Mục lục
[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông đạo thời không vừa đóng lại, Thanh Nghiêm đứng sững người không chớp mắt. Đối diện, Lam Phượng Khuynh đang đọc sách cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm người vừa mới xuất hiện.

Xung quanh là tiếng lá trúc xì xào tạo thành âm hưởng phiêu linh thanh thoát, gió lướt nhẹ từng cơn vuốt ve đôi gò má của cả hai người. Không gian dần trầm lắng đi, nhịp điệu thoáng chốc êm ả, đến cuối cùng hóa thành một khoảng tĩnh lặng tựa như sóng nước nơi hồ thu thanh vắng.

Không hiểu sao Thanh Nghiêm có chút chột dạ trong lòng, cô vô thức rụt cổ một cái nhưng rồi lại bất an nhìn chằm chằm người đối diện. Thời gian lưu chuyển trên người cô đã được thiết lập ngăn cách khiến cho bản thân dù đi đến bất cứ thế giới nào thì cũng không bị khóa thời gian ở nơi đó ảnh hưởng. Cho nên cũng chỉ trôi qua chưa đầy một tháng, tại sao phụ thân lại gầy yếu như vậy?

"Phụ thân."

Cuốn sách trên tay Lam Phượng Khuynh rơi xuống mặt bàn phát ra một tiếng trầm đục. Hắn rũ mắt xuống, mái tóc xõa dài rối loạn che đi phần lớn gương mặt. Từ góc nhìn của Thanh Nghiêm cũng chỉ thấy được sắc mặt ảm đạm và bạc môi nứt nẻ đang mím chặt mà thôi. Cô hốt hoảng vội chạy nhanh tới bên cạnh Lam Phượng Khuynh, hoàn toàn bỏ qua gút mắt của bản thân đối với phụ thân của mình.

Dè dặt cầm lấy ống tay áo của Lam Phượng Khuynh, Thanh Nghiêm cẩn trọng cất lời: "Phụ thân khi nào lại không quan tâm nhan sắc của bản thân nữa rồi? Bộ dạng như vậy sẽ làm mọi người lo lắng đấy."

Lam Phượng Khuynh chẳng mảy may đáp lời, vẫn cứ giữ nguyên tư thế ảm đạm. Thấy vậy, Thanh Nghiêm càng thêm lo âu. Cô tức giận ghì chặt đôi vai của hắn mà đanh giọng thốt lên: "Cha rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Đế Lam tà mị lãnh khốc mà con biết đã đi đâu mất rồi! Nếu ngài còn thế này thì đừng trách con tự ý xâm nhập dò xét tâm thức của ngài!"

"Xú nha đầu! Lớn rồi nên muốn phản lại phụ thân của mình sao!" Lam Phượng Khuynh đột nhiên ngẩn đầu trừng mắt quát to, một tay véo cái lỗ tai của Thanh Nghiêm thật mạnh. Bộ dạng hung thần ác sát lúc này của hắn làm gì còn nửa bóng dáng ảm đạm lúc đầu. "Cái bộ dạng lúc này của con là sao? Muốn người ngoài nhìn vào nói chúng ta là huynh muội à. Đổi trở về cho ta!"

Gì??? Đầu óc có chút choáng váng nhưng rất nhanh Thanh Nghiêm đã lấy lại lý trí mà vội oán trách: "Bộ dạng lúc này của con là có sức quyến rũ nhất. Cha muốn con biến trở về gương mặt non nớt lúc trước hả, không thể!"

Lam Phượng Khuynh nghe vậy thì ra sức véo mạnh cái lỗ tai của nữ nhi mình thêm. Hắn nghiến răng rít lên: "Dám nói hai chữ sức quyến rũ với ta, con còn non lắm. Ta cho rằng con tuyệt tình không muốn trở về nên không so đo, giờ thì tốt, nhanh trả kết tinh huyết ngọc long lại đây cho ta. Còn cái cấm chế khó ưa kia nữa. Chúng ta khi nào nghi kỵ con, khi nào cho người giám sát con, khi nào oán trách con,... hả? Hả? Hả?"

"Đau!" Thanh Nghiêm nhăn nhó thốt lên. Phụ thân thật là ác độc, dùng cả hắc ám linh nguyên để ra sức véo lỗ tai của bản thân. Dù rằng có thể dễ dàng thoát ra nhưng cô không dám dùng sức, sợ làm tổn thương hắn. Cứ thế, Thanh Nghiêm đành mặc cho phụ thân kéo dài lỗ tai của bản thân, than oán cất lời: "Cấm chế đã hủy rồi còn đâu. Phụ thân từng nói toàn bộ Thất Sát điện là của con còn gì. Hơn nữa, kết tinh huyết ngọc long đã bị đưa cho người khác rồi, không lấy về được đâu."

"Đưa ai?" Lam Phượng Khuynh bất mãn hỏi lại. Hắn còn chưa tìm thấy bảo vật nào thay thế được kết tinh huyết ngọc long để làm trấn bảo của Thất Sát thì làm sao có thể để mất nó được.

Nhìn Lam Phượng Khuynh hằn học với mình, Thanh Nghiêm chợt cười giễu đáp lời: "Đưa cho Kha Thường Nghi của Thương Ty, nữ hài mà kiếp trước là nữ nhi của ngài, phụ thân đại nhân."

Cơ thể Lam Phượng Khuynh như bị hóa đá, những lời muốn nói chợt mắc nghẹn nơi cổ họng. Cảm nhận độ ấm từ tay của Thanh Nghiêm đang dần mở các ngón tay của mình để giải thoát cho cái lỗ tai, hắn theo đó chật vật rút tay về, cả người lâm vào trầm mặc.

Thanh Nghiêm xoa xoa lỗ tai của mình, tâm trạng nặng nề nhìn người trước mặt. Oán hận tất nhiên là có chỉ là còn không đến mức khiến cô chối bỏ toàn bộ yêu thương mà phụ thân dành cho mình, cô biết người vẫn là thật lòng nhưng so với Kha Thường Nghi, bản thân đành bị xếp ở phía sau mà thôi. Thật ra điều đó cũng không là chuyện to tát gì, giống như so với cô và Luân nhi, mọi người vẫn quan tâm cô nhiều hơn đó thôi.

Hương trúc nhạt nhòa quấn quanh chóp mũi, Thanh Nghiêm hít thật sâu để cõi lòng dần lắng đọng. Mùi hương thanh nhã này, mùi hương nhu hòa này... thật nhớ...

Chợt giật mình thoát khỏi tư niệm, Thanh Nghiêm hoảng sợ nhìn Lam Phượng Khuynh. Trong nhận thức của cô, phụ thân kiên cường lãnh khốc, sát phạt quyết đoán, khi cần nhẫn tâm tuyệt không ai có thể khiến người vãn hồi tâm ý vậy mà... Phụ thân khóc, khóc đến thương tâm, khóc trong câm lặng.

Thanh Nghiêm bối rối không biết nên làm gì cho phải. Cô trước giờ không giỏi an ủi người khác khi họ khóc. Nhìn gương mặt phụ thân đẫm lệ, cõi lòng cô nhói đau như bị ai hung hăng đánh mạnh vào. Vội lấy khăn tay của bản thân ra, cô ngồi xổm xuống lau đi nước mắt cho Lam Phượng Khuynh mà lắp bắp cất lời: "Phụ thân đừng làm con sợ, đừng khóc nữa mà. Con không oán trách người đâu, thật đấy. Là do con sai có được không, đừng khóc nữa, mẫu thân mà biết sẽ giết con mất."

Lam Phượng Khuynh chẳng đáp lời, chỉ tiếp tục khóc mặc cho Thanh Nghiêm liên tục vỗ về. Lần này, hắn khóc thành tiếng, thanh âm nức nở đến tê tâm liệt phế.

"Phụ thân, người còn thương con thì đừng khóc nữa." Thanh Nghiêm đau khổ thốt lên, làm mọi cách mà cô biết được để dỗ phụ thân nhà mình. Mẫu thân từng khiến bọn người Thiên Du đau đầu khôn xiết, nếu người biết cô làm phụ thân khóc thì khẳng định sẽ không để yên cho bản thân đâu. Mẫu thân nổi tiếng sủng phu đến không có thiên lý đấy. Hơn nữa, tiếng khóc của phụ thân chẳng khác nào kim châm đâm vào người của cô, khiến cô đối mặt với việc bản thân là đứa con tệ hại đến mức nào. Cô dịu giọng nói mang theo sự cầu xin tha thứ: "Phụ thân, con chỉ là không chấp nhận việc ngài khiến con cắt đứt mọi ràng buộc khi khôi phục thân phận Ma Đế thôi. Nếu chúng con dung hợp hồn phách thì nơi tinh nguyên này," Thanh Nghiêm đặt tay lên lồng ngực của mình nói tiếp, "sẽ có một phần kết tinh huyết thống mà phụ mẫu ban cho con."

Lam Phượng Khuynh cúi đầu cười ảm đạm, tiếng nấc nhỏ dần rồi biến mất, chỉ có đôi mắt đỏ hoe long lanh giọt lệ chứng minh hắn vừa mới khóc thảm thương đến mức nào.

Thanh Nghiêm vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trước mặt Lam Phượng Khuynh, đôi tay cầm chặt lấy đôi bàn tay hao gầy của hắn mà giữ im lặng.

Cõi lòng cả hai đều nặng trĩu tâm tư, chỉ khi đối mặt với nhau sau bao nhiêu chuyện thế này mới có thể phát giác và nhìn thẳng vào sự thật. Đôi khi biết quá nhiều sẽ khiến cho nhân sinh của mỗi người chỉ tồn tại hoang mang và đau thương. Đối với họ, có lẽ họ tình nguyện bản thân chỉ là một phụ thân bình thường, một nữ nhi bình thường như bao người mà thôi.

"Nếu hai con dung hợp, con sẽ không cách nào kêu gọi được Thiên Túng." Thật lâu về sau, Lam Phượng Khuynh mở lời, giọng nói khàn khàn hư thoát vô cùng. "Nếu điều đó xảy ra, con chỉ có thể nương nhờ sự can thiệp của Ma giới chính nguyên để gọi được nàng ấy, khi đó Thiên Túng sẽ không đơn thuần là bản mạng khế ước của con nữa."

Thanh Nghiêm ngạc nhiên mở to mắt để rồi sự kinh hỉ dần ngập tràn trên khắp gương mặt. Cô cúi đầu tựa lên đôi chân của Lam Phượng Khuynh, khóe môi vẫn duy trì nụ cười thoải mái.

Lúc này, Lam Phượng Khuynh thở dài một tiếng, hắn vươn tay xoa nhẹ mái tóc của nữ nhi rồi vỗ về như khi con bé vẫn còn là tiểu hài tử. Hắn tiếp lời: "So với ta hay mẫu thân con thì Thần nhi mới là thân nhân ràng buộc nhất với con, máu của con bé sẽ kích phát kế ước mạnh mẽ nhất cho con kêu gọi Thiên Túng hoặc là tộc trưởng của Phần Thiên tộc. Hiển nhiên, Ma giới chính nguyên ưu ái cho Thiên Túng nhiều hơn." Khế ước thành lập dựa trên linh hồn, và hắn dành nó cho bảo bối. Lam Phượng Khuynh cười khổ, "ta khiến con thương tâm nhưng ta càng thêm hổ thẹn với Thần nhi."

Bởi vì đến cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn bảo bối ở lại bên người của mình.

Vội lắc đầu, Thanh Nghiêm nói: "Nàng ấy sẽ không trách phụ thân, hãy tin con. Hơn nữa, những gì con có được không phải cũng là những gì nàng ấy có sao. Mười năm, đó là số mệnh, và ngài không cần thấy hổ thẹn."

Lam Phượng Khuynh ậm ừ vài tiếng xem như nghe lọt lỗ tai. Lúc này, sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ tiều tụy và ưu thương nữa. Bàn tay đang vuốt nhẹ trên tóc Thanh Nghiêm chợt ngừng lại, bất chợt Lam Phượng Khuynh nâng tay đánh một cái vào đầu nữ nhi.

"Cha!" Thanh Nghiêm bất mãn ngẩn đầu thốt lên. Sao cứ thích đánh vào đầu của cô hoài thế này?

Đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười lần nữa hiện hiện, Lam Phượng Khuynh cười lạnh cất lời: "Đổi trở về!"

"Không đổi!"

"Không hả?" Lam Phượng Khuynh kéo dài âm điệu rồi đột nhiên quay đầu đi, tay nâng lên che mặt bắt đầu khóc thút thít. "Con đâu cần nói lời tổn..."

"Đổi, đổi, đổi!!!" Thanh Nghiêm vội đứng bật dậy cắt ngang lời tâm tình của Lam Phượng Khuynh, cơ thể theo đó cũng bắt đầu biến hóa. Rất nhanh, dung mạo thành thục nội liễm đã trở về lại dáng vẻ đoan trang nghiêm nghị của thiếu nữ mười sáu tuổi.

Đúng lúc này, một vài bóng người bỗng hiện thân nơi tiểu đình ẩn sâu trong trúc lâm. Thấy được họ, Thanh Nghiêm vội thở phào một cái, không dấu vết vươn tay lau đi mồ hôi lạnh đang tuôn trên trán. Cô còn không quên quay sang nhe răng trợn mắt trước vẻ mặt cười gian trá của phụ thân mình. Đúng là quá xem thường nam nhân!

"Thần nhi!"

Từng tiếng gọi kinh hỉ vang lên làm Thanh Nghiêm xoay người nhìn ra ngoài. Cô cung kính cúi chào: "Mẫu thân, các vị phụ thân."

Đi đến vỗ nhẹ vào vai nữ nhi, Vũ Đình Thiên Thanh cười nhẹ nhõm nói: "Về là tốt rồi." Đoạn nàng quay sang nhìn phu quân của bản thân, sau đó sửng sốt khi thấy khóe mắt của hắn đỏ hoe. Lo lắng đi đến bên Lam Phượng Khuynh, nàng ôn nhu xoa nhẹ nơi vành mắt của hắn mà hỏi: "Làm sao lại khóc? Có phải Thần nhi..."

Thanh Nghiêm giật thót một cái vội nháy mắt liên tục với phụ thân đại nhân đang hưởng thụ sự yêu thương của mẫu thân.

Lam Phượng Khuynh buồn cười nhìn động tác nhỏ của nữ nhi, khóe môi cong lên rồi mở lời: "Là thấy bảo bối trở về, quá kinh hỉ nên rơi lệ thôi."

"Vậy à." Vũ Đình Thiên Thanh nghe vậy thì không nghi vấn gì thêm. Nàng chỉ sợ với bản tính cố chấp của Thần nhi, một khi oán trách sẽ nói ra những lời làm hắn đau lòng thôi. Thật may là không phải. Nếu không... con hư thì mẫu thân là nàng sẽ không nhân nhượng mà dạy dỗ lại.

Nép người vào lòng của cha Trầm Duy Thắng, Thanh Nghiêm cảm thấy đã vượt qua được lôi trì. Mẫu thân ngày thường rất ôn nhu nhưng một khi nổi giận thì ai cũng phải tránh xa.

Buồn cười nhìn nữ nhi, Trầm Duy Thắng xoa mạnh tay làm tóc của Thanh Nghiêm rối tung lên. Cô bất mãn không nói tiếng nào, chỉ hậm hực vươn tay vuốt lại mái tóc của mình. Tóc à, ngươi chịu khổ rồi.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra trước mặt Thanh Nghiêm. Cô nghi hoặc giương mắt nhìn cha Tiêu Thanh Hàn.

"Tin tiêu của Trái Đất - Lục Hải." Tiêu Thanh Hàn giải thích ngắn gọn.

Đứng bên cạnh, Diệp Phong cười tủm tỉm tiếp lời: "Mở luôn thông đạo thời không tới đó."

Lúc này, cả Lam Phượng Khuynh và Vũ Đình Thiên Thanh cũng đã đi đến đứng chung với bọn người Diệp Phong, ánh mắt nhìn Thanh Nghiêm như thể chỉ cần cô không đồng ý là sẽ động thủ giáo huấn cô ngay lập tức.

Rất không có khí tiết đầu hàng, trên tay Thanh Nghiêm bỗng xuất hiện một dây lụa hồng sắc. Cô đặt nó vào tay của Tiêu Thanh Hàn. Chỉ cần tin tiêu này, họ sẽ định vị được Trái Đất mà không cần tìm kiếm trong vô vàn các vách ngăn thời không. Tiếp đó, Thanh Nghiêm vươn tay, vô vàn hắc sắc hoa ti cuộn xoáy giữa không gian rồi hóa thành một thông đạo tựa như hắc động nguy hiểm muốn cắn nuốt mọi thứ đang tồn tại xung quanh.

Rất hài lòng khi thấy Thanh Nghiêm nghe lời, mọi người lần lượt tiến đến ôm chầm lấy cô rồi dứt khoát bước vào thông đạo mà biến mất. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nơi tiểu đình thanh vắng chỉ còn Thanh Nghiêm đứng lặng người.

Bất ngờ, tiểu đình đơn sơ nổ tung. Xung chấn càn quét mang theo bụi mù và các mảnh gỗ bay loạn xạ khắp trúc lâm. Một mình giữa trung tâm hỗn loạn, cả người Thanh Nghiêm bị vây trong hắc ám nồng đậm, sát khí không dự báo trước tỏa ra bức người.

"Giỏi cho một Sở Lan Tâm cũng dám tự tiện động vào cấm chế của bản đế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK