Nghiêm Thần đứng trên sườn núi cao, mái tóc màu bạch ngân tung bay trong gió. Sóng mắt sinh động ngày nào giờ chỉ còn là một mảnh băng hàn tĩnh lặng, sắc đỏ như bảo ngọc không rực lửa mà lại bình yên vô ba tựa mặt hồ thâm sâu. Giáp khải đen tuyền mặc trên người ôm gọn lấy cơ thể Nghiêm Thần khiến cô thêm phần nghiêm nghị, cũng đan xen chút tịch liêu.
Dưới thung lũng, từng đạo năng lượng đủ màu sắc liên tục phát ra. Khắp nơi đất đá sụp đổ, cây cối ngã nghiêng, thậm chí cảnh vật đôi lúc còn bị vặn vẹo trong lớp lớp đạo cảnh. Quân binh hai nước hiện đang giằng co, hay nói đúng hơn là quân Bắc Chiến đang bị quân Đông Ly từng bước ép sát ra vùng biên giới. Các tướng lĩnh theo sự chỉ huy của Nghiêm Thần đứng tại các vị trí chủ chốt, thủ vững trận thế đồng thời chỉ đạo quân lính của mình tiêu diệt quân địch.
Mặt đất liên tục sáng lên, văn tự cổ chuyển động thành dòng len lỏi khắp nơi. Nếu nhìn từ trên cao xuống, cả khu vực Việt phủ ở phía bắc Đông Ly hiện đang trở thành một trận pháp khổng lồ.
Đột nhiên, đoàn năng lượng khiếp người phát ra từ phía chủ soái của quân Bắc Chiến. Toàn bộ quân Đông Ly bị ép sát lùi về sau, ai nấy đều khó nhọc chống đỡ. Song lúc này, từng tia năng lượng đen thẫm như những cánh hoa li ti lan tràn khắp nơi, vô hình chung tạo thành một lớp vỏ bọc ngăn cản toàn bộ nguồn năng lượng khiếp người kia. Mọi người kinh ngạc nhìn lên cao, ở đó Nghiêm Thần đang ngự không mà đứng, vẻ mặt hờ hững nhìn về phương xa. Chuyển động xung quanh cô là một lưỡng nghi trận tạo thành từ năng nguyên, che chở cũng như ngăn cản toàn bộ đòn tấn công từ bên ngoài.
Nghiêm Thần vươn tay, ngay lập tức quân Đông Ly chia thành các đạo binh nhỏ tỏa ra mọi hướng. Chỉ trong tích tắc, từng cột sáng tinh thuần lao thẳng về trời cao, xé toang hắc ám đang bao phủ cả một vùng trời. Áp lực ngày một nặng nề, xung quanh khu vực Việt phủ, ai ai cũng đều khó nhọc lập phòng hộ quanh bản thân, ánh mắt hoảng sợ nhìn về dãy Mộc Lương trải dài sừng sững. Họ cảm giác như đang bị hút đi toàn bộ sinh lực vậy.
“Để chúng ta tiến vào Đông Ly, lợi dụng phục binh chia quân ta về các đỉnh núi của Mộc Lương, hy sinh ba quân nhằm giết chết tinh binh Bắc Chiến, cuối cùng dồn chúng ta về huyết lưu của trận pháp; lấy máu của binh lính ta làm dẫn, dùng oán hận của linh hồn do tâm vực gây ra tạo không gian, lợi dụng lòng kiên nghị của tướng lĩnh hai bên lập mắt trận. Kết hợp mọi thứ, hẳn đây mới là Tịch diệt trận truyền kỳ của tộc người Iyik. Ta nói có đúng không, Diệu vương điện hạ?”
Dung Diệp Kỳ vừa dứt lời, bốn phương đều lâm vào tĩnh lặng. Nàng ta cũng ngự không đứng đối diện với Nghiêm Thần, vẻ mặt bình tĩnh không chút nao núng. Bố giáp giản đơn mặc trên người thêu chiến kỳ của Bắc Chiến như ẩn tàng đi lực lượng hùng hậu của nữ nhân này. Gương mặt chữ điền nghiêm nghị, ánh mắt sâu thăm đầy tang thương, khóe mắt có chút nếp nhăn với một vết sẹo nhỏ kéo dài ở gò má trái, nữ nhân này khiến người cảm giác được sự hờ hững lãnh khốc bị che giấu sau lớp mặt nạ phong sương từng trải.
Nghiêm Thần xoáy sâu ánh nhìn vào đôi mắt của Dung Diệp Kỳ rồi gật đầu. Nếu đã làm mà bị phát hiện thì cô rất thoải mái thừa nhận. Đây có thể xem là ưu điểm của bản thân a.
“Người như vậy, các ngươi còn muốn nghe theo lệnh của nàng ta?” Giọng nói của Dung Diệp Kỳ vang vọng khắp nơi trên chiến trường.
Không gian xung quanh chợt ngưng đọng. Quân lính Đông Ly trầm mặc không đáp, trong khi đó quân lính Bắc Chiến lại sục sôi hận ý dành cho Nghiêm Thần. Cảm nhận dao động tình cảm của mọi người, Nghiêm Thần chẳng có phản ứng gì. Cô vẫn rất tự nhiên đứng trên cao, như một vị quân vương cô độc nhìn ngắm giang sơn của bản thân.
Thật lâu không có lời đáp lại, Dung Diệp Kỳ thất vọng thở nhẹ. Quân lính Đông Ly dù không nói nhưng họ không hề rời khỏi vị trí đóng chốt của bản thân, điều này chính là câu trả lời tốt nhất.
“Ngu muội!”
Dung Diệp Kỳ vươn tay, tức thì uy áp khổng lồ đè nặng mọi nơi, kèm theo đó là dòng năng lượng lưu động trong cơ thể mọi người đồng loạt đứt gãy. Sắc mặt quân lính Đông Ly tái đi rồi dần chuyển sang tím ngắt, nhiều người thậm chí đã ngã khụy xuống đất, ngay cả các tướng lĩnh can trường cũng đã có nhiều người không chống cự nổi.
Nhìn cảnh này, Nghiêm Thần chẳng mảy may động thủ, ánh mắt vô tình lướt nhìn mọi nơi. Đột nhiên, kim quang hiện ra bao bọc lấy cả cơ thể của cô. Thứ ánh sáng hạo nhiên chính khí hòa cùng các đạo sáng nơi mắt trận tựa như một vầng thái dương đang thiêu đốt mọi hắc ám xung quanh.
Dung Diệp Kỳ sững sờ nhìn Nghiêm Thần. Nàng ta vội điều động sức mạnh muốn ngăn cản nhưng ngay lập tức hốt hoảng bấu chặt lấy ngực trái. Dòng máu đỏ tươi từ từ đổ dài khỏi hốc mắt và vành tai, Dung Diệp Kỳ trợn to mắt ngước nhìn lên.
“Bản Đế đã nói, nếu ngươi còn vi phạm quy tắc, vậy thì đến Thánh Sơn đi.”
Nghiêm Thần vừa dứt lời, Dung Diệp Kỳ như con diều đứt dây té ngã xuống đất. Tình cảnh này làm hô hấp của mọi người cứng lại. Ai cũng đều biết chủ soái quân Bắc Chiến vốn là Thánh quân của Nhân giới chính nguyên, dù ở Thương Khung bị hạn chế sức mạnh nhưng nói chung là không có bao nhiêu người có thể là đối thủ của ngài ấy. Vậy mà bây giờ…
“Ngươi còn chưa đăng vị… sao có thể…” Dung Diệp Kỳ khó nhọc cất lời, cả người loạng choạng đứng lên.
Đáp lại nàng ta là cái nhìn đầy lãnh ý của Nghiêm Thần. Cô mở lời rét buốt: “Đăng vị? Ta từ mười lăm năm trước đã đăng vị rồi.”
Này một câu khiến toàn bộ quân lính hai bên trợn to mắt mà ngước nhìn lên trời. Không thể có chuyện vô lý như vậy được! Ma giới chính nguyên làm sao có thể chọn một đứa trẻ trở thành Ma Hoàng Đại Đế? Đây là không thể nào!
“Không tin?” Nghiêm Thần nhẹ cong khóe môi, nụ cười nhạt nhẽo đầu tiên của cô từ khi trận chiến hôm nay bắt đầu tới bây giờ. “Vậy…”
Theo lời lấp lửng của Nghiêm Thần, các đạo sáng dần liên kết lại với nhau. Cùng lúc này, sáu tâm vực bị hạn chế mấy ngày qua ở đỉnh Liên Hoa đồng loạt xuất hiện. Trên trời cao hiện ra rất nhiều xoáy đen rùng rợn, từng đợt khói đen mang oán hận nặng nề liên tục đổ về Thương Khung thông qua chúng. Chẳng mấy chốc cả vùng núi Mộc Lương đều trở thành một cột xoáy màu đen khổng lồ.
Năng lượng vạn vật trên toàn Thương Khung bị đảo loạn rồi tạo thành dòng đổ về dãy Mộc Lương. Trong cột xoáy đen ngòm, ánh kim quang liên tục tỏa ra tựa như những thánh kiếm đâm thủng lớp màng u tối. Dần dần, mọi người nghe được tiếng gầm gừ của trời cao. Từng đạo tia chớp ẩn hiện sau mây mù của tâm vực, thứ ánh sáng đặc trưng của lôi điện thiên phạt làm toàn thể cư dân Thương Khung như ngừng thở, ánh mắt chăm chú nhìn về phương xa.
Ầm! Đùng!
Một đạo lôi điện hắc sắc rùng rợn đánh thẳng xuống trung tâm xoáy đen. Ngay lập tức, bạo động năng lượng lan rộng khắp nơi càn quét tất cả những thứ cản đường của nó. Quân lính hai phương bị áp lực đánh bay ra xa, người người chật vật đứng tựa vào nhau mà từng bức lùi về sau, tuy vậy ánh mắt của họ vẫn không rời khỏi vị trí trung tâm trên cao, nơi mà thiếu nữ mười sáu tuổi đang ngự không mà đứng. Các tướng lĩnh Đông Ly sau khi bàng hoàng thì vội vã muốn rời khỏi mắt trận đến chỗ của chủ soái của họ nhưng lại không cách nào di chuyển được. Cả bọn chỉ còn biết trơ mắt nhìn Nghiêm Thần bị từng đạo lôi điện thiên phạt bủa vây khắp nơi.
“Lôi điện thiên phạt…” Dung Diệp Kỳ thì thào, đôi mắt trợn to như không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt. Toàn bộ tâm vực từ khắp các giới đều đổ dồn về Thương Khung rồi. Nàng lập tức quát to: “Nhanh chóng hủy mắt trận! Bằng mọi giá phải hủy mắt trận!”
Không chờ các tướng lĩnh đáp lại, Dung Diệp Kỳ như một cơn gió bay nhanh tới chỗ của Nghiêm Thần. Đột nhiên vô vàn tia nước múa lượn trong không gian lao đến vây chặt lấy nàng ấy, sức nước tỏa ra năng lượng thủy linh tinh thuần rất hiếm có được ở người tu luyện trên Thương Khung. Dung Diệp Kỳ nhanh chóng bức năng lượng ra khỏi cơ thể phá tan tia nước, không thèm để tâm người ngăn cản mà tiếp tục lao về hướng xoáy đen. Tuy nhiên kế tiếp, nàng ấy lại bị một thủy lao vững chắc chặn lại.
“VI HẢI!!!” Dung Diệp Kỳ quát lên.
“Ta sẽ không để ngươi đến được chỗ của nha đầu.” Nam nhân bị gọi là Vi Hải đột nhiên hiện thân trước mặt Dung Diệp Kỳ, đôi mắt màu xám tro ánh lên cái nhìn giá rét của đại dương.
Dung Diệp Kỳ tức giận vô cùng, sắc mặt đã âm trầm đến rợn người. Nàng cất tiếng: “Từ khi nào ngoài Dung Diệp Họa còn có người khiến Vi Hải Huyền chủ ngươi phải để tâm như vậy?”
“Đừng nhắc sang chuyện khác.”
“Nàng ta được chọn làm Mệnh tự chính nguyên giới!!!” Dung Diệp Kỳ phẫn nộ thốt lên, tay run rẩy chỉ về trên cao với ánh nhìn đỏ ngòm đầy sát khí. “Nếu Mệnh tự xoay vòng nhập ma đạo, Thương Khung sẽ chẳng còn sinh lộ. Trách nhiệm này không phải chỉ mình nàng ấy có thể gánh vác được. Bây giờ là lúc hợp sức, không phải là nghi kỵ lẫn nhau. Ngươi thân là Huyền chủ chẳng lẽ còn không biết!!!”
Vi Hải chậm chạp không đáp, mắt lướt nhìn về phía cột xoáy đen xa xa mà ưu tư thở dài. Lúc sau, hắn đáp lời với giọng nhẹ thoảng: “Ta tin nha đầu.” Tin nàng ấy sẽ không nỡ để Thương Khung bị hủy.
“Ngươi…” Dung Diệp Kỳ bực dọc thở hắt một hơi. Bây giờ nàng chỉ còn biết đứng đây theo dõi tình hình thôi, bởi bản thân vốn chẳng là đối thủ của Huyền chủ Huyền giới trước mặt.
Kim quang ngày một lớn mạnh, chẳng mấy chốc đã khiến lôi ngục nhuộm hào quang rực rỡ và dần dần cắn nuốt mảng trời âm u đang phủ kín Thương Khung.
Đúng lúc này, một vầng kim quang khác bỗng xuất hiện ở phụ cận xoáy đen, ẩn hiện trong đó là hình dạng rất lớn của hại vị Lục Thần thủ hộ trung đại lục: Câu Trần thần thú và Đằng Xà thần thú. Cũng trong tích tắc, một tiếng rồng ngâm vang lên nối tiếp theo sau là tiếng phượng đề trong trẻo. Song đó, hai phương tây và bắc lại lặng im hiện ra thân ảnh uy vũ của thần thú Bạch Hổ và thần thú Huyền Vũ. Chưa kịp để mọi người thoát khỏi tình trạng choáng váng, hình ảnh mờ ảo của An Lục thần thủ hộ Thương Khung đã biến mất, thay vào đó là năm vị quốc chủ của ngũ đại cường quốc đang đứng giằng co với nhau tại dãy Mộc Lương.
Vũ Đình Thiên Thanh lăng không mà đứng, huyền bào quý khí phập phồng trong gió cùng dung nhan tuyệt mỹ như họa làm nàng thêm phần uy nghiêm bức người. Nàng cười nhẹ đầy tao nhã, thế rồi cất lời âm trầm như cõi chết: “Mạc Tích Chi ngươi cũng dám mơ tưởng Đế vận của nữ nhi ta?”
Đối diện, Mạc Tích Chi cười mỉa một cái. Hoàng bào tinh xảo đầy khí phách tôn lên dáng người cao khỏe cùng dung mạo tuấn mỹ của nàng ta. Đôi con ngươi âm trầm khẽ nheo lại, Mạc Tích Chi hừ lạnh mà nói: “Nữ nhi của ngươi là Mệnh tự, nàng ta khó có thể gánh vác trọng trách này. Chi bằng để ta trở thành Đại Đế ngăn cản hạo kiếp có phải tốt hơn không?”
“Ha? Để ngươi làm Đại Đế?” Doãn Sơ Đồng đang ngáp dài ngáp ngắn đứng một bên, nghe xong lời của Mạc Tích Chi thì lập tức cười đến méo miệng mà lên tiếng: “Chuyện này quyết không thể. Ta sẵn sàng cùng Vũ Đình liên hợp giết ngươi đấy.” Đùa giỡn, để nữ nhân này thành Đại Đế chẳng phải tứ quốc bọn họ bị thôn tính sao. Nàng điên rồi mới để chuyện như vậy xảy ra.
Sắc mặt Mạc Tích Chi đông lại, đáy mắt chỉ còn vẻ âm lãnh đầy lệ quang.
Lúc này, vài tiếng cười trầm ấm vang lên xua đi không khí nghẹt thở xung quanh. Nam Yến khoanh tay đứng một bên cười tủm tỉm lên tiếng: “Các ngươi muốn đứng đây tới khi nào?”
Liếc nhìn nữ nhân diễm lệ trong đế phục rực lửa, Vũ Đình Thiên Thanh cùng những người còn lại đồng loạt lùi về sau một chút. Bọn họ không muốn dính dáng gì nhiều đến quốc chủ của Nam Hà đâu. Đây là một mầm móng tai họa của Thương Khung diệt mãi cũng không chết được.
Thấy bản thân bị hắt hủi, Nam Yến vươn tay che miệng cười duyên. Điệu bộ công tử hiền thục này của nàng ta làm cả bọn đồng loạt rùng mình.
“Còn trách ta chuyện năm xưa sao?”
Lời này vừa ra, quốc chủ bốn nước còn lại đồng loạt hạ sắc mặt và đang có xu hướng chuyển đen. Doãn Sơ Đồng là người đầu tiên chịu không nổi đành thốt lên: “Nữ nhân chết tiệt, đừng có nhắc lại chuyện đó!”
“Nhưng người ta thích a.”
“Nam Yến, đừng đùa nữa.” Im lặng từ đầu tới giờ, cuối cùng Lý Huyền Thư mới cất giọng khàn khàn, âm điệu trầm thấp mang vô vàn tang thương.
Nhìn quốc chủ Bắc Chiến so với bốn người họ trông già hơn rất nhiều, Nam Yến thu lại vẻ cợt nhả mà nói: “Lý Huyền Thư, ngươi thay đổi nhiều nhất. Ai~~~ cũng lâu rồi chúng ta mới có dịp hội tụ như vậy nha.”
Không ai đáp lại làm Nam Yến nhàm chán nhìn xuống dãy Mộc Lương. Hiện giờ toàn bộ Thương Khung chỉ còn nơi này là có ánh sáng thôi, thứ ánh sáng hạo nhiên chính khí của đế vận. Thật đẹp!
“Vũ Đình, đế vận của nữ nhi ngươi thật khiến ta muốn có được.” Nam Yến tha thở.
Mạc Tích Chi hừ lạnh giễu cợt: “Cả ngươi cũng muốn nhúng tay vào vực sâu này?”
“Dù sao vị trí Đại Đế thật sự rất có tính dụ hoặc.”
Vũ Đình Thiên Thanh cười lạnh nhìn hai nữ nhân kia bàn tới tính lui vận mệnh của con gái mình, nội tâm một mảnh bình lặng. Nếu nàng không ngăn họ được thì quá uổng công làm mẫu thân rồi. Hơn nữa, nàng không tin Thần nhi không có hậu chiêu.
“Như vậy chỉ còn ngươi thôi, Lý Huyền Thư. Cùng chúng ta cướp đế vận vẫn là giúp Vũ Đình đâu.” Nam Yến cười hỏi, ánh mắt nheo lại che đi cái nhìn giảo hoạt.
Trầm mặc nhìn xuống cột xoáy đen giữa trung tâm Tịch diệt trận, cõi lòng Lý Huyền Thư đau đến rướm máu. Con dân của nàng, quân binh của nàng, cả hài nhi của bản thân, tất cả đều mất hết rồi.
Oan của phụ thân, tự con đòi lại công bằng. Hận của phụ thân, tự con xóa bỏ mọi nghiệt trái. Ân của phụ thân, tự con trả lại mọi thứ. Yêu của phụ thân, tự con thu lại cho bản thân và A Dã. Người giờ đây chỉ là mẫu hoàng của con, mãi mãi chỉ là mẫu hoàng, mà con sẽ không bao giờ tha thứ cho người.
Lý Huyền Thư khép mắt ưu thương. Nàng sai rồi, quá sai, sai đến không cách nào cứu vãn được nữa…
“Ta… giúp Vũ Đình.”
Lời vừa dứt, cả vùng trời trên cao bùng nổ vang dội. Năng lượng tinh thuần lan tỏa mang theo ánh kim quang tức thì tiêu diệt toàn bộ hắc vụ xung quanh. Trong vầng dương nhạt nhòa vừa hé mở, cột xoáy đen bị kim quang bao phủ cắn nuốt hoàn toàn. Cuối cùng thứ còn đọng lại giữa trung tâm Tịch diệt trận là một lôi ngục sừng sững giữa dãy Mộc Lương hùng vĩ.
Mạc Tích Chi chật vật ngăn cản xung chấn, ánh mắt vô tình liếc xuống lôi ngục rồi trợn to thốt lên: “Đó là… Ma Tịch Dạ quân thượng?”
“Ta không hoa mắt đi! Đó là năm vị quân thượng thuở sơ khai?” Tiếp theo là âm giọng sửng sốt của Doãn Sơ Đồng.
“Vũ Đình, nữ nhi của ngươi là loại Mệnh tự gì thế? Đừng nói lần này Thương Khung trốn không thoát đấy.” Lúc này Nam Yến cũng bối rối không kém. Nếu suy đoán của nàng là đúng, lần hạo kiếp này sẽ hủy toàn bộ Thương Khung mất.
Dù bị hỏi nhưng Vũ Đình Thiên Thanh vẫn không đáp lại, ánh mắt chuyên chú nhìn về lôi ngục đang tỏa ra năng lượng khiếp người phía xa. Lần hạo kiếp này, thoát được hay không đều tùy vào tâm của Thần nhi.
“Nhanh tản ra bảo vệ linh mạch cho Thương Khung!”
“Vũ Đình ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho chúng ta?” Mạc Tích Chi âm trầm sắc mặt cất lời. Tuy giọng điệu rất khiếm đánh nhưng nàng ta cũng đã xoay người điều động sức mạnh tìm kiếm linh mạch mà bảo vệ.
Nghe vậy, trên trán Vũ Đình Thiên Thanh hiện lên vài đường gân xanh. Đôi mắt hắc bạch phân minh sáng ngời ẩn chứa đầy sự bất đắc dĩ. Một mặt thủ hộ linh mạch, mặt khác nàng còn không quên đáp lời một cách mệt mỏi: “Nữ nhân ngươi sao hẹp hòi vậy? Chuyện qua lâu thế mà vẫn còn hận.”
“Đổi lại là ngươi thì ngươi có hận không?” Mạc Tích Chi trừng mắt nhìn Vũ Đình Thiên Thanh đầy lệ khí rồi thuấn di đi mất. Cả đời này nàng hận nhất là Nam Yến, kế tiếp là Vũ Đình Thiên Thanh. Chỉ khi nào hai nữ nhân khốn khiếp đó đi đời nhà ma thì tâm linh của nàng mới yên ổn được.
Nhìn Mạc Tích Chi bỏ đi, Nam Yến xoa xoa hai cánh tay, bĩu môi nói: “Thật sĩ diện! Đổi lại là ta thì ta đã thuận theo hưởng thụ rồi.”
Ngay lập tức, ba vị quốc chủ còn lại tiếp tục lùi ra xa khỏi Nam Yến. Thậm chí Doãn Sơ Đồng cảm thấy bản thân sắp bị biến thái này làm cho sởn gai óc. Nàng thật may mắn bản thân có tính lười nếu không năm đó chẳng phải bị Nam Yến… Nghĩ tới đây, Doãn Sở Đồng đổ mồ hôi lạnh. Nàng vội nói: “Ta đi trước!” Dứt lời, người đã sớm mất dạng.
“Đồng Đồng!” Nam Yến đau thương thốt lên. Khó khăn lắm mới gặp mặt bọn họ, giờ lại bỏ chạy hết là sao? Song đó, nàng quay sang nhìn hai người còn lại, vẻ mặt cười đến sáng lạn nói: “Thanh Thanh! Thư Thư!”
Bị gọi như vậy, Vũ Đình Thiên Thanh và Lý Huyền Thư chỉ cố niệm một chữ “nhẫn” trong đầu. Xúc động là ma quỷ, bọn họ không thể ngu ngốc lọt tròng như lúc trước được.
“Ta cũng đi đây.” Lý Huyền Thư chịu không nổi ánh mắt rực cháy của Nam Yến đành cuốn gói bỏ chạy. Hiện tại Thương Khung là quan trọng nhất, nàng không thể để mấy thứ râu ria khác làm ảnh hưởng.
“Ta cũng…”
“Thanh Thanh, nữ nhi của ngươi thật…”
“Ha? Ngươi xác định?” Vũ Đình Thiên Thanh định bỏ chạy, nghe được lời của Nam Yến thì cười đến quỷ dị. Liếc mắt nhìn xuống lôi ngục bị vây trong kim quang của đế vận, nàng mở lời châm biếm: “Vậy khuyên ngươi truyền ngôi cho thái nữ trước đi. Ta sợ khi biết tin ngươi chết tức tưởi thì Nam Hà sẽ loạn mất.” Lời xong, người cũng mất dạng.
Một mình ngự không mà đứng, Nam Yến thu lại vẻ bỡn cợt mà nhìn xuống lôi ngục. Bàn tay thon dài hữu lực vươn lên xoa nhẹ cái cằm, nàng nhếch môi cười khẽ. Trời sinh nàng đã thích mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nữ a. Duyệt qua biết bao người, nàng trước giờ cũng chỉ mới ấn tượng nhất một là Lam Phượng Khuynh, hiện tại thêm vào là Vũ Đình Nghiêm Thần. Hai người này đều có linh hồn rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến nàng không cách nào dời mắt được. Hiện tại xem ra nàng đã tìm được nguyên do rồi.
Ma Hoàng Đại Đế thuở sơ khai Ma Lam Duật, chuyển kiếp đầu thai Lam Phượng Khuynh, hậu duệ duy nhất Vũ Đình Nghiêm Thần.
“Ha ha ha! Thú vị! Thú vị! Ha ha ha… khụ, khụ…” Nam Yến đang cười thì lập tức trợn tròn mắt mà nghẹn lại khiến gương mặt đỏ bừng rồi tím tái. Nàng hoảng sợ lùi bước về sau, tay run run chỉ về trước mà thốt lên: “Ngươi, ngươi… Vũ Đình Thiên Thanh đồ khốn khiếp!”
Không đợi bản thân thân điều chỉnh lại tâm trạng, Nam Yến vội vã thuấn di bỏ chạy. Thân ảnh rực lửa đầy phong vị mang đồ đằng phượng hoàng lay động rồi biến mất, lưu lại một bóng hình bạch y thanh nhã đứng tại vùng trời tối đen mờ mịt.
Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Thanh Hàn thu lại cái nhìn rét lạnh vừa tặng cho Nam Yến. Nữ nhân này tới chết cũng không đổi tính, quả nhiên là tai họa lưu ngàn đời. Năm xưa nên độc chết nàng ta mới đúng!
Giương mắt nhìn về lôi ngục đang làm trung tâm mắt trận cho Tịch diệt trận, ngũ giác tinh văn xoay tròn mang đầy khí tức ma đạo bảo vệ cho nó, Tiêu Thanh Hàn trầm ngâm hồi lâu rồi than nhẹ. Hiện tại vào được trận văn cũng chỉ có Phượng Khuynh, xem ra Thần nhi muốn một mình đảm nhận trọng trách của Mệnh tự rồi. Đúng là hài tử ngốc mà!