Chuyện đã được giải quyết, nhưng tảo triều vẫn phải đi, Lý Tịnh tới gần Vân Diệp, đưa ngón cái lên: - Tiểu tử, lần này lão phu muốn không phục cũng không được, thủ đoạn cao lắm, đoán chừng hôm nay sứ tiết Cao Ly không nói chuyện xúc phạm vương quyền gì nữa. Vương phi Cao Ly thích người khác, ai có thể nói gì, té ra tên phó sứ kia có quan hệ với nàng, mà nam nhân tuấn tú kia kiếm đâu ra, ta thấy hơi giống nữ tử.
- Đó là điều hương sư nhà vãn bối, kỹ nghệ cao minh, không ngờ diễn kịch cũng là hàng đầu, trước kia coi thường hắn rồi.
- Ngươi ... Ngươi nói vừa rồi đều là giả? Nữ nhân Cao Ly đó nói dối? Còn nam tử tuấn tú kia không phải trượng phu của ả? Toàn là diễn kịch cho phó sứ kia xem?
Lý Tịnh đứng khựng lại, làm Trình Giảo Kim ở đằng sau lưng xô vào ông ta, bất mãn nói: - Nam nhân tuấn tú kia thực ra là một con gà thiến, nhất định tên tiểu tử này tóm được điểm yếu của nữ nhân kia, làm ả không dám nói lung tung, tiểu tử, giờ ngươi càng ngày càng giống một kẻ xấu xa.
- Trình bá bá nói nhỏ thôi, bị người Cao Ly nghe thấy thì tiểu chất phí công rồi.
Lão Trình vỗ bộp lên vai y:
- Xa như thế hắn không nghe thấy đâu, khỏi lo, lão phu lo là đứa bé trong bụng nữ nhân kia là tác phẩm của ngươi cơ.
- Không liên quan tới tiểu chất, đứa bé là của phó sứ Cao Ly, nữ nhân đó vì đứa con trong bụng mới cố ý nói thế.
- Ngươi nói thế thì lão phu tin, chỉ là đám tiểu tử bây giờ dùng kế sao mà độc ác thế? Thêm vài năm nữa còn đất sống cho đám lão già này không?
- Hừ, Lão Trình, giờ ông mới phát hiện à, tên tiểu tử này không nhắm vào ông, nên ông không biết, lão phu thì lĩnh giáo lâu rồi. Đám tiểu tử bây giờ chẳng đứa nào vừa, từ thái tử, Xử Mặc đều là hạng khó chơi. Ông nhìn đi, màn kịch hôm nay ở cửa cung khiến bao người trong lòng bùi ngùi, đối phó với con người không ra tay từ nhục thể, mà chuyên môn đánh vào tim mới là cao minh, viên phó sứ kia sớm muộn cũng bị tên tiểu tử này làm phát điên, nghe nói nhà hắn rất có thế lực, trong lúc điên cuồng tạo phản cũng có thể, nói không chừng đây là mục đích của y.
Lý Tịnh nói trúng rồi, Vân Diệp giơ ngón cái lên, thực sự không có gì để nói.
- Tiểu tử, chỉ đơn giản thế mà ép được hắn tạo phản sao? Cả một cái nhà lớn, viên phó sứ đó chắc gì đã có tiếng nói. Trình Giảo Kim kinh ngạc hỏi:
- Bá bá coi thường hắn rồi, tên này có thể nói là kẻ đứng đầu trong lớp trẻ của Cao Ly, một mình dùng bốn thanh đao, hiện phụ trách xây trường thành đề phòng Đại Đường ở Liêu Đông, hắn rất có tiếng nói, nghe đâu trưởng bối trong nhà có thể quản được hắn đã chết sạch rồi, hắn chính là gia chủ. Bá bá nhìn đoàn sứ tiết là biết, tuy hắn là phó sứ, nhưng tiểu chất đảm bảo trong đoàn hắn mới là kẻ định đoạt, chính sứ chỉ là dê thế tội.
Trình Giảo Kim định nói tiếp thì thấy Phòng Huyền Linh đang nhìn về phía này, đành ngậm miệng theo đoàn người vào điện Vạn Dân.
Đại sảnh điện Vạn Dân lớn hơn điện Thái Cực nhiều lắm, hoàng đế ngồi trên nhìn thấy hết quần thần, may là có rất nhiều cột, còn có thể trốn. Hiện không còn cảnh thượng triều có người phải ngồi ngoài điện nữa, ai cũng có đệm, Vân Diệp nhìn ra sau, thấy chỗ ngồi của Uyên Cái Tô Văn rất xa mình, gần cửa điện, bên cạnh hắn là Cao Sơn Dương Tử mặc y phục thêu hoa.
Mặt Uyên Cái Tô Văn không có chút cảm xúc nào, Cao Sơn Dương Tử mắt sóng sánh, đang nói chuyện với một đám quan viên trẻ, chẳng biết tên ngốc mặt mày ngây ngất kia bị người ta moi mất bao nhiêu bí mật.
Xung quanh mình toàn ông già, trẻ nhất là Tiết Vạn Triệt cũng ba mươi lăm tuổi rồi, hiện tên này giống Vân Diệp, thoải mái nhìn ngó khắp nơi, thấy Vân Diệp nhìn mình, chầm chậm nhích đệm tới, kéo cả đệm lẫn một ông già tới vị trí của mình, khi ngồi song song với Vân Diệp mới nhe răng cười.
- Huynh đệ, nghe nói hôm nay ngươi sẽ gặp nạn, ta tới xem xem có giúp được gì không?
Người thật thà lời nói cũng chất phác, Vân Diệp vỗ đùi hắn, cười: - Không sao đâu, đã giải quyết được rồi, gần đây sao không lên Ngọc Sơn nữa, nghĩ gì mà lại ở thành Trường An nóng như lửa chịu tội.
- Công chúa có mang rồi, nàng nói phong thủy ở Long Thủ Nguyên tốt, có nóng chết cũng phải ở lại Trường An, Ngọc Sơn tuy dễ chịu, nhưng vì con, chịu đựng chút cũng được.
- Thì ra là thế, chả trách, hạ triều ta sẽ bảo quản gia mang mấy xe băng tới nhà huynh, người hoàng gia đều sợ nóng, nhưng không để công chúa ăn đâu đấy, huynh cho vào chum, bảo nha hoàn quạt gió mát, như thế làm phòng dễ chịu hơn, phụ nữ có thai chịu nóng kém, thoải mãi được lúc nào hay lúc đấy.
- Đa tạ huynh đệ, công chúa ngày ngày kêu nóng, làm lòng ra rối bời, thế là hay rồi, nóng nực như thế mà ngủ một giấc ngon là ông trời khai ân.
Trong cung điện là cảnh yên bình, sứ tiết Cao Ly không nói tới vương phi, xạ điêu thủ gì nữa, chỉ nói Vân Diệp ngang nhiên xâm nhập Cao Ly tạo ra thống khổ thế nào, ảnh hưởng xấu ra sao, nay Cao Ly lòng dân phẫn nộ, quyết rửa quốc nhục, chỉ có đầu Vân Diệp mới làm lửa giận lắng dịu.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bị một tiếng nói hùng hồn thu hút, trần hình mái vòm của điện Vạn Dân có tác dụng khuếch đại âm thanh, không ngờ làm những lời ấy như có tiếng kim loại va vào nhau.
- Từ khi hoàng đế ngự cực, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, đó đều do bệ hạ thi hành nhân chính, đức ban bốn biển, mới có thiên hạ an bình. Thần được bệ hạ đề bạt, đặt vào vị trí ngôn quan, đêm đêm suy nghĩ, cảm kích rơi lệ, toại đại chí, không tiếc sức lực vạch trần gian tà, dù tan xương nát thịt cũng phải tận chức. Nay có gian thần trên triều, ở tái nội tham tàn vô số, ở tái ngoại di họa vô cùng, vì sao chư công trong triều như chẳng nghe chẳng thấy.
- Lam Điền hầu Vân Diệp, ngươi phụ quốc ân, vì sao dám cán rỡ, gây họa bốn biển, tại Nam Chiếu một mình ngươi khiến vô số người tử thương sơn dã, ở Lĩnh Nam sơn thần đánh trống làm biết bao kẻ sĩ táng mạng, tại Cao Ly, mười vạn bình dân chết trong miệng Chúc Dung. Hạng hiếu sát như ngươi có tài đức gì có địa vị cao, có mặt mũi nào đứng trong hàng ngũ huân quý? Nói xong những lời này quát lớn một tiếng tựa như lửa giận khó nguôi: - Vân Diệp ở đâu? Mau ra đối chất với lão phu.
Vân Diệp há hốc mồm kinh ngạc tới sắp chảy nước bọt, chỉ lão già hỏi: - Lão Tiết, cái lão già kia là ai? Sao ta chưa gặp bao giờ, mà sao lão ta nổi giận như thế?
- Hình như là quan địa phương ở Qua châu điều tới, mới làm ngôn quan, muốn thể hiện uy phong, chẳng biết gì đã nhảy lên đại điện quát tháo, lão nghĩ lão là ai? Chửi ngươi cũng được, sao chửi hết mọi người trên đại điện, ngươi nhìn kia, mặt Phòng Huyền Linh sắp đổ mưa rồi, mặt Lý Tịnh đen như than, kệ lão, lần thượng triều sau không thấy lão nữa đâu, một tên ngốc muốn thăng quan tới nổi điên rồi.
Sắc mặt Lý Nhị rất thú vị, nếu chửi mắng hay, nói không chừng ông ta có hứng thú xem trò vui, nhìn Vân Diệp bị mắng cũng thích, nhưng một kẻ ngu xuẩn lỗ mãng thế này đã làm ông ta chẳng còn hứng thú nữa.
Ngụy Trưng muốn kéo lão già đó lại, nhưng lão ta gạt phắt đi, trừng mắt tìm kiếm Vân Diệp.
Chính sứ Cao Ly rất biết tận dụng cơ hội, thấy có người lên tiếng bất bình vì nước mình, vội vàng khóc lớn, khấu đầu cảm tạ vị ngôn quan trượng nghĩa, rồi tố cáo với hoàng đế những hành vi bạo ngược của Vân Diệp. Cao Sơn Dương Tử cũng đi ra tố cáo Vân Diệp cướp bóc của mình.
Tiêu Vũ hổ thẹn chỉ muốn che mặt bỏ chạy, đó là người ông ta tiến cử cho hoàng đế, khi ở Qua châu là một vị nho giả chân chính, cá tính cương trực, thường xuyên cùng thượng quan xung đột, tuy cổ hủ, nhưng lại là người tốt, lần này không biết bị ai xúi bẩy mà nhảy ra chỉ trích tứ tung.
Lý Nhị chỉ Quan Đình Lung nói:
- Chuyện này trẫm biết hết, không cần Quan khanh nhắc, lui đi.
Vốn hoàng đế muốn giữ cho lão ta chút thế diện, nhưng Quan Đình Lung không nhận ân tình, quỳ xuống nâng triều vật lên: - Bệ hạ đã biết sao còn để tên đồ tể này đứng ở triều đường, nghe nói năm nay y mới hai mốt tuổi, quá trẻ, khi thần hai mốt tuổi còn chưa hiểu chuyện gì, thiếu niên nắm đại quyền, khó tránh khỏi ngang ngược, cái sai này, một nửa ở y, một nửa ở bệ hạ đó.
- Công khoai tây, thần chính mắt nhìn thấy, sức ngọc mễ, thần cũng tận mắt nhìn thấy, đúng là điềm lành thiên hạ. Toán học sơ giai thần đọc nhiều lần, đọc tới chỗ tinh diệu vỗ đùi khen hay, một kỳ tài thiên hạ như thế, lại bị hủy vì quyền lực, thần mỗi lần nghĩ tới mà tiếc nuối vô cùng. Dục vọng quyền lực bành trướng, cuối cùng dẫn tới thảm cảnh kinh hoàng, bệ hạ sau này dùng thần tử thiếu niên, xin hãy cân nhắc.
Quan Đình Lung nói xong tháo mũ quan đặt xuống mặt đất, lại nói: - Thần là thần tử của bệ hạ, biết nói những lời này không hợp, nhưng thiên tử sai, làm thần tử phải chỉ ra, đó mới là phương thức báo đáp hồng ân của bệ hạ, nay thần đã nói hết, bất kể kết quả ra sao, coi như đã nói ra lời trong lòng, không uống chuyến đi kinh sư.
Sau khi ba quỳ chín lạy với hoàng đế xong liền đứng dậy muốn đi ra ngoài, đúng là người kỳ quái hạnh động kỳ quái, làm toàn bộ đại điện sững sờ, có ai cả đời làm quan vì can gian hoàng đế một lần sau đó không làm nữa không?
- Quan phu tử chậm đã, ta có điều muốn nói.
Thấy chuyện lạ như thế, Vân Diệp rất muốn biết lão già này biết mấy chuyện như sơn thần đánh trống và chuyện Nam Chiếu ở đâu ra, người biết hai chuyện này rất ít, tuyệt đối không phải một quan lục phẩm như Quan Đình Lung có thể biết được.
Quan lão đầu dừng lại nhìn Vân Diệp:
- Ngươi là Vân Diệp chứ gì, quả nhiên trông tuấn tú đường đường, để lại tước vị truyền cho con cháu, từ quan chức đi, làm học vấn hơn đi hơn giết người.
- Quan phu tử nói phải lắm, Vân Diệp luôn cho rằng mình nghiên cứu học vấn rất thích hợp, cũng muốn cả đời trốn ở Ngọc Sơn dạy học trò không ra, tiếc rằng ta là thần tử của bệ hạ, bận rộn thế tục là khó tránh khỏi. Vân Diệp bước ra là có vài chuyện muốn hỏi, hẳn với phẩm hạnh của Quan phu tử không tới mức lừa ta.
Quan Đình Lung gật đầu:
- Tốt, ngươi trả lời mấy nghi vấn của ta đã, không được che giấu.
Vân Diệp chắp tay mỉm cười, mời Quan lão đầu hỏi.
- Ta hỏi ngươi, thảm cảnh Nam Chiếu có sáu nghìn người chết, còn chưa tính dã nhân sơn lâm, có phải không?
- Khi đó ta bị Đậu Yến Sơn bắt có tới Lĩnh Nam, vì thoát thân, bày ra kế mỏ vàng khiến hắn chui đầu vào rọ, đúng là chết rất nhiều người, nhưng không tán đồng con số sáu nghìn này, hình như còn nhiều hơn, lúc đó hạng vong mệnh tới Nam Chiếu không dưới năm nghìn, đoán chừng chết tám nghìn, chưa tính kẻ về sau tới.
- Ừm, vì tự bảo vệ mình mà trừ quốc tặc, tử thương thảm một chút, chuyện này có thể chấp nhận, lão phu bồi tội với ngươi.
Vân Diệp không ngờ lão già quỳ xuống khấu đầu với mình, chưa kịp phản ứng lão già đã đứng dậy hỏi: - Sơn thần đánh trống là chuyện cực kỳ thần bí, người đương sự không muốn nói nhiều, cả Phùng Áng cũng không chắc, lão phu hỏi ngươi, vì sao mượn danh sơn thần làm chuyện bất pháp?
- Khi đó vãn bối một mình vượt núi non, ở trong tâm tình cực độ bạo ngược, suốt ngày làm bạn với dã thú, nên chỉ biết phép tắc mạnh được yếu thua, mẹ con Thọ Dương công chúa bị người ta ức hiếp, trong lòng ta chỉ có sát khí vô tận, nên dùng đặc tính dễ bị hoàng sợ của dã thú, đem kẻ gọi là sĩ tử ức hiếp mẹ con công chúa vào thú đạo. Kết quả lão phu tử biết rồi, bọn chúng chết hết, khi đó ở châu phủ xa, luật pháp Đại Đường không thích hợp, hiện thì khác, đây là lãnh thổ Đại Đường, không có chuyện sơn thần đánh trống xảy ra.
Vân Diệp nói rất thành thực, trừ thuốc nổ thì nói hết, Lý Nhị yên tâm, hứng thú nhìn già trẻ đối đáp, quan viên triều đường cũng rất hứng thú, chỉ có Uyên Cái Tô Văn mắt âm lanh, Cao Sơn Dương Tử mặt mày sợ hãi.
- Lão phu hiểu, khi ấy ngươi khó tránh khỏi nhiễm tính dã thú, may mà ngươi vượt qua được, nếu không mất hết linh trí, biến thành dã thú, vượt được chướng ngại đúng là đáng mừng, chuyện này bỏ qua, lão phu ...
Vân Diệp ngăn ông ta lại:
- E là Vân Diệp phải bái lạy lão phu tử rồi, người Đại Thực đúng là do ta hạ lệnh giết chết, đem thi thể đóng lên cọc, bày khắp đảo, ý tứ là lãnh hải nước ta không cho kẻ khác đụng chạm vào, khi hạ lệnh vô cùng tỉnh táo, không liên quan tới dã thú.
Nói xong muốn khấu đầu với lão già, người ta tỏ ra dứt khoát như vậy, mình không cần rụt rè, đúng sai lần này không quan trọng, không thể bát nạt người thành thực.
Quan Đình Lung kéo Vân Diệp lên:
- Chuyện này nửa đúng nửa sai, không ai cần xin lỗi ai, ngươi là tướng quân, biết phải lập uy ra sao, lão phu không nhiều lời. Nhưng lửa Chúc Dung ở Cao Ly nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi giải thích thế nào.
Nhìn lão già chỉ chính sứ Cao Ly đang khóc lóc, đáp: - Chuyện này đúng là khó nói, khi ấy ta nhận lệnh mang di hài tướng sĩ tiền triều về, hủy kinh quan. Ngài cũng biết, ta chỉ huy thủy quân, muốn tới kinh quan, phải ngược dòng Liêu Thủy, nhưng cách Liêu Thủy không xa có hai chỗ đáng ghét, thành Ti Sa và Tam Sơn Phổ, nếu mặc kệ nó mà vào, một khi bị phong tỏa cửa sông, toàn quân sẽ bị diệt. Thành Ti Sa địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, năm xưa Lai Hộ Nhi đánh thành này, bỏ lại tám vạn cỗ thi thể, ta chỉ có hơn một vạn người không đủ, đành phải dùng hỏa công.
- Về sau cũng thế, ta không muốn bộ hạ mình chết, vậy chỉ đành để người Cao Ly chết, ngài chỉ biết người Cao Ly chết, nhưng không biết thủ hạ của ta thương vong ba thành, vì lấy thi hài, bọn họ suýt nữa bỏ lại thi hài của mình.
- Ta nói với ngài như thế chẳng phải vì ta chột dạ, mà chỉ để mọi người biết, chiến tranh là chuyện vô cùng tàn khốc, không phải ngươi chết thì ta chết, tương lai chư vị có muốn dùng chiến tranh giải quyết vấn đề, vậy xin thương xót bọn ta, Vân Diệp nói xong rồi, nếu lão phu tử cho rằng Vân Diệp sai, xin khấu đầu tạ tội.
Lão già bùi ngùi xúc động một lúc mới nói: - Lang yên nổi lên, vạn dân kinh hoàng, tử thương khó tránh khỏi, mười tám năm mới làm một đứa bé trưởng thành, dưới cơn giận của Chúc Dung tất cả đều biến mất, bệ hạ muốn lấy di hài tướng sĩ tiền triều về không sai, triều ta kế thừa cơ nghiệp Tiền Tùy, tất nhiên phải lấy lại công bằng cho tướng sĩ chiến tử.
- Chư công trong triều không sai, kinh quan là cái gai độc cắm trong lòng chúng ta, không nhổ không được, tất cả đều suy nghĩ từ cơ nghiệp quốc gia, chẳng thể nói là sai.
- Vân hầu hi vọng hoàn thành sứ mệnh, không muốn thủ hạ của mình thương vong, thi hành độc kế này là bất đắc dĩ, lão phu xem bản đồ, trận chiến Liêu Đông đúng là hung hiểm, bất cẩn một chút là toàn quân bị diệt, nên lão phu không có lý do trì chính, cũng không có năng lực chỉ trích.