"Phốc!"
Phun ra một ngụm máu tươi, Nghiêm Thần siết chặt lấy lồng ngực mà thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Tay phải cầm chiếc dù bóp mạnh khiến nó tan biến, cô gồng mình gắng sức duy trì ý thức để đối chọi với tâm vực. Ma khí lượn lờ tạo thành phòng hộ mỏng manh bên ngoài cơ thể khiến Nghiêm Thần hòa hoãn lại đôi chút. Chí ít bản thân vẫn chưa bị huyết vũ ăn mòn.
"Đại Đế của ta, ngươi nhận ra sai lầm rồi sao?" Đối diện, tâm vực cười khanh khách cất lời, vẻ mặt dù mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn tốt vô cùng. "Ngay từ đầu chúng ta là ngang nhau nhưng mà... một khi đại nạn ập đến, con dân mà ngươi bảo hộ sẽ như thế nào nha. Lo sợ, bất an, khủng hoảng, thậm chí là tự ti rồi căm phẫn, oán hận. Tất cả những thứ đó đều là nguồn sức mạnh của ta."
Đồng tử Nghiêm Thần mở to rồi chợt tối lại tựa thâm uyên. Cô không hé răng lấy nửa lời.
Hai nguồn sức mạnh cường đại vẫn tiếp tục giằng co, bạo phát năng lượng liên tục càn quét thiên không khiến cho các tầng phòng hộ chịu áp lực nặng nề. Chẳng thèm để tâm Thương Khung sẽ ra sao, tâm vực hấp thu càng nhiều năng lượng từ cảm xúc tiêu cực của người dân rồi tăng mạnh uy áp lên Nghiêm Thần.
"Vũ Đình Nghiêm Thần, người chưa từng sống cho chính ngươi nên ta thấy ngươi cũng không cần thiết tồn tại làm gì."
RẦM!!!
Nghiêm Thần xoay vòng trên không rồi lùi về sau một đoạn khá xa. Không quan tâm đến cánh tay trái đã bị tâm vực tổn hại thành huyết nhục mơ hồ, cô ngưng tụ năng lượng vào bàn tay phải rồi dứt khoát chém thẳng xuống bả vai trái.
Bàn tay bùng nổ đế khí cường đại nhưng không cách nào hạ xuống được. Tâm vực cười đến tàn khốc giữ chặt cổ tay phải của Nghiêm Thần, mặc cho sức mạnh đối lập của hai bên đang làm tổn hại bản thân.
"Đã nói rồi, cơ thể của ngươi sẽ là của ta. Muốn thoát khỏi tâm vực ăn mòn sao? Hừ! Ta sẽ khiến ngươi bước lên con đường năm xưa của Ma Lam Duật. Lần này, Minh Thiên Du cũng đừng vọng tưởng ngăn được ta."
Nghiêm Thần khàn giọng mở lời, thanh âm trầm thấp tựa như oán linh từ cõi Minh giới ùa về: "Năm xưa là bản thân họ thoát khỏi tâm vực ăn mòn, mà ngươi thì bị phong ấn trong Mộng Vực điêu linh."
Dứt lời, Nghiêm Thần giật mạnh tay xuống dưới, lập tức dồn sức đánh ngược một chưởng vào bụng của tâm vực. Nhanh chóng tung người tránh đi, cô xoay vòng trên không, năm ngón tay chuyển động vẽ lên vô số tuyến ti vây lấy tâm vực. Thiên không rực sáng, trận pháp thành lập.
"Ha ha ha ha ha!" Đứng giữa trận văn, tâm vực ngẩn đầu cười to. Sau đó nó hướng mắt về phía Nghiêm Thần, đôi mắt sòng sọc đầy khí tức bạo ngược. Cười một cách ngạo nghễ, nó chậm rãi cất lời: "Ta và ngươi đã là hóa thân của chính giới thuở sơ khai trong một thời đại mới. Thù hận mà họ giữ, chúng ta kế thừa; trách nhiệm mà họ nhận, chúng ta phát huy; ước nguyện mà họ muốn, chúng ta thực hiện."
GÀO!!!
Nơi địa hạ bộc phát uy áp kinh người, kim quang lóe sáng ngày càng mãnh liệt. Toàn cõi Thương Khung lập tức bị vây chặt trong lớp lớp dao động của không gian. Thần uy giáng lâm!
Hừ! Lục An thần thủ hộ đại diện cho linh trí của Thương Khung? Muốn thức tỉnh dễ vậy sao."
Tâm vực khinh thường bước từng bước trong trận pháp. Bất kể sức mạnh của Nghiêm Thần có mài mòn nó bao nhiêu thì chẳng mấy chốc lại có vô số nguồn năng lượng khác ùa về khôi phục cho nó. Hòa trong huyết vũ, hắc vụ tà ác đột nhiên bành trướng che đi thần uy vừa hiện, tựa như xiềng xích khóa chặt cánh cửa mở lối cho thủ hộ thần Thương Khung thức tỉnh. Nghiêm Thần đứng bên ngoài nhìn mà cõi lòng chìm vào đáy vực. Hiện tại không chỉ tâm vực lớn mạnh mà huyết vũ đã lan tràn trên khắp bề mặt các tầng phòng hộ rồi. Cô không thể gắng gượng thêm được nữa. Nếu tiếp tục chiến với tâm vực, Thương Khung sẽ nguy nan. Nếu bảo vệ Thương Khung khỏi huyết vũ, thế gian sẽ sụp đổ.
Phải lựa chọn thế nào đây?
Ầm! Ầm! Ầm!
Gió bạo phát, xoáy lốc hội tụ, hắc ám bao trùm trong huyết sắc. Nghiêm Thần trầm lặng đứng một bên, vạt áo tung bay giữa bạo động năng lượng, ngọc quan định chặt suối tóc rạn nứt rồi hóa thành tro tàn.
Vươn tay vén những lọn tóc rối tung trong không trung, Nghiêm Thần khép mắt thở dài. Đến khi đôi con ngươi ám trầm kia một lần nữa hiện diện, nó chỉ còn là một vùng huyết sắc bình thản.
Thoải mái phá vỡ trận pháp, tâm vực dần dần hiện thân từ trong lớp bụi mù hỗn loạn. Nó cất giọng rét lạnh: "Đã mất đi cơ hội phong ấn ta bằng tinh văn thiên phạt của Mệnh tự thì đừng mơ tưởng có thêm cơ hội cướp đoạt cội nguồn sức mạnh của ta."
"Các vị quân thượng mong muốn thủ hộ thế gian này."
Nhướng mày nghi hoặc nhìn Nghiêm Thần, tâm vực có chút cảnh giác. Nàng ta...
Cười khẽ, Nghiêm Thần nói tiếp: "Nếu đã sở hữu toàn bộ của họ, là hóa thân của họ, vậy ta sẽ không thể ngươi đắc ý được. Ngươi nói không sai, Vũ Đình Nghiêm Thần ta trước giờ chưa từng sống cho chính bản thân mình. Hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy!"
Âm điệu cuối cùng phát ra, cả người Nghiêm Thần bắt đầu rạn nứt, theo đó dòng máu đỏ tươi bắt đầu lăn dài. Từng giọt máu khi vừa rời khỏi người Nghiêm Thần lập tức như du long bay lượn khắp nơi trong không gian. Hỏa long tuyệt mĩ cắt ngang huyết vũ, xua đi hắc ám và rựa cháy như huyết hoa nở rộ.
Chỉ trong chớp mắt, toàn cõi thiên không Thương Khung đã trở thành một vùng huyết sắc rực lửa.
Tâm vực thở dốc, vẻ mặt vặn vẹo đầy dữ tợn. Lần này nó lập tức lao nhanh tới trước mặt Nghiêm Thần mà tấn công dồn dập.
"Ngươi đã muốn chết vậy thì để ta tiễn ngươi về với hư vô của vũ trụ!"
Nghiêm Thần chật vật đỡ đòn, cả người đã chẳng còn bao nhiêu sức lực để chống đỡ.
"Huyết chi thủ hộ, sinh mệnh hiến tế. Giỏi lắm! A ha ha ha.. Chết đi! CHẾT ĐI!!!"
Nghiêm Thần bị đánh bay ra xa. Cô ôm lấy lồng ngực hít thở dồn dập, các giác quan đã bắt đầu tê liệt.
"Ngươi chết, ta cũng chết. Nhưng nếu có được tinh nguyên của ngươi vậy thì lại là chuyện khác."
"Ư..." Khóe môi bị cắn chặt đến rách nát, máu không ngừng tuôn trào ra khỏi khoang miệng, Nghiêm Thần mệt mỏi cúi đầu nhìn. Nơi lồng ngực, bàn tay của tâm vực đã đâm xuyên vào da thịt cô, chỉ một chút nữa thôi là chạm tới được trái tim đang đập từng nhịp yếu ớt.
Lúc này, Nghiêm Thần bỗng nở nụ cười. Một nụ cười nhẹ thoảng như buông xuống được gánh nặng.
Hốt hoảng, tâm vực vội vã muốn rút tay về. Đáng tiếc đôi tay tưởng chừng như sắp vỡ vụn của Nghiêm Thần bỗng bộc phát sức mạnh cường đại mà định chặt nó.
"Lấy tên ta Vũ Đình Nghiêm Thần... người cai quản... Ma giới chính nguyên... mở ra... cấm giới... Vô Cực... đến Mộng Vực."
"Không! Không! Ta không muốn! Ta không muốn lại bị phong ấn." Tâm vực hoảng sợ vội vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kìm của Nghiêm Thần. Lúc này nó chẳng quan tâm thêm gì nữa, chỉ liên tục phóng thích sức mạnh cường đại của bản thân. Chỉ cần nàng ta chết là được! Chỉ cần nàng ta chết thì nó sẽ chẳng sao hết.
"AAA_________!"
ẦM!!!!
Năng lượng khổng lồ bùng nổ trên toàn Thương Khung. Ba tầng phòng hộ bị đánh sâu vào lập tức không chống đỡ được mà tan rã, theo đó khí tức của tử thần cũng càng quét khắp địa hạ để sẵn sàng gặt hái sinh mệnh. Lúc này, toàn bộ những người mang trọng trách thủ hộ Thương Khung tức khắc lấy thân mình che chắn khắp nơi. Năng lượng tinh thuần lưu động, đạo cảnh chập chờn bao phủ cùng với chủ nhân của nó dần cạn kiệt sinh cơ.
Bất chợt trong hắc ám thanh trừng của tâm vực bỗng xuất hiện lốm đốm những đóa hoa huyết sắc rực cháy. Từng cánh hoa nở rộ rơi rụng khắp nơi, cuối cùng kết chặt thành một dải lụa tiên diễm bất tận phủ khắp Thương Khung.
Mọi người thẫn thờ nhìn về thiên không, lệ chợt tuôn dài. Bắt đầu là những âm thanh đứt quãng, cuối cùng hóa thành những tiếng khóc thương đau thấu tâm can.
Chờ khi ánh lửa lụi tàn, gió xua đi mây mù che phủ, đọng lại trong mắt mỗi người là vùng trời huyết sắc bị đình trệ. Thiên không chẳng biết từ khi nào đã hiện diện lục tinh hộ trận của lục giới chính nguyên.
Tinh văn thứ ba sáng lên mang theo tử sắc thanh nhã đại diện cho Minh Đế.
Tinh văn thứ nhất sáng lên mang theo bạch sắc thánh khiết đại diện cho Sáng Thế Thần Huyền Đế.
Mãi một lúc sau, tinh văn thứ tư mang theo huyết sắc diễm lệ cùng tinh văn thứ năm mang theo lam sắc nhu hòa đại diện cho Yêu Hoàng Đại Đế và Ngọc Hoàng Đại Đế đồng loạt sáng lên.
Chậm chạp hồi lâu, cuối cùng tinh văn thứ sáu mang theo hoàng sắc chính khí đại diện cho Nhân Hoàng Đại Đế cũng bừng sáng.
Cư dân Thương Khung hồi hộp đợi chờ, ánh mắt dần mông lung không có tiêu cự.
Rất lâu, rất lâu...
Thời gian chậm chạp trôi qua, tinh văn thứ hai đại diện cho Ma Hoàng Đại Đế vẫn mãi ảm đạm...
*
Răng rắc!
Gió xoáy nổi lên rồi hóa thành bão tố lớn mạnh không ngừng bành trướng ra xung quanh. Trong đao phong cuồng nộ ấy, từng đạo sáng mỏng manh hiện ra rồi đâm xuyên qua lớp phong vũ, hóa thành một mảnh quang minh chói sáng. Hai trận lưỡng nghi chợt hiện xoay vòng trên mặt đất, mang theo khí tức nhu hòa tràn ngập lực lượng cường đại bị ẩn dấu sau tầng tầng gió xoáy bạo động.
Đứng phía xa dõi theo tình hình, cơ thể Đoan Mộc Ẩn run lẩy bẩy. Hắn như người vô hồn ngã khụy xuống đất, mắt chăm chăm nhìn vào đôi tay của mình mà nghẹn ngào. Kết giới hủy, chứng tỏ người lập ra nó không còn khả năng duy trì. Là hắn... làm hại nàng ấy rồi.
"Hức hức... hu hu hu..."
Thở dài nhìn Đoan Mộc Ẩn, Lý Chiến Dã rũ mắt xuống, cả người lâm vào cô tịch. Hắn thua rồi, hơn thế còn làm liên lụy đến nàng ấy. Lưỡng nghi trận! Rõ ràng chỉ mới là luyện hồn cao nhất, ngươi lại có thể khiến họ đột phá đến cảnh giới luyện tâm cao nhất. Vũ Đình Nghiêm Thần, ngươi vì họ còn có thể làm tới mức nào nữa?
Không gian xung quanh như tĩnh lặng, chỉ còn mỗi tiếng nức nở của Đoan Mộc Ẩn cùng tiếng gió thê lương lướt qua, nghe xót xa vô cùng.
Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ thoảng vang lên. Sau đó xuất hiện trong tầm mắt của Đoan Mộc Ẩn là sa y tử sắc thanh lịch. Hắn chưa kịp hoàn hồn thì đôi mắt đã trợn to đầy kinh hách.
Đôi tay thon dài xinh đẹp dần siết chặt lấy cổ họng của Đoan Mộc Ẩn, người đối diện chậm rì rì cất lời: "Hiện giờ sẽ không một ai dám ngăn ta giết ngươi."
"Nạp... Lan... Doanh... Chính..." Đoan Mộc Ẩn khó nhọc thốt lên, cả người vẫn ngồi bất động mặc cho sinh mệnh bản thân đang bị đe dọa.
"Tiểu Nghiêm nhi trước giờ không nỡ tổn thương ai cả, cho nên mới khiến ngươi năm lần bảy lượt không biết trời cao đất dày làm nàng ấy lâm vào hiểm cảnh. Đoan Mộc Ẩn, ngươi không tự nhìn lại chính mình sao? Ngươi có tư cách gì muốn sánh đôi với nàng ấy khi mà ngươi chỉ biết đẩy nàng ấy vào nguy nan. Yêu mà ngươi dành cho nàng ấy thật là thâm độc!"
Hai hàng huyết lệ chảy dài, Doanh Chính chẳng thèm bận tâm mà cười rộ lên. Nụ cười tuyệt mỹ dịu dàng như đi sâu vào lòng người.
"Trừ phi tiểu Nghiêm nhi hồi tâm chuyển ý, nếu không Nạp Lan Doanh Chính ta chỉ chấp nhận Vệ Tường Lâm bước vào cuộc sống của nàng ấy, còn những người khác..." Doanh Chính xoáy sâu ánh nhìn vào Đoan Mộc Ẩn rồi liếc mắt sắc lạnh với Lý Chiến Dã vẫn im hơi lặng tiếng từ đầu tới giờ, nụ cười chợt tắt. "Ta không ngại đôi tay này nhuộm máu!"
Đoan Mộc Ẩn khóc không thành tiếng, bao nhiêu đau xót khốn khổ đều hóa thành lệ tuôn trào. Cuống họng ngày một bỏng rát, năng lượng lôi điện không ngừng tàn phá khắp cơ thể, tuy vậy hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Tất cả là tội của hắn. Cho nên, hắn cam nguyện chịu trừng phạt... chỉ cần nàng ấy trở về....
Rầm!
"Khụ, khụ, khụ..." Đoan Mộc Ẩn bị hất văng ra xa, chật vật ho khan vài tiếng. Hắn giương mắt nhìn lên, là Vệ Tường Lâm ngăn lại hành động của Doanh Chính.
Ghì chặt đôi vai của Doanh Chính, Vệ Tường Lâm khàn giọng mà nói: "Nàng ấy sẽ không vui khi thấy ngươi như vậy đâu."
Siết chặt lấy đôi tay của Vệ Tường Lâm, Doanh Chính cắn chặt môi không cho tiếng nấc phát ra. Tiểu Nghiêm nhi, ngươi trở về đi! Nếu không ta sẽ bỏ đi thật đấy. Ta sẽ không quan tâm ngươi nữa. Ta sẽ quên ngươi, sẽ hận ngươi, sẽ tìm nữ nhân khác mà gả cho người đó đấy. Ngươi trở về đi...
Vỗ nhẹ vào lưng Doanh Chính như an ủi, Vệ Tường Lâm ngẩn đầu nhìn trời. Những cánh hoa rực lửa phiêu du khắp nơi, ấm áp như quang tinh dẫn lối cũng nhói đau như tâm này rạn nứt. Tuyệt vọng là thế nào? Giờ thì hắn hiểu rõ rồi.
Tinh văn đại diện cho Ma Hoàng Đại Đế vẫn ảm đạm trong thiên không huyết sắc. Huyết vũ bị đình trệ, lục phương thủ hộ của Thương Khung vang vọng uy chấn của Lục An thần.
Nghiêm Thần, ngươi luôn đặt nặng trách nhiệm, làm sao có thể cam nguyện để mọi chuyện diễn ra như vậy?
Huyết chi thủ hộ, sinh mệnh hiến tế...
Nghiêm Thần, thế gian này vì sao lại có một nữ nhân ngu ngốc như ngươi vậy chứ?
Nghiêm Thần, cả ta và Doanh Chính thật lòng yêu thương ngươi, mãi mãi...
"Hu hu... AAAAA______!"
--- ------ ------ ------ -----
--- ------ ------ ------ -----
"AAA!"
Nhìn quả cầu năng lượng trấn áp tại tháp Xuyên Văn bị hủy, Sở Lan Tâm đập mạnh tay xuống nền đất đổ nát mà thét to.
Vì sao? Ngươi biết rõ các Hộ sứ không có đủ thời gian để cưỡng chế thức tỉnh Lục An thần thủ hộ, vì sao còn nói chỉ cần ta hủy trấn tháp Xuyên Văn thì sẽ cứu sống được ngươi?
Vũ Đình Nghiêm Thần, ngươi đang toan tính chuyện gì?
"Xuất hiện đi! Trả lời ta! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!!!"
Sở Lan Tâm gào to đầy căm phẫn, khóe mắt ửng đỏ giăng đầy tơ máu. Ấn văn Liên Thuyên tộc trên trán cô mờ đi, suối tóc thủy lam trở về đen nhánh, Khinh Ưu hiện thân nhẹ ôm lấy chủ nhân của mình.
"Ta cho rằng chúng ta là bằng hữu." Sở Lan Tâm nghẹn ngào. "Ở thế giới này chỉ có nàng ấy khiến ta vẫn nhớ về Trái Đất, hiểu được ta yếu ớt sau những trách nhiệm nặng nề của nữ nhân Thương Khung. Nàng ta rõ ràng cũng xem ta là bạn mà, tại sao..."
"Chủ nhân." Khinh Ưu đau lòng thốt lên.
Sở Lan Tâm ghì chặt bả vai của Khinh Ưu, cả người run lên từng cơn.
"Ngài đừng quá đ..."
"Tạo sao nàng ta còn dám âm ta!" Sở Lan Tâm bi phẫn gào to. "Vũ Đình Nghiêm Thần, ngươi tốt nhất chết thật đi! Còn lết xác trở về thì đừng trách ta bất nhân bất nghĩa!"
Khinh Ưu: "..."