Tôn Tư Mạc vô cùng vui vẻ, lấy tay sờ mò khắp người Lê Đại Ẩn, mắt nóng rực, sờ tới đâu da Lê Đại Ẩn sởn lên tới đó.
- Vân Diệp, ngươi nói với hoàng đế, ta giữ kẻ này nửa năm, xem có thể khôi phục sức sống cho hắn không, rõ ràng có thể sống tới tám mươi tuổi, bị chà đạp tới mức này, cùng lắm sống được tới ba mươi tuổi, uổng phí của trời.
Tôn Tư Mạc vui mừng một lúc lại phẫn nộ, với Vân Diệp mà nói lại là tin tức tốt nhất, mai hoàng đế hỏi tới, cứ đẩy hết lên người ông ta.
Vân Diệp nói cho cùng vẫn xem thường tầm quan trọng của Lê Đại Ẩn với hoàng đế, sáng vừa đánh người, chiều Đoàn Hồng đã phóng ngựa chạy tới, lòng mang hai bức thượng dụ, yêu cầu Tôn Tư Mạc toàn lực cứu Lê Đại Ẩn, cái khác là yêu cầu Vân Diệp vào cung, hỏi y ăn gan hùm tim gấu hay sao làm chuyệnđó.
- Ai nói ta đánh người?
Vân Diệp chẳng thèm nhìn ánh mắt khinh bỉ của Đoàn Hồng, bĩu môi hỏi:
- Vân hầu, xưa nay ngài là người dám làm dám nhận mà, hiện Lê Đại Ẩn bị băng như tử thi, vừa rồi nô tài thấy, tay chân hắn đã gãy hết, nhất là chân phải bị gãy làm đôi, lần này ngài hạ thủ quá tàn nhẫn, bệ hạ vô cùng tức giận, nương ngương cũng không giúp ngài, ngài xui xẻo rồi.
Tôn Tư Mạc mặc một cái tạp dề từ sau rèm đi ra, máu trên tay còn chưa rửa tát Đoàn Hồng một cái:
- Ai cho ngươi không khử trùng đã vào phòng Lê Đải Ẩn, hả? Nếu hắn bị nhiễm trúng tử vong là tội của tên thiến nhà ngươi.
Đoàn Hồng rõ ràng có thể né được, vẫn đề Tôn Tư Mạc tát đúng mặt, nghi hoặc hỏi;
- Tôn tiên sinh, ngài nói lý có được không, Lê Đại Ẩn bị Vân hầu đành toàn thân gãy xương, dù mạng khó giữ cũng là do Vân hầu sai, vì sao trách tội lên đầu nô tài?
- Xương cốt hắn là do lão đạo đánh gãy, chuẩn bị nối lại, một người khỏe mạnh bị lang băm làm mất nửa mạng, chân phải nối lệch, đi đường như con vịt, đẹp lắm à? Người này trong vòng nửa năm không được rời giường, người có rất nhiều vết thương, ta cần mở ra lấy dị vật bên trong đi rồi may lại, nếu ngươi dám vào đem mầm bệnh theo, lão đạo đánh gãy chân ngươi.
Tôn tiên sinh nói xong vào phong xem bảo bối Lê Đại Ẩn của mình, ông ta yêu chết món bảo bối này, vừa rồi hỏi hắn đánh gãy chân nối lại, như thế không tàn tật nữa, nói rõ quá trình vô cùng đau đớn, chỉ cần ý chí sụp đổ là nguy tới tính mạng, không ngờ Lê Đại Ẩn lập tức đồng ý, nói thả không có chân còn hơn đi như vịt, không cần lo, hắn chịu được.
Vân Diệp cười khằng khặc, Lão Tôn đúng là quá trượng nghĩa rồi, Đoàn Hồng có nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ có người cam tâm tình nguyện để người khác đánh gãy chân, chỉ vì không muốn đi như vịt.
Chẳng những Đoàn Hồng không tin, Lý Nhị cũng không tin, tóm lấy Vân Diệp hung tợn nói:
- Nếu ngươi dám để Tôn tiên sinh gánh tội thay ngươi thì không phải là tội ngang ngược nữa đâu, nghĩ cho kỹ hẵng nói.
Trường Tôn thị mới đầu còn tỏ ra bình tĩnh, nghe Đoàn Hồng nói xong lời Tôn Tư Mạc cũng không ngồi yên được nữa, tới trước mặt Vân Diệp:
- Ngươi không cẩn thận đánh gãy xương người ta, mời Tôn tiên sinh chữa trị là phúc phận của hắn, coi như lấy công chuộc tội rồi, nói rõ cho bản cung biết. Ngươi không bảo Tôn tiên sinh gánh tội, chuyện này liên quan tới vấn đề luân thường sư đồ, không phải đánh đòn là xong chuyện đâu.
Đế hậu đều không tin, Vân Diệp đành nói:
- Ở nhà Lý Tích đúng là vi thần động thủ đánh người, đó là do hắn khiêu khích trước, đánh xong thần rất hối hận, nên đồng ý đưa hắn đi gặp Tôn tiên sinh.
- Ai ngờ Tôn tiên sinh gặp Lê Đại Ẩn xong vô cùng phẫn nộ, luôn miệng nói lang băm hại người, rõ ràng có thể sống tới tám mươi tuổi lại chỉ có thể sống thêm ba năm nữa, còn nói nếu Lê Đại Ẩn có thể sóng tới năm thứ tư cứ tới đập chiêu bài của ông ấy.
- Nương nương không biết, Lê Đại Ẩn rất thảm, xương cổ đóng một cái đinh, một khi bị rỉ trong xương có thể chết bất kỳ lúc nào. Lang băm còn làm vẹo chân hắn, nên hắn đi như vịt. Lê Đại Ẩn cho rằng đó là đại sỉ nhục, khổ luyện cách đi của quan, bị người ta cười, nghe nói Tôn tiên sinh nắn lại được, liền đồng ý ngay, xương hắn đúng là do Tôn tiên sinh làm gãy, thần đánh bằng bầu rượu sao đánh gãy được.
- Huống hồ từ thương tích của Lê Đại Ẩn có thể thấy hắn là hảo hán, nương nương hiểu tính vi thần mà, sao có thể lấy Tôn tiên sinh ra gánh tội, thần đánh người không phải lần đầu, nương nương thấy thần đùn đẩy bao giờ chưa?
Lý Nhị nhìn bồn hoa ngoài đại điện, thở dài:
- Trẫm không cần biết ngươi đánh Lê Đại Ẩn là lòng tốt hay ác ý, thời gian của trẫm không còn nhiều, mỗi ngày nhìn mặt trời lên xuống, hận không thể lấy thừng trói không cho nó ngả về phía tây.
- Trẫm còn cần trọng dụng Lê Đại Ẩn, bị ngươi phế mất, dù không bị phế cũng làm lãng phí nửa năm của trẫm, chuyện hắn phải làm không ai thay thế được. Ngươi tuy giảo hoạt nhưng làm chuyện này lại quá chính trực, nếu không ngươi mới là nhân tuyển tốt nhất.
- Ngươi không làm được, vậy phải tìm cho trẫm một hảo thủ như vậy, ít nhất chống đỡ được nửa năm, trong túi trẫm không có người nào hơn Lê Đại Ẩn nữa, không biết ngươi có không?
Vân Diệp nghĩ một lúc, quay đầu nhìn Trường Tôn thị, thấy bà đã lui về, Đoàn Hồng cũng canh ở cửa, sắp nói cơ mật rồi, y không muốn nghe chút nào.
- Bệ hạ, thần có hai nhân tuyển, tên là Bàng Ngọc Hải và Lý Nghĩa Phù, cả hai đều không tệ, nhưng thần khuynh hướng về Bàng Ngọc Hải hơn. Lý Nghĩa Phù có khuyết điểm lớn về tính cách. Nay hai đứa này đang đấu nhau sống chết ở thư viện, nói thật, thần nhìn cũng khiếp.
- Một kẻ nhắm vào đối phương xuất thân bình dân tham hoa, tham tiền, đem tiền học sinh thư viện kiếm được ở Tết Nguyên Tiêu giao cho đối thủ, còn mua chuộc một ca kỹ, nếu thần dự liệu không sai thì sắp có kết quả rồi.
- Một kẻ thì ỷ vào tài hoa xuất chúng, dùng lưỡi không xương của mình kết giao lãnh tụ học sinh khác, mưu toan đạt địa vị bá chủ trong học sinh thư viện.
- Bọn chúng đã giao phong vài lần, nếu Lý Nghĩa Phù vượt qua được cạm bẫy của Bàng Ngọc Hải, thân nghĩ, vài năm nữa thư viên sẽ có học sinh tinh anh, không biết bệ hạ có cần loại nhân thủ này không?
Lý Nhị tựa cười tựa không hỏi;
- Ngươi thân là sư trưởng, chẳng lẽ nhìn học sinh lạc lối mà không giúp, còn nấp trong bóng tối là lý gì?
- Bệ hạ không biết rồi, thư viện chỉ phụ trách dạy học vấn, không chịu phần lương thiện, con người đều có thói hư tật xấu, chỉ cần trong phạm vi thông cảm được, thư viện sẽ không tùy tiện vứt bỏ bất kỳ học sinh nào. Bọn chúng đấu tranh với nhau có thể mau chóng trưởng thành, nên thư viện không quản, chỉ đặt mình vị trí trọng tài.
- Té ra thế, chẳng trách thư viện toàn cao thủ tranh đấu, ngươi không sợ làm hỏng phong khí trên triều à?
Lý Nhị hỏi làm Vân Diệp buồn nôn, ai làm xấu ai, đám quan trên triều ngay cả quyền ăn thêm một miếng còn không nhường nhau.
Thời gian trước Lý Nhị lên cơn vận động liêm chính, giảm thiểu phát than củi, còn quy định chết, kinh quan xuất kinh làm việc không được ăn thịt, chẳng ai coi ra gì, chỉ cần không ai cáo quan là được, mọi người vất vả vì cái gì chẳng phải mưu cầu có miếng thịt ăn à?
Mọi người không có nghĩa là tất cả, có quan viên kẻ thù quá nhiều, người khác ăn thịt không sao, ví như Vân Diệp, ai chẳng mang ngon ngọn rượu tốt gái đẹp ra tiếp đón. Ai đi tố cáo y, dù có thì kẻ tố cáo cũng toi đời, lập tức thành kẻ địch của tất cả quan viên