Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Na Mộ Nhật ở đó, nấp ở bên lều không chịu ra, ôm một con dê, Trình Xử Mặc bất lực không làm gì nổi nàng, Na Mộ Nhật nhìn thấy Vân Diệp tới vội vàng ôm con dê chạy tới chỗ y.

Nhìn con dê trong lòng nàng, chỉ mới chừng một tháng tuổi, lông trắng toàn thân mềm mại, là vật liệu làm áo tốt nhất. Na Mộ Nhật giơ con dê tới trước mặt Vân Diệp, nói liến thoắng cái gì đó, Vân Diệp nghe không hiểu, phụ binh hiểu tiếng Đột Quyết phiên dịch:

- Hầu gia, Na Mộ Nhật nói đây là một con dê cái nhỏ, năm sau sẽ sinh ra rất nhiều dê con. Không thể giết, nàng ấy còn nói, mục dân muốn sống đều không giết dê cái nhỏ.

- Xử Mặc, vậy giết con dê khác được không? Sao cứ phải chấp nhặt với nàng ấy?

Vân Diệp trợn mắt lên:

- Diệp Tử, cô nàng của ngươi khó tính quá đấy, thiếu chút nữa làm ta bị ngã lộn cổ, ta không muốn ăn thịt dê, mà là muốn tấm da.

Vân Diệp bảo Na Mộ Nhật xin lỗi Trình Xử Mặc, không ngờ nàng bĩu môi không thèm nhúc nhích, ôm con dê quay đầu ra ngoài nhìn tuyết, rất lâu sau mới nói:

- Không có, phân trâu, chúng ta sẽ chết.

Lời này phát ra Trình Xử Mặc không còn tâm tư dây dưa với nàng nữa, hắn không biết Đại tổng quản đang đợi cái gì, vì sao thời tiết như vậy còn kiên thủ trên thảo nguyên, đây không phải là quyết định của một tướng lĩnh sáng suốt.

Hắn và Vân Diệp đi ra ngoài, tản bộ trong tuyết lớn, lớp tuyết xốp bị dẫm rào rạo, Trình Xử Mặc nhìn tuyết dính trên mũ Vân Diệp hỏi:

- Diệp Tử, nay thiên thời địa lợi đều không ở trong tay chúng ta, Đại tổng quản vì sao cố chấp ý mình? Hiệt Lợi qua trận vừa rồi đã không làm nên trò trống gì nữa, vì sao chúng ta không về Định Tương?

Vân Diệp phủi tuyết trên mũ, lấy đậu phộng đã rang trong túi ra, chia cho Trình Xử Mặc một ít, ném một hạt vào miệng rôm rốp, nhìn tuyết trắng mênh mông bốn phương, tựa hồ không nghe thấy hắn hỏi.

- Diệp Tử, rốt cuộc ngươi biết cái gì, nói cho ta được không?

Trình Xử Mặc truy hỏi:

- Xử Mặc, ngươi biết điều lệ đầu tiên của quân nhân là gì không?

Vân Diệp nhìn Trình Xử Mặc có chút sốt ruột, cuối cùng cũng chịu nói:

- Tất nhiên là ta biết, dũng mãnh. Đó chính là điều lệ đầu tiên, chỉ có dũng mãnh không biết sợ mới có thể đánh thắng trận, quân nhân Đại Đường dựa vào giáp cứng kiếm sắc, dũng mãnh không sợ sệt mới quét sạch khói lửa các phương, lập nên thiên hạ Đại Đường.

Máu của Trình Xử Mặc lúc nào cũng nóng cháy:

- Ta lại không cho là như vậy, quân đội chỉ có dũng mãnh, không có kỷ luật thì bất kể thế nào cũng không thể hùng mạnh được. Chuyện Tôn Vũ chém sủng phi, còn cả chuyện Tế Liễu Doanh, không cái nào không nói lên một đạo lý, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, nay ngươi ở dưới trướng Đại tổng quản, phải phục tùng quân lệnh của Đại tổng quản, chứ không phải mang oán giận trong lòng, đó là đại kỵ làm tướng, cũng là đại kỵ của kẻ làm thuộc hạ. Từ biểu hiện của ngươi hôm nay mà xét, ngươi chưa xứng là một quân nhân hợp cách, tiến như núi lở biển gầm, lui như sông lớn vỡ đê, vạn người một lòng mới là đạo giành phần thắng trên chiến trường. Hôm nay ngươi đầu tiên là nặng tay với Hồng Thành, sau lại xung đột với Na Mộ Nhật, những điều đó nói lên lòng ngươi không bình tĩnh, trong lòng ngươi đầy phẫn nộ, vì sao thế?

Từ lúc gặp nhau ở Sóc Phương tới giờ Vân Diệp chưa cùng Trình Xử Mặc tâm sự đàng hoàng lần nào, y luôn cảm thấy hiện giờ Trình Xử Mặc trở nên xao động hấp tấp, không biết phiền muộn của hắn từ đâu ra.

Trình Xử Mặc nằm thẳng cẳng trên tuyết, mở to mắt nhìn bầu trời, dù tuyết rơi vào mắt cũng không nhắm lại.

Vân Diệp nằm bên cạnh hắn, cũng không nói gì, cứ thế nằm cùng hắn, mặc cho tuyết bao phủ hai người, giống như trên đống cỏ ở Lũng Hữu, Trình Xử Mặc im lặng bầu bạn cùng y.

- Ta có mấy huynh đệ đều chiến tử ở Sóc Phương, đương nhiên ta đã báo thù cho bọn họ, nhổ tận gốc cái bộ tộc nhỏ đã hại bọn họ, đó không phải là điều ta muốn nói. Ta muốn nói là buổi sáng bọn ta còn cùng nhau nói cười, ta hứa với bọn họ, sau khi thắng lợi về Trường An, ta sẽ mời ngươi làm cho họ ăn một bữa ngon chưa bao giờ có, bọn họ cũng mong chờ ngày ấy, nhưng đến tối bọn họ không về, ngày hôm sau ta tìm thấy bọn họ, toàn bộ đều đã chết, ngay cả y phục cũng bị người Đột Quyết lột sạch, có thi thể còn có dấu vết bị dã thú cắn xé, ta chôn bọn họ, nhưng không lập bia, ta biết ở đó sẽ không ai tới tế bái bọn họ. Ta mai phục nơi đó, giết sách lũ người Đột Quyết khốn kiếp, chỉ là ta thấy hụt hẫng vì họ, bọn họ dũng cảm như thế, không biết sợ như thế, nhưng chết một cách lặng lẽ, giống như lá cây mùa thu rụng xuống. Ta lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, cho nên ta không sợ chết, ta chỉ sợ chết lặng lẽ như họ.

Gạt đi nước tuyết trên mặt, Vân Diệp nói:

- Thì ra ngươi định sống kiểu đại pháo, hơi khó đấyy, đến ngày tác chiến với Đột Quyết, ngươi chỉ cần đơn thương độc mã xông vào trận địch, giết mấy tên địch xong bị một đám địch băm thành mấy đoạn, thế là có người nhớ tới ngươi rồi.

- Chiến sĩ dùng để tác chiến, chuyện chết trận là khó tránh được, bọn họ đều chết khi tác chiến, ngươi còn có gì không hài lòng? Bọn họ đã hoàn thành trách nhiệm của mình, ngươi phải cảm thấy cao hứng, chứ không phải lo chuyện sau này, nếu như ngươi cứ mang cái tâm thái ấy, ta sẽ bảo Trình bá bá kéo ngươi khỏi quân ngũ, kiếm cho ngươi chức quan nhỏ ở Trường An, để ngươi sống an lành tới tám mươi tuổi nhé.

- Vậy chẳng bằng hiện giờ để tuyết chôn luôn ta đi cho xong.

Trình Xử Mặc làu bàu:

- Không muốn chết thì đứng dậy, mấy ngày qua toàn gặp loại không biến thái thì ngu xuẩn, giờ thêm cái tên dở dở ương ương ngươi nữa, ngay tâm tình bản thân không kiểm soát nổi, còn hi vọng ngươi chống đỡ cho ba nhà chúng ta à? Đại nam nhân mà mang tâm tư tiểu nữ nhân, mất cả mặt, bớt nghĩ chuyện vô dụng đi, giờ nên nghĩ làm sao kiếm thêm củi ấy, ta không muốn chưa giết được Hiệt Lợi thì cả đám đã chết cóng rồi.

Tâm sự với Trình Xử Mặc đúng là chuốc bực vào thân, hắn luôn có những suy nghĩ kỳ quái, luôn bị tâm tình chi phối, không biết Trình bá bá làm sao lại sinh ra cái loại biến thái bề ngoài thô tục nội tâm tinh tế như vậy.

Bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười, bật lưng đứng dậy, Vân Diệp học theo cong lưng mấy cái không đứng dậy nổi, cuối cùng được Trình Xử Mặc kéo lên, trông rất nhếch nhác, áo khoác sạch sẽ trên người đã lấm lem hết cả, không biết phía dưới có cái gì.

Lịch sử đời sau không thể nói cho Trình Xử Mặc biết được, hiện giờ đại khái Lý Tịnh đang tính làm sao có Hiệt Lợi một đòn bất ngờ, cho nên mới không rút lui, Đường Kiệm hiện chắc đang lừa gạt Hiệt Lợi, Tô Định Phương thì từ lúc tới đại doanh chưa thấy mặt đâu, nói không chừng đang nấp ở ngóc ngánh nào đó chuẩn bị đánh lén Hiệt Lợi.

Cùng Trình Xử Mặc suy diễn biến hóa quân sự trên bản đồ, nói trắng ra là lấy Lý Tịnh và Hiệt Lợi ra chơi đùa, nói tới lập kế hoạch quân sự thì đánh giá cao hai người bọn họ quá rồi, có điều nhìn Hoàng Hà trên bản đồ, Vân Diệp phát hiện ra mình cách Hô Hòa Hạo Đặc không xa lắm.

Có chút ủ rũ, tòa thành đó từng có ký ức sâu sắc nhất của mình, giờ chỉ là một vùng cỏ bị tuyết trắng bao phủ, người ta có câu thương hải biến tang điền, tới Vân Diệp thì nó thành tang điền biến thương hải, giống như có một cuốn phim quay ngược không ngừng chiếu trong đầu y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK