức thu nhỏ lại rồi bay đến đậu trên vai của hắn. Tề Dự nhàn nhạt cất lời: “Các ngươi không tệ chút nào, nhưng nếu không muốn chết thì giao nữ nhân kia ra.”

Cõi lòng bất an không thể kìm chế nhưng chung quy Doãn Tuyết Dao vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào ra ngoài. Nàng trầm giọng khẽ đáp: “Hoàng muội vô tri, mong các hạ giơ cao đánh khẽ.”

“Xúc phạm ta, không sao. Nhưng xúc phạm sư phụ của ta, vậy chỉ có chết.” Tề Dự cất giọng đều đều. Lúc nhỏ nếu không có sự phụ, hắn đã sớm chết. Người mặc dù tính khí tựa tiểu hài tử nhưng thật lòng yêu thương dạy dỗ hắn, thậm chí coi hắn như nhi tử mà trả giá toàn bộ nhân sinh. Người trong thiên hạ có thể thóa mạ hắn, nguyền rủa hắn nhưng tốt nhất là đừng kéo sư phụ hắn vào, nếu không chết cũng chưa hết tội.

Dưới ánh nhìn rét lạnh tàn khốc, Doãn Lưu Nguyệt run lên bần bật. Nàng cắn chặt môi, tay nắm lấy vạt áo của Doãn Tuyết Dao có chút buông lỏng.

“Hoàng tỷ… ta… thật xin lỗi.” Nàng mặc dù điêu ngoa tùy hứng nhưng biết rõ nếu không có hoàng thất Tây Vệ, bản thân đã sớm bị người giết chết, tựa như lúc gặp Diệu vương năm đó. Nàng hận những người cao cao tại thượng kia, càng hận chính bản thân, nhưng hiện giờ…

“Lưu Nguyệt, Doãn gia không bao giờ lưu kẻ phế vật.” Doãn Tuyết Dao đột ngột cất lời. Đó là lý do vì sao nàng và gia tộc vẫn bảo hộ tam muội tới bây giờ, bởi vì họ thấy được Lưu Nguyệt vẫn còn có đường cứu. Chỉ cần muội ấy qua được đợt khảo sát cuối cùng để tự trưởng thành vậy thì tốt, nếu không chính họ sẽ âm thầm xử lý Lưu Nguyệt. Mặc dù bất cập nhân tình nhưng đây là cách tốt nhất để rèn luyện tộc nhân và bảo toàn gia tộc, họ sẽ không để một kẻ phế vật kéo cả gia tộc vào đường cùng, thậm chí là mất đi hoàng quyền đang nắm giữ.

Doãn Lưu Nguyệt há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệt. Nàng biết rõ ý tứ mà hoàng tỷ muốn ám chỉ, chỉ là bây giờ nàng không còn cơ hội nữa rồi. Nam nhân kia quyết tâm muốn mạng của nàng.

“Chậc, nếu không phải kiêng dè quy tắc, ngươi đã sớm bóp chết nàng ta rồi.”

Giọng nam ngả ngớn cất lên làm mọi người xung quanh đưa mắt nhìn qua. Hắc bào đầy dã tính khoác hờ trên cơ thể đến “lẳng lơ”, nam nhân lười nhát đứng tựa lưng vào một thân cây (?) mà phe phẩy chiết phiến. Quái, làm sao còn có cái cây mọc thẳng trong vùng bình địa này?

“Mạc Tà.” Tề Dự lạnh lẽo thốt lên, mắt lướt nhìn một vòng rồi tiếp lời: “Ngươi cũng vậy thôi.”

Cười cười không đáp, Mạc Tà châm chọc nhìn về đám người của Sở Lan Tâm lẫn Doãn Tuyết Dao. Bọn người này chơi chẳng vui chút nào cả, vẫn là Thần Thần nhi và hai vị mỹ nhân tốt hơn nhiều. Để xem, nếu là họ, trong tình cảnh này chắc là hắn hoặc Tề Dự đã bị đào hố chôn sống đến nghẹn khuất rồi.

Phía đối diện, Sở Lan Tâm liếc mắt nhìn Doãn Tuyết Dao, cả hai ngầm hiểu rồi gật đầu. Hai người này đến từ Thương Hoa và Thương Ngạn, thực lực đều vượt khỏi luyện đạo cao nhất, bọn họ khẳng định là đánh không lại. Cho nên, nhất định phải tìm cách thoát thân mà không phải là tham chiến.

“Muốn chạy, đâu dễ như vậy.” Tề Dự lập tức vươn tay, hàn khí lập tức xuất hiện bao trùm xung quanh tạo thành một lồng giam khổng lồ, ẩn chứa trong lớp màng mỏng manh rét lạnh kia là đạo cảnh đè ép thật sâu vào linh hồn của mọi người, nhất là Sở Lan Tâm và Doãn Tuyết Dao, cả hai đều đến luyện hồn cao nhất, chỉ còn một bước là đến cảnh giới luyện tâm. Tu vi của họ đều bắt đầu mại nhập ngộ đạo, lần này bị đạo cảnh của Tề Dự đánh sâu vào chỉ càng khiến tâm trí của họ thêm tổn thương.

Đúng lúc này, Khinh Ưu và Li Khương hiện thân che chở cho chủ nhân của mình, uy áp ngay lập tức bùng nổ ép sát về phía Tề Dự và Mạc Tà khiến họ bất giác lùi về sau một bước. Dù sao Thần Ấn là chính tông cao thủ luyện đạo, so với bản mạng khế ước của họ còn cao hơn một bậc. Cho nên mọi người thường nói cư dân Thương Khung một khi đột phá đại đạo chính là đi ngang ở chính nguyên giới, ai bảo họ liên kết với Thập đại tộc khế ước mà hai mươi bảy thế giới còn lại chỉ liên kết với Tâm linh tộc khế ước làm chi. Còn may trình độ tu luyện ở Thương Khung khá khắc khe, không thì loạn hết biết.

Trong tình trạng giương cung bạt kiếm thế này, một con ruồi lỡ bay vào là bị nghiền ép thành tro thì cách đó không xa, trên trời cao trong xanh, một chút dao động nhỏ chợt hiện ra.

Nghiêm Thần hứng thú đứng quan sát từ trên xuống, xung quanh là kết giới bảo hộ của Thiên Túng và Khởi Nguyên, đảm bảo không ai phát hiện được. Diễn biến cô cũng xem khá đầy đủ, nói thật cô có chút đồng tình với Sở Lan Tâm và Doãn Tuyết Dao. Đem theo hai sinh vật thu hút cừu hận là Âu Cẩn Hiên và Doãn Lưu Nguyệt kể ra cũng khá nghẹn khuất.

[Thế Đoan Mộc Ẩn thì sao?]

[Hắn là sinh vật thu hút rắc rối và bảo địa. Này, ngươi đừng có làm ta phân tâm.] Nghiêm Thần cau có thốt lên rồi tiếp tục nhìn xuống quan sát.

[Ngài không định giúp họ sao?] Thiên Túng nói sang chuyện khác.

[Vì sao phải giúp?] Nghiêm Thần cười nhạt đáp lời. Một người là thái nữ Tây Vệ quốc, nếu nàng ta xảy ra chuyện thì Tây Vệ sẽ rối ren, Đông Ly cô có thể thừa cơ trục lợi, nhất là Thất Sát điện. Một người là ‘nữ chủ’ vận khí tốt bạo biểu, cô thân là ‘nữ xứng’ tất nhiên càng không thể giúp rồi. Nghĩ chơi vậy thôi nhưng Nghiêm Thần vẫn rất nghiêm túc mà chú ý tình huống bên dưới. Tây Vệ loạn, Vệ gia sẽ bị cuốn vào; Sở gia loạn, thượng tầng Đông Ly cũng biến chuyển, về công về tư, cô càng không thể để họ chết. Mệnh ‘nữ xứng’ có phải là bia đỡ đạn không?

[Ngài là chính chủ, nữ xứng cái khỉ gì.] Thiên Túng hậm hực thốt lên. Chủ nhân nàng vẫn còn ray rứt vụ tiên đoán chết yểu năm mười tuổi đây mà, còn không thì chính là ghen tị vận khí của Sở Lan Tâm.

Nghiêm Thần cười khẽ. Lúc này, đám người bên dưới đã bắt đầu động thủ tiếp rồi. Có Khinh Ưu và Li Khương gia nhập, tình hình có vẻ cân bằng hai bên, nhưng càng về sau khẳng định sẽ không có lợi cho Sở Lan Tâm và Doãn Tuyết Dao, dù sao họ vẫn chưa bước vào cảnh giới luyện tâm.

Nghiêm Thần cong khóe môi nhợt nhạt, ý vị thâm trường mà nhìn Tề Dự lẫn Mạc Tà.

{Khởi Nguyên!}

{Ngươi lại muốn làm gì?}

{Ngươi giúp ta nhiều đến vậy, một phần vì ta được chọn làm Đại Đế có đúng không?} Nghiêm Thần hỏi.

{Tất nhiên.} Khởi Nguyên hào hứng kể lể. {Ngươi không biết những tên kia từng hống hách ngang ngược trước mặt ta chỉ vì các vị Đại Đế hiện tại xuất thân từ nơi của bọn chúng. Biết ngươi được chọn, ta lập tức đạp văng bọn chúng mà lên làm lão đại, cho bọn chúng dám kiêu ngạo với ta. Ha ha ha ha…} Nhớ lại thời khắc huy hoàng đó, nó chỉ muốn cười đến càn rỡ.

Nghiêm Thần bỗng nhiên có dự cảm bất thường. Tính khí Khởi Nguyên như vậy, bọn ứng viên đến đây sẽ không bị linh trí của thế giới họ “chỉ điểm” chút gì… đi? Không được, để ngừa hậu hoạn, tốt nhất vẫn là nhanh chóng tiễn mấy tôn đại thần phật này về thế giới của họ mới được.

{Khởi Nguyên, vì tương lai huy hoàng của chúng ta, xử lý bọn họ thôi.}

{Được, tiến lên!}

Thiên Túng: “…” Nàng có dự cảm, Thương Khung sắp tới chỉ có một chữ để hình dung: loạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK