Mục lục
[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Minh Đế sắp đính hôn rồi.”

“Hả?”

Nghiêm Thần khẳng định bản thân đã nghe tiếng răng rắc của cái bàn bị Ma Lam Duật đại nhân chống tay. Cô nói tiếp: “Thật, các vị Đại Đế đều cho nam nhân kia thông qua.”

“Là thần thánh yêu nghiệt phương nào lợi hại như vậy?” Ma Lam Duật nghiến răng ken két hỏi. Du Du mà năm người họ ‘yêu thương, chăm sóc, bảo vệ’ từ thuở sơ khai giờ lại bị một xú nam nhân gì đó cướp đi, nghe tin cứ như sét đánh ngang tai.

“Phàm nhân của Trái Đất 5576A.” Nghiêm Thần tận chức trách giải đáp thắc mắc.

5576A? Còn đánh số, vậy là thế giới mới hình thành không lâu. Người của thế giới như vậy thế nào xứng được với Du Du. Ma Lam Duật càng nghĩ, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Nghiêm Thần đứng phía xa cố tránh đi ‘oán khí’ ngút trời của Ma Lam Duật. Hừ hừ, cho mấy người ỷ mạnh hiếp yếu, cho mấy người điêu đứng lên xuống, ha ha ha…. Đại Đế thì có Đại Đế trị, đơn giản thôi.

Lúc sau, Ma Lam Duật ngoắc tay với Nghiêm Thần bảo cô đến gần rồi mở lời: “Bảo bối, thương lượng với con một chút, trao quyền xuất nhập Mộng Vực cho ta đi.”

“Không được.” Nghiêm Thần lập tức bác bỏ yêu cầu. Đùa giỡn, Mộng Vực là cấm địa của chính nguyên giới, trao cho ngài ấy lỡ xảy ra đại họa thì dù có đem cô bán, đem cô giết cũng không gánh tội hết được.

“Chúng ta kí khế ước bất bình đẳng là được chứ gì. Ta đảm bảo không gây họa, thật.” Ma Lam Duật gật đầu như gà mổ thóc, chỉ còn kém bán manh năn nỉ cầu xin, đáng tiếc vẫn không lay động được Nghiêm Thần. Hết cách, hắn đành ngậm ngùi giao ra mệnh hồn của mình. “Như vậy được chưa? Chỉ cần ta gây họa là con có thể tùy ý tiêu diệt.”

Nghiêm Thần kinh hách nhìn đoàn sáng tinh khiết trên tay Ma Lam Duật mà thẫn thờ. Ngài ấy hiện chỉ là tàn hồn, giao ra mệnh hồn có khác nào khiến bản thân càng thêm suy yếu và dễ tan biến đâu. Nghiêm Thần hối hận khi nói cho ngài ấy biết chuyện của Minh Đế.

Thấy Nghiêm Thần trầm mặc, Ma Lam Duật nói tiếp: “Hơn nữa, thêm vào khế ước, chỉ cần họ rời khỏi Mộng Vực, mệnh hồn của họ cũng sẽ lập tức chuyển đến cho con.”

“Nhất định phải như vậy sao?” Nghiêm Thần thì thào.

“Chúng ta đến cuối cùng cũng chỉ có nhau là thân nhân, là bằng hữu. Bọn nhóc kia thay thế chúng ta bên cạnh Du Du, vậy rất tốt. Nhưng bạn lữ lại là người trao cho Du Du trái tim, chuyện này không thể qua loa được. Sớm hay muộn cũng phải biến mất, vậy để chúng ta chơi đùa cho thỏa thích đi.” Ma Lam Duật vỗ nhẹ đầu của Nghiêm Thần chậm rãi nói.

“Được.”

Khế ước tử sắc mở rộng bao phủ lấy Nghiêm Thần và Ma Lam Duật. Hàng ngàn kí tự cổ cùng vô vàn kí hiệu bánh răng kéo dài xoay tròn quanh khế ước rồi từng đợt nhập vào vị trí trái tim của cả hai. Mệnh hồn của Ma Lam Duật nhập vào cơ thể Nghiêm Thần, đồng thời tư cách xuất nhập Mộng Vực hóa thành ấn kí lục tinh giữa lồng ngực của Ma Lam Duật và lặn đi, đến tận đây khế ước nhạt dần rồi tắt hẳn.

“Vậy bảo bối, ta đi trước đây.”

“Phụ… thân.”

Giật mình nhìn Nghiêm Thần, Ma Lam Duật ngỡ ngàng đứng bất động.

“Du lịch khoái trá.”

“Con cũng vậy đấy. Khi xong việc, ta đến dẫn con đi chơi. Bảo bối muốn đi đâu?”

Nghiêm Thần mấp máy môi khẽ nói: “Trái Đất… có được không?”

Ma Lam Duật nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi bật thốt lên: “A, là Lục Hải đó hả? Đến đó chơi với bọn thủ hộ giả cũng tốt. Khởi Nguyên nói cho con biết sao?”

Nghiêm Thần ngu ngơ. Khởi Nguyên là ai?

Kinh dị nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thần, Ma Lam Duật nghi vấn: “Tới giờ chẳng lẽ con còn không biết linh trí của Thương Khung tên gọi là Khởi Nguyên?”

Linh trí của Thương Khung không phải cũng tên Thương Khung sao? Nghiêm Thần thầm nhủ trong lòng. Trước giờ cô gọi nó là Thương Khung hay Thiên đạo thì có thấy nó phản bác lời nào đâu.

Bật cười, Ma Lam Duật lắc đầu nói tiếp: “Thương Khung là tên của thế giới, Thiên đạo là pháp tắc của thế giới. Không chịu trói buộc của thế giới hay pháp tắc lại là nguồn sống lớn nhất của thế giới và pháp tắc, đó chính là linh trí. Nó nhân danh thế giới, thay đổi Thiên đạo, kiểm soát chặt chẽ tất cả những gì diễn ra bên trong nó, thậm chí còn tác động được tới các thế giới khác. Linh trí chính là yếu tố quyết định sống còn của một thế giới khi lâm vào hạo kiếp. Cho nên, linh trí được tự mình lựa chọn danh xưng riêng, và danh xưng này chỉ để cho những người thân thuộc biết. Ta tưởng con với Khởi Nguyên rất thân…”

Không, con với nó chẳng thân chút nào hết. Nghiêm Thần oán thầm.

“Bảo bối, chơi thân với Khởi Nguyên trăm lợi không có một hại đấy. Ta phải đi đây.”

“Dạ.” Nghiêm Thần thở ra rồi nói: “Phụ thân, bảo trọng.” Nhớ đừng khai tên con ra với các vị Đại Đế đấy.

Dường như đoán biết được suy nghĩ của Nghiêm Thần qua nét mặt, Ma Lam Duật mỉm cười rồi biến mất. Bảo bối, chiêu mượn đao giết người này của con… ta thích!

Nghiêm Thần mệt mỏi khép mắt lại. Nói họ là tàn hồn mang lệ khí, nhưng chung quy vẫn còn giữ mãi tình cảm chân thành dành cho nhau. Bằng hữu như vậy, cô thật sự rất ngưỡng mộ.

[Chủ nhân, rồi ngài sẽ tìm được bằng hữu đáng giá để tâm giao thôi.]

[Ta còn chưa hỏi vì sao người trốn nhanh tới vậy đấy?] Nghiêm Thần hồ nghi hỏi Thiên Túng. Ma Lam Duật đại nhân vừa xuất hiện thì nàng ấy đã lập tức trở về không gian Ấn, trốn nhanh tới kinh ngạc.

[Ha ha…] Thiên Túng cười gượng gạo không đáp. Nàng cũng không thể nói là sợ quân thượng nhìn tới bản thân thì sẽ bị mắng xối xả a. Đoạn hắc lịch sử đó che giấu được càng lâu thì càng tốt.

Còn định gặng hỏi Thiên Túng nhưng Nghiêm Thần lần nữa cảm thấy lạnh sống lưng. Ngẩn đầu lên nhìn, dung nhan xinh đẹp quen thuộc kia đã đập vào tầm mắt.

“Phụ thân…”

Lam Phượng Khuynh bĩu môi xoa mái tóc của Nghiêm Thần khiến nó càng thêm rối tung rối mù. “Con ngược lại gọi hắn là ‘phụ thân’ đến thuận miệng. Hừ!”

Nghiêm Thần có khổ không thể nói thành lời, chỉ biết ngậm ngùi mặc cho phụ thân nhà mình trút giận. Hai người này thương lượng tốt với nhau để dày vò mái tóc của cô sao?

Buồn cười nhìn Nghiêm Thần dịu ngoan như con cừu nhỏ, Lam Phượng Khuynh cuối cùng cũng đau lòng cho dung nhan của con gái mình mà dừng tay. Đi đến gần cái bàn rồi thong thả ngồi xuống ghế, chẳng biết cố ý hay vô tình mà Lam Phượng Khuynh gác hai chân lên cái ghế mà Ma Lam Duật ngồi lúc nãy, còn đạp đạp vài cái tỏ ý chê bai. Nghiêm Thần dở khóc dở cười nhìn hành động của phụ thân mình mà không nói gì, thật sự muốn ganh đua cao thấp mà.

“Hắn ta, con sau này quan tâm một chút cũng được.”

Có cảm tưởng bản thân nghe lầm, Nghiêm Thần chớp mắt nghi hoặc về phía phụ thân mình. Thấy vậy, Lam Phượng Khuynh khẽ nói: “Chỉ cần một chút thủ đoạn thì đám người ở Ma giới chính nguyên phải ói ra hết những thông tin mà ta muốn. Dù sao cũng chỉ là tàn hồn sắp chết, ta không cần phải so đo tính toán.”

Lời nói khó nghe như vậy nhưng Nghiêm Thần biết phụ thân mình đã chấp nhận về ‘kiếp trước’ của bản thân. Người vẫn luôn ôn nhu và dịu dàng như trước, chỉ là dùng thái độ ngạo mạn để che giấu thôi.

“Con biết.”

Chậc chậc vài tiếng tỏ vẻ không vui, Lam Phượng Khuynh ngồi nhịp nhịp cái chân mà trầm tư. Hai hồn năm phách đem đi uẩn dưỡng để sinh ra mệnh hồn là hắn rồi đưa vào luân hồi, mệnh hồn còn lại cùng hai phách bị phong ấn ở Mộng Vực cả trăm vạn năm qua… đó là hắn đã qua, cũng là hắn hiện tại. Dù nói đã là cá thể độc lập với Ma Lam Duật nhưng chung quy cả hai vẫn là một mà thôi. Aizz… kiếp trước huy hoàng bao nhiêu, kiếp này huy hoàng chẳng kém. Tuy nhiên, hắn thông minh hơn Ma Lam Duật nhiều, ít nhất không phạm sai lầm đến nỗi bị đánh tan thần hồn, há há há… Bản thân, nhầm, Lam Phượng Khuynh vẫn là nhất!

Nghĩ ngợi thông thoáng, Lam Phượng Khuynh ngẩn đầu nói với Nghiêm Thần: “Bảo bối, con mèo nhỏ ngoài đó là của con sao? Linh thú mới tìm được hả?”

Đang nghiên cứu tư liệu, nghe câu hỏi thì Nghiêm Thần liếc mắt ra cổng vòm rồi quay lại nhìn phụ thân của mình mà đáp: “Là Đoan Mộc Ẩn đấy ạ. Hắn gặp phải bọn người Kỷ Vô Song, chắc là nuốt nhầm hóa yêu đan gì đó của họ rồi.”

Lam Phượng Khuynh nhướng mày kinh ngạc. Thế quái nào mà Mộc Mộc lại dạy dỗ ra một đứa con ngu ngốc tới vậy a?

“Bảo bối, đừng để hắn chết đấy, không là ta với con bị bọn người ở Thiên Địa thương hội phiền chết.”

Nghiêm Thần gật đầu ý bảo đã biết.

“Ai~~~ năm xưa mà vào được đây, ta đã sớm xưng bá thiên hạ rồi.” Lam Phượng Khuynh lướt nhìn một vòng mà cảm khái. Thực lực của hắn hiện giờ, chỉ cần xác định được vị trí của bảo bối là dễ dàng tìm vào được đây, chẳng bù với năm xưa loay hoay tìm mãi chẳng thấy đâu.

Cười khẽ, Nghiêm Thần ôm một đống sách đến bên bàn, đặt xuống rồi ngồi vào ghế. Cô nói: “Để phụ thân tìm được, Thương Khung chẳng phải càng thêm loạn sao.”

Cốc mạnh một cái vào trán bảo bối nhà mình, Lam Phượng Khuynh giả vờ hậm hực thốt lên: “Ta thêm loạn? Ah, hiện giờ người thêm loạn không phải là con sao? Nói cho con biết, nữ bạo lực của Trung An quốc khăng khăng một mực người khiến kim long hiện thế là con đấy. May mà người của ta biết tin kịp thời che giấu, không thì giờ này tên con đã nằm đầu danh sách ám sát của hoàng thất Trung An, vượt mặt mẫu thân con rồi. Hừ, loại nữ nhân gì mà nhỏ nhen kinh khủng, thua có một trận chiến mà nhớ mãi tới giờ.”

Nghiêm Thần bất đắc dĩ lắc đầu cười nhẹ. Vua một nước, thua một trận, không nhớ mới là lạ đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK