Mục lục
[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khế ước trận không ngừng tỏa ra ánh kim chuyển động thành dòng như bột lân tinh. Vạn trượng xung quanh nó đều bị bao phủ bởi kết giới màu đen ngăn cách người bên ngoài xâm nhập vào trong. Khí tức mờ ảo tràn ngập cả Đầm lầy Sương trắng mang theo từng uy chấn vang dội áp bách lan rộng ra khắp nơi.

Đứng bên ngoài khế ước trận, Tích Đào Vy nghiêm cẩn nhìn chăm chú vào bên trong. Từ lúc Thiên Túng xuất hiện thì Vô Song đã bị vây vào thế yếu. Quả nhiên Thần Ấn là không thể coi thường được. Mặc dù có Trạch hỗ trợ nhưng chung quy nơi đây vẫn là Thương Khung, dưới tình trạng cạnh tranh công bằng thì họ khó lòng phát huy được khả năng lớn nhất.

Mãi lo quan sát tình hình chiến đấu, Tích Đào Vy không để ý, hoặc là không thèm để mắt tới Lăng Vân đang đứng cách mình không xa. Dù sao cũng chỉ là một ẩn vệ cảnh giới luyện hồn, nàng không cảm thấy có nguy hại gì có thể gây ra được. Chính vì vậy, Lăng Vân thoải mái đứng che khuất góc nhìn của Tích Đào Vy, trên tay cầm một khối thủy tinh bí mật hướng về phía khế ước trận.

“Ư…” Nghiêm Thần ôm ngực lùi về sau, tay lập tức vận năng lượng ngăn chặn kiếm khí của Kỷ Vô Song đang hướng tới ồ ạt. Nhìn từng mũi kiếm càng lúc ép sát bản thân, cô nhanh chóng thu khí vội kết ấn. Năng lượng hắc ám nồng đậm theo từng chuyển động tay của Nghiêm Thần dần hình thành một trận văn lục vị xoay tròn. Ngay khi trận vừa hoàn thành, cô đánh thẳng nó về phía đòn tấn công của Kỷ Vô Song.

Âm ba bùng nổ, năng lượng va chạm tạo thành xung chấn đánh lùi cả Nghiêm Thần và Kỷ Vô Song ra xa. Chưa kịp để hai người họ tiếp tục tấn công thì thêm hàng loạt tiếng nổ mạng vang lên làm cả không gian của khế ước trận lâm vào mịt mù.

“Khụ khụ…” Nghiêm Thần che mặt ho khan vài tiếng sau đó đưa mắt nhìn sang bên cạnh mình, lúc này Thiên Túng đang nhăn nhó mặt mày tiến đến cạnh cô. Nàng ấy phụ trách đối phó kim long đồng thời ngán chân Kỷ Vô Song để Nghiêm Thần tìm cơ hội đánh bại hắn, mấy chuyện này đối với Thiên Túng chẳng khó khăn gì. Dù sao lúc nhận Lời chúc phúc thì nàng ấy đã đạt tới đại đạo cao nhất rồi, thực lực cao hơn cả Kỷ Vô Song một bậc.

“Chủ nhân, con rắn vàng chóe ấy thực chẳng bằng một góc của tiểu xu xu nhà ngài.”

Con rắn vàng chóe???

Kim long???

“Nhìn xem tiểu xu xu ngoan hiền bao nhiêu này, nào có như con rắn vàng chóe hung hãn to xác già lụ khụ kia.”

“Màu đen xấu xí kia đừng ăn nói hàm hồ! Tiếp nhận khiêu chiến thì phải quang minh chính đại, ngươi ám toán người khác thì làm sao đủ sức phục chúng!”

Màu đen xấu xí???

Thiên Túng???

“Ha? Quang minh chính đại?” Thiên Túng làm như nghe được chuyện chê cười mà ngoáy ngoáy lỗ cái vài cái sau đó kiêu ngạo nhìn về phía kim long mà nói: “Kỹ không bằng người, đáng đời! Hơn nữa các ngươi là ngu ngốc a, khế ước trận đâu hề phán chúng ta phạm quy đâu.”

“Ngươi…”

“Được rồi Trạch, ngươi không nói lại nàng ta đâu.” Kỷ Vô Song đưa tay ngăn cản đồng bạn sắp nổi bão của mình.

Lúc này Trạch đã hóa thành hình người đứng phía sau Kỷ Vô Song, hai mắt tức giận như muốn phun lửa nhìn thẳng vào Thiên Túng. Hắn không phải chưa từng gặp qua người vô sỉ mặt dày nhưng vô sỉ mặt dày đến tình trạng này là lần đầu hắn gặp được. Nàng ta rõ ràng tu vi cao hơn cả hắn lại một bộ ‘ta yếu đuối thảm thương’, ‘ngươi cậy mạnh hiếp yếu’, ‘ta cầu xin giơ cao đánh khẽ mà ngươi hung ác hiểm độc không bỏ qua’,… khiến hắn vừa đánh vừa nghẹn khuất vô cùng. Trận này cứ như đánh vào bông vậy, dù hung ác hay lạnh mặt thì đối thủ vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới, cứ ở đó diễn kịch liên tục, muốn đánh thì đánh không lại mà muốn không đánh thì lại bị tập kích. Đây rõ ràng là trêu đùa nhau mà!

“Ngươi có nghiêm túc không vậy?” Kỷ Vô Song có chút tức giận hỏi Nghiêm Thần. Đã hơn nửa giờ, rõ ràng nàng ta và Thiên Túng đều không chú tâm đối chiến, quả thực là coi thường hắn. Một người chỉ mới luyện tâm cao nhất như nàng ta, dù có Thần Ấn hỗ trợ thì cho rằng bản thân đủ tư cách đứng ngang hàng lên mặt với hắn sao?

Cảm thấy đã chạm vào ranh giới của Kỷ Vô Song, Nghiêm Thần lập tức bày ra bộ mặt trầm tĩnh chuyên chú khiến người nhìn có cảm giác bản thân rất được coi trọng mà đáp lời: “Khi quyết định trở thành Ma Hoàng Đại Đế, ta đối với mỗi sự việc đều rất thận trọng nghiêm túc.”

“Một khi đã vậy thì cho ta thấy thực lực của ngươi đi.”

Dứt lời, linh khí xung quanh Kỷ Vô Song đột ngột bùng phát mạnh mẽ. Ẩn hiện trong đó là lôi điện hung tàn chuyển động khắp nơi. Tay cầm chặt linh kiếm, Kỷ Vô Song giơ nó lên cao, trong lòng mặt niệm ngự lôi quyết rồi động kiếm hướng thẳng về phía Nghiêm Thần. Linh khí lẫn lôi điện hội tụ trên lưỡi kiếm phát ra âm thanh ‘tư tư’ nghe đến sởn gai ốc.

Đối diện, Nghiêm Thần cũng không dám phân tâm nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh trường thương. Năng lượng hắc ám áp súc nồng đậm trên lưỡi thương khiến cho không quan xung quanh có chút chấn động biến ảo. Cùng lúc, cô điều động toàn bộ năng lượng tích trữ trong năng nguyên làm tâm hạch củng cố cho trường thương, khiến nó có thể bộc phát ra được sức mạnh lớn nhất.

Khế ước trận vẫn phát sáng dịu nhẹ, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của áp lực đến từ hai thí sinh mang lại. Đứng sau lưng Nghiêm Thần và Kỷ Vô Song, Thiên Túng cùng Trạch đồng loạt đặt tay lên lưng của chủ nhân mình làm hậu thuẫn. Day dưa đánh đấm không nghiêm túc nãy giờ không có kết quả thì đành một chiêu phân định thắng bại. Dù sao, phán định thắng thua vẫn dựa vào hai vị chủ nhân, cuộc chiến của họ hoàn toàn không được tính vào, như vậy thì truyền sức mạnh cho chủ nhân vẫn tốt hơn.

“Kỷ Vô Song, nếu lúc này ta nhận thua thì ngươi có tha cho ta không?” Nghiêm Thần đột ngột lớn tiếng.

Nghe vậy, Kỷ Vô Song lập tức khinh bỉ trả lời: “Vũ Đình Nghiêm Thần, người khác ta tin chứ ngươi thì mơ đi. Ngươi nếu nói tiếng chịu thua thì ta tình nguyện Ma giới chính nguyên đã chọn được người khác cho chức Ma Hoàng Đại Đế.”

Nghiêm Thần run rẩy khóe miệng nghe câu trả lời của Kỷ Vô Song. Cô thật sự không đáng tin tới vậy? Sau đó, cô tiếp tục nói: “Ngươi đây là nhất quyết ép ta vào chỗ chết?”

“Nếu có thể thì đúng vậy.”

“Kỷ Vô Song, ta đây thà chết chứ không để ngươi lộng hành ở Thương Khung này!!!”

Uy, uy, có chỗ nào không đúng a!

Không kịp nghĩ ngợi, Kỷ Vô Song lập tức phát động lôi điện đáp trả lại đòn tấn công của Nghiêm Thần. Hai nguồn sức mạnh khổng lồ va đập vào nhau không ngừng chèn ép đối phương. Phía sau, Nghiêm Thần lần nữa vận khí củng cố cho đường truyền năng lượng, gương mặt hơi chau lại tỏ vẻ trầm trọng. Lôi điện, sức phá hoại thật mạnh a!

Phía đối diện, Kỷ Vô Song ra sức bổ sung lôi điện và linh lực để đánh tan dòng năng lượng của Nghiêm Thần. Nguyên tố hắc ám thật không dễ đối phó chút nào, hơn nữa là trong tình trạng đôi bên không hề chung nguồn sức mạnh tu luyện lên. Lúc này, chỉ cần bên nào sơ sót là lập tức sẽ hứng trọn toàn bộ khu giao thoa sức mạnh kia, sinh tử khó đoán.

Đúng lúc này, đột ngột dòng năng lượng bên phía Nghiêm Thần như bị tháo nước tản đi nhanh chóng. Theo quán tính, lôi linh lực của Kỷ Vô Song như thế nước lũ lập tức phá thoát đánh thẳng về phía Nghiêm Thần.

Ầm! Ầm!

Xoẹt!

Dư ba lan rộng bùng nổ khắp nơi, không gian xung quanh dù được khế ước bảo vệ cũng bị phá hoại nặng nề. Trong tàn tích vụ nổ ấy, Kỷ Vô Song ngây người nhìn Nghiêm Thần như một con diều đứt dây bị đánh văng ra xa rồi rơi mạnh xuống đất, cả người nằm bất động, Thiên Túng cũng không chống đỡ nỗi bị cưỡng chế hóa thành một đạo sáng nhập vào mi tâm của nàng ấy.

Này, cái này… cũng quá giả tạo đi. Được chọn làm ứng viên cạnh tranh không thể nào dễ dàng bị đánh bại như vậy a?

“Chủ nhân, đi xem không…” Trạch chau mày khẽ nói: “Lúc đó, sao đột nhiên năng lượng của họ lại tản ra?”

Kỷ Vô Song trầm ngâm hồi lâu, thấy Nghiêm Thần vẫn nằm bất động không rõ sống chết, hắn cuối cùng quyết định tiến đến thăm dò. Chuyện này có quá nhiều chỗ khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

“Meo, meo…” Đoan Mộc Ẩn kinh hồn khiếp vía chui ra khỏi cái túi chạy đến trước mặt Nghiêm Thần. Nhìn máu đỏ bê bết trên gương mặt cô, hắn cuốn quýt xoay tới xoay lui không biết phải làm gì nữa. Bất chợt thấy Kỷ Vô Song đang tiến đến gần, Đoan Mộc Ẩn vội vã lay lay Nghiêm Thần, đáng tiếc lúc này hắn chỉ là một con mèo nhỏ cỡ lòng bàn tay, lực lay của chân chỉ như muối bỏ biển. Không kịp suy nghĩ nhiều, Đoan Mộc Ẩn định dùng chân cào cào gương mặt của Nghiêm Thần vài cái họa may nàng ta cảm thấy đau mà tỉnh lại cũng không biết chừng. Chỉ là móng vuốt chỉ còn cách gương mặt Nghiêm Thần một ly thì đôi mắt sâu thẳm kia lập tức bừng mở.

Đoan Mộc Ẩn: “…” Ha ha ha…

Trừng mắt nhìn mấy cái vuốt mèo chỉ cách mặt mình một ly, Nghiêm Thần lập tức xoay người đứng bật dậy, tay xách con mèo nhỏ nhét lại vào túi rồi vận khinh công nhảy ra xa, đồng thời trong tay còn lại cầm một đống đạn khói có độc ném thẳng xuống đất. Động tác liền mạch lưu loát căn bản là chẳng có chịu thương nửa sống nửa chết.

Đùng! Đùng! Đùng!

Theo phản xạ né tránh chướng khí, Kỷ Vô Song và Trạch lập tức phát hiện vấn đề mà đuổi theo Nghiêm Thần. Đáng tiếc họ vừa định tiến lên thì hàng loạt các con thú khổng lồ bằng đá xuất hiện đánh ập tới. Song song đó, dưới chân của họ bị một trận văn màu đỏ với vô vàn cổ ngữ chuyển động vây khốn, trong lúc nhất thời không thể nào thoát thân được.

“Chết tiệt, bị lừa rồi!”

*

Một góc khác, Đoan Mộc Ẩn mở to mắt nhìn Nghiêm Thần thành thạo thiết lập trận pháp trên tảng đá cửu cung trận của người Iyik. Nếu hắn nhớ không lầm thì đây là tảng đá mà lúc trước hắn tìm được để mở ra tế đàn của di tích a. Không ngờ nó còn có tác dụng như vậy.

Sau khi hoàn thành lập trận, Nghiêm Thần vội thu tay rồi dồn nén ma khí đến tức tận cùng đánh thẳng xuống khế ước trận. Bị ma khí làm nhiễu loạn, cộng thêm khí tức của Nghiêm Thần và Kỷ Vô Song bị vây tách lập, khế ước lập tức phán định thi đấu hòa rồi… biến mất.

Chớp lấy thời cơ, Nghiêm Thần lao nhanh ra khỏi phạm vi ban đầu của khế ước mà chạy thẳng khỏi trung tâm Đầm lầy Sương trắng.

“Đừng để nàng ta chạy!”

Tích Đào Vy còn chưa rõ tình hình thì bị hành động của Nghiêm Thần làm có chút ngơ ngác. Tiếng la của Kỷ Vô Song vang lên thành công khiến nàng thanh tỉnh vội đuổi theo Nghiêm Thần.

Thấy tình cảnh không ổn, Nghiêm Thần lấy trong người ra một khối thủy tinh ném cho Lăng Vân mà nói: “Nhanh đi, gặp ở hạ lưu sông Văn.”

“Là.”

Nhìn Lăng Vân rời đi, Nghiêm Thần hài lòng chuyển sang hướng khác mà bôn chạy, hoàn toàn bỏ xa Tích Đào Vy.

Muốn tranh chức Ma Hoàng Đại Đế với ta trừ phi ngươi nham hiểm vô sỉ nhiều mưu mô hơn ta. Hừ! Đạo mạo Tiên quân gì đó, mơ đi!

————————————-

————————————-

Khói lư hương thoang thoảng lan trong gian phòng, rèm sa lay động trong gió nhẹ phiêu bồng êm dịu, cản căn phòng ngập tràn trong văn tĩnh thư thái. Nghiêm Tuyệt cung kính ngồi đối diện với Lam Phượng Khuynh, trong tay cầm một mảnh ngọc bội tinh xảo.

“Tuyệt nhi, đến Vệ gia nhớ phải tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Thần nhi a, không thể để họ khiến con bé chấp nhận mấy hiệp ước bất bình đẳng được.”

Nhìn tam phụ thân đáng kính của mình cười duyên dáng đầy tính kế, Nghiêm Tuyệt một trận không nói gì. Đây là đến Vệ gia định thân cho Thần nhi chứ có phải đến hợp tác làm ăn buôn bán đâu. Hơn nữa, chỉ có muội muội khi dễ người khác, nào có ai khi dễ ăn hiếp được muội ấy đâu mà phụ thân ngài phải lo lắng như vậy.

Dường như đoán biết được suy nghĩ của Nghiêm Tuyệt, Lam Phượng Khuynh thở dài đầy ưu thương mà nói: “Thần nhi ngoài mặt hờ hững nhưng đối với người được con bé thừa nhận thì sẽ đối xử vô cùng tốt. Chẳng lẽ con còn không biết vì sao hai lần định thân ta đều không để con bé đi mà khiến con và Luân nhi đi sao? Ta cũng chỉ sợ nó mềm lòng với hai tên tiểu tử kia thôi.”

“Dạ, con hiểu.” Nghiêm Tuyệt đáp lời. Với tính cách của Thần nhi thì khả năng đó hơi bị cao, vẫn là tam phụ thân lo nghĩ chu đáo. Dù sao cả Nạp Lan Doanh Chính và Vệ Tường Lâm đều là con một trong nhà, tương lai kế thừa gia nghiệp, nếu đều gả cho Thần nhi khó tránh khỏi gia tộc hai bên sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất để bảo toàn địa vị cho họ. Càng huống chi, Nạp Lan Tử Yên sau sự kiện của Liễu Quân Nhan đã trở thành nhi khống, mà Vệ Đan Ninh và Hoa Y Lạc càng yêu thương con mình hơn mạng sống, bảo họ không tranh thủ sự đảm bảo của Thần nhi cho con mình thì hơi… phi lý.

Hài lòng nhìn con trai lớn nghĩ thông suốt, Lam Phượng Khuynh cười híp mắt hài lòng. Với tính cách lạnh lùng dầu muối khó tiến kèm theo sủng muội thành thói quen của Tuyệt nhi, Vệ Đan Ninh và Hoa Y Lạc chỉ sợ là phải mất một phen công phu đây.

Hừ hừ, chỉ cần hôn ước định xuống, hắn chẳng phải càng quang minh chính đại khi dễ hai tên tiểu tử kia sao? Ha ha, cướp bảo bối nhà ta, mơ tưởng!

Vụt!

“Điện chủ, thiếu chủ cho người gửi đến.”

Nhìn người của Thất Sát đột ngột hiện thân, Lam Phượng Khuynh có chút bất ngờ. Đón nhận hai khối thủy tinh từ thuộc hạ, hắn có chút nghi hoặc nhìn xem. Thủy tinh lưu ảnh? Bảo bối lại làm ra chuyện gì a? Chẳng lẽ gây tai họa chuyện kim long còn chưa đủ sao?

“Hm…” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên ý cười rạng rỡ, Lam Phượng Khuynh cong khóe môi đầy ý vị nhìn hai khối thủy tinh lưu ảnh trong tay của mình. Khẽ phất tay ý bảo tên thuộc hạ lui xuống, Lam Phượng Khuynh tao nhã đứng dậy đi ra khỏi phòng, trước đó còn không quên căn dặn Nghiêm Tuyệt:

“Tuyệt nhi, nói cho mẫu thân con và mọi người ta đến Thiên Pháp du lịch đây.”

Dứt lời, Lam Phượng Khuynh đã hóa thành một đạo sáng biến mất ở trời cao.

Nghiêm Tuyệt nhìn theo bóng dáng của tam phụ thân nhà mình mà lẩm bẩm: “Thiên Pháp là nơi nào nhỉ?”

(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK