Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mang theo nàng ta, chúng ta đi tìm Tôn đạo trưởng.

Trường Tôn t hị hạ lệnh xong, lại nhìn Tiểu Vũ thong thả nói:

- Ta biết, ngươi và sư phụ ngươi có một số bí mật. Tân Mỵ Nhân, Hồ Mỵ Tử, cách xưng hô kỳ quái này đợi sư phụ ngươi về nhất định phải nói rõ cho bản cung. Mặt sư phụ ngươi bị bản cung véo mười mấy năm cũng không xé được mặt nạ da người kia, cho nên y qua ải, còn ngươi, ngay từ đầu sư phụ ngươi không muốn gả ngươi vào hoàng cung, khi ấy bản cung rất muốn biết vì sao y lại đầy lo lắng cho ngươi như vậy, hỏi vô số lần mà y không nói, có thể thấy y đang bảo vệ ngươi, y vô cùng yêu thương ngươi, thậm chí còn hơn cả kính yêu bản cung.

- Y có thể nói là do một tay bản cung bồi dưỡng lên, khiến y sinh ra tình cảm như thế với ngươi thật là lạ, trước kia ta tưởng y có tình cảm nam nữ với ngươi, tới khi y gả cho Địch Nhân Kiệt mới biết không phải. Cho nên ta rất tò mò, cực kỳ tò mò, đợi sư phụ ngươi về, chân tướng sẽ phơi bày ra thiên hạ.

Tiểu Vũ mắt đỏ hoe quật cường ngẩng đầu lên nhìn Trường Tôn thị:

- Tiểu nữ cũng rất muốn biết mình có tài đức gì được sư phụ yêu thương như thế, tiểu nữ với sư phụ chỉ có lòng sùng kính, trong lòng tiểu nữ, địa vị của sư phụ còn quan trọng hơn phụ thân, khi tiểu nữ cần bảo vệ nhất, là sư phụ thay tiểu nữ che chắn tất cả mưa gió, về thiện lương tiểu nữ không bằng Thì Thì, về nhân hậu không bằng Tiểu Kiệt, chỉ có điêu ngoa cổ quái, không đáng để sư phụ phí tâm tận lực như vậy. Khi nương nương hỏi sư phụ, xin cho tiểu nữ ở bên nghe.

Trường Tôn thị gật đầu đồng ý, sau đó rời cửa, Hủy Tử rất cao hứng xách đuôi bọ cạp vương đi đầu mở đường, nàng rất thích nhìn độc vật vội vàng né tránh mình.

Thấy Hủy Tử cao hứng, Trường Tôn thị cũng vui vẻ, đã lâu lắm rồi đứa bé này không vui như thế, xem ra nó rất tin tưởng nữ tử kia trị được bệnh cho mình. Cũng phải, bệnh của Hủy Tử là bẩm sinh, là trời cao trừng phạt hoàng gia, Tôn đạo trưởng tất nhiên không thể cứu, nhưng bệnh nữ tử này chắc không làm khó được ông ấy?

Tiễn hoàng hậu rời rừng, khuôn mặt bi thương của Tiểu Vũ biến mất, một chân dẫm lên tảng đá, tay xoa cái cằm trơn bóng:

- Đúng vậy, hành vi của sư phụ thật cổ quái, trong ba người, sư phụ bỏ công sức với mình nhiều nhất, cả Tiểu Kiệt cũng không bì được, nhưng sư phụ lại nghiêm khắc với mình nhất, vì sao nhỉ?

Xác định Trường Tôn thị đã đi xa mới lẩm bẩm:

- Trong lòng sư phụ có rất nhiều bí mật, bà là hoàng hậu thì sao nào, sư phụ sẽ không nói cho bà đâu. Không biết chuốc say sư phụ có nghe được một ít không?

Tôn Tư Mạc nhíu mày nhìn đứa bé lớn, nói với Trường Tôn thị mặt đầy mong đợi:

- Nàng ta không có gì đáng ngại, vết thương ở sườn có thuốc tê do lão phu đặc chế, lúc này phải hôn mê mới đúng, nhưng nàng ta lại vô cùng tỉnh táo, vết thương nhỏ trên vai không có độc, không gây ra tình hình này của chủ nhân.

- Con người khi ngủ tự nhiên co lại giống khi nằm trong bụng mẹ, vì tư thế đó thoải mái nhất, hiện giờ nàng ta khôi phục trạng thái sơ sinh, nói lên nàng ta sợ hãi cực độ! Hừ, sư đồ Vân Diệp là cao thủ công tâm, vết thương nhỏ kia chắc chắn là kiệt tác của con bọ cạp trong tay Hủy Tử, ai ngờ thứ độc vật khủng bố ấy lại là phế vật không có độc, tất nhiên trong lòng sợ hãi vạn phần, sau đó nhân lúc người ta tâm thần đại loạn dùng thuốc tê ám toán, có thể dồn vào chỗ chết. Thứ bọ cạp phế vật này trong tay sư đồ Vân Diệp sẽ có uy lực vô cùng. Một thế ngoại cao nhân vậy mà bị dọa sợ tới mất hồn, đúng là không biết nói gì đây.

Trường Tôn thị không muốn biết đầu đuôi sự việc, bà chỉ muốn biết nữ nhân này có tỉnh lại được không.

- Đơn giản, khi bên ngoài truyền tới tín hiệu an toàn làm nàng ta cảm thụ được thì sẽ tỉnh lại.

- Truyền thế nào?

- Tiếng mẹ thì thầm, tiếng cha cười lớn, tiếng nước róc rách, tiếng gió vi vu, gian phòng ấm áp ...

Hủy Tử rất bận, chẳng những phải bế hắc y nữ tử khẽ vỗ lưng, còn phải chiếu cố món đồ chơi suối chảy qua cầu mà Vân Diệp tặng mình, đảm bảo tiếng nước chảy róc rách không ngớt.

Với nàng mà nói đây là một công tác rất có tính khiêu chiến, khuôn mặt nhợt nhạt vì kích động mà ửng hồng, hắc y nữ tử đang ngậm bình sữa bú chùn chụt.

Trường Tôn thị trừ chăm sóc hoàng đế và con thơ của mình thì không biết chăm sóc bất kỳ ai, nghe cách thức của Tôn tư Mạc, bảo Đoàn Hồng một tiếng rồi đi làm việc của mình. Bà là một nữ nhân cực kỳ lý trí, không làm bất kỳ chuyện vô ích nào, bệnh Hủy Tử có khẩn cấp tới mấy cũng phải đợi nữ nhân kia tỉnh lại mới tiến hành bước tiếp theo được.

Hủy Tử đuổi Đoàn Hồng đi, cố chấp muốn cùng nhũ nương của mình chăm sóc hắc ý nữ tử, không cho bất kỳ ai quấy nhiễu.

Cởi chiếc áo đen, nữ nhân đó càng thêm mỹ lệ, mặc y phục Hủy Tử lấy từ rương ra trở nên cao quý điển nhã, những y phục đó đều do hoàng hậu chuẩn bị cho Hủy Tử, hi vọng nàng lớn lên có thể mặc được.

- Trời đêm đen đen, tinh tú lấp lánh ..

Tiếng ca của Hủy Tử vang vọng gian phòng trống, bài hát này do Vân Thọ dạy nàng, cha huynh ấy thường hát bài này dỗ huynh ấy ngủ khi còn nhỏ, là bài ca hay nhất, Hủy Tử rất thích.

( Bài đom đóm thì phải)

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác trăng đã lên tới đỉnh đầu, nhũ nương dựa đầu vào cột ngủ gật, Hủy Tử cùng dựa vào hắc y nữ tử ngủ, lúc này mới qua giờ Tý ( 11pm-1am)

Hắc y nữ tử vốn đang ngủ say, toàn thân độ nhiên run lên, mắt mở ra, nàng không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt chầm chậm di chuyển, gian phòng xa lạ mà sạch sẽ, nữ nhân xa lạ. Khi ánh mắt nàng dừng trên mặt Hủy Tử liền thở phào, xem ra mình được tiểu cô nương này cứu rồi.

Còn may, linh trí chưa bị mất, ký ức vẫn còn nguyên, thậm chí nàng còn nhớ ra được những chuyện nhỏ trước kia đã quên, nụ cười hiện lên khuôn mặt, năng lực của cổ trùng không thể mài mòn được đạo tâm của mình.

Nghĩ tới Hồ Mị Tử, nàng nghiến răng ken két, không quá ba lần, đó là quy củ, mình dù bị thua thiệt lớn tới mấy cũng không thể tìm Hồ Mị Tử và Tân Mỵ Nhân báo thù nữa, nghĩ tới đó nàng vô cùng sa sút.

- Tỷ tỷ tỉnh rồi?

Đôi mắt lớn của Hủy Tử xuất hiện:

- Nói nhỏ một chút!

Hắc y nữ tử chỉ vào nhũ nương đang ngủ gật.

Hủy Tử đuổi nhũ nương đi, nhảy lên giường, nhìn hắc y nữ tử đầy hi vọng:

- Ta còn cứu được không? Tôn Tư Mạc gia gia nói ta bị bệnh bẩm sinh, Vân hầu cũng nói tim ta có vấn đề, không đủ chịu được thân thể ngày càng trưởng thành, đợi khi ta thực sự trở thành đại cô nương là sẽ chết. Ta tin lời họ, họ chưa bao giờ nói dối, ta không tin lời đám thần côn, trên đời này căn bản không có thuốc trường sinh.

Hắc y nữ tử không đáp mà hỏi lại:

- Làm sao ngươi cướp được ta trong tay Hồ Mị Tử? Ả không giở trò gì chứ?

- Hồ Mị Tử? À, tỷ nói Tiểu Vũ tỷ tỷ, khi ta tới thì tỷ đã bị Tiểu Vũ tỷ đánh gục rồi, khi ấy tỷ rất lạ, như đứa trẻ con, nếu ta đòi, tỷ ấy sẽ không trả đâu, Tiểu Vũ tỷ xưa nay bá đạo, có điều ta mời mẫu hậu tới, Tiểu Vũ tỷ không dám không trả.

- Mẫu hậu của ngươi? Ngươi là công chúa của Lý Đường sao?

Hủy Tử cao hứng nói:

- Đúng thế tỷ tỷ, tên ta là Hủy Tử, tỷ tỷ tên là gì?

Hắc y nữ tử vươn tay ra vuốt khuôn mặt của Hủy Tử:

- Tên ta là Ẩn Nương.

Nụ cười của Ẩn Nương làm Hủy Tử hơi thất thần, thực sự quá đẹp, đẹp như tiên tử vậy, Hủy Tử không tìm ra từ nào thích hợp hơn nữa.

***

Chán, đáng lẽ cho em này chết, Hủy Tử chết rồi Vân gia với hoàng gia trở mặt đâm chém nhau có phải vui không

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK