Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Phương cau mày vội đi lên nói át đi:

- Đừng nghe lão già hồ đồ này, con là đửa trẻ ngoan, tâm địa vốn thiện lương, lão ta sợ con ở lại Vân gia lâu, võ tâm mới được rèn ra bị hủy mất, cái nhà này là thứ ôn dịch, chuyên môn biến người ý chí kiên cường thành bùn nhão, lão quỷ gia gia của con như thế, Hồng Thành tàn độc cũng thế, đến Đơn Ưng thân thủ siêu tuyệt, Hàn Triệt cao cao tại thượng đều nhiễm dịch. Cho nên con à, con truy cầu võ đạo, không thể lún vào hồng trần, mà Vân gia lại là sự tồn tại khiến người ta mềm yếu nhất trong hồng trần, nên lão hồ đồ mới đuổi con đi, sư huynh con đã hết đường cứu rồi, con là hi vọng lớn nhất của lão ta, muốn làm gì thì làm nấy, chỉ cần sống tốt là được. Vân Diệp nói không sai, con không nợ y, nên không cần báo ân gì hết.

Bất kể hai ông già nói gì Tiểu Miêu vẫn như một tảng băng, không biết có nghe thấy không, đợi họ nói xong liền quay người đi, không chút quyến luyến.

- Vô Thiệt huynh, thế này không phải hủy nó rồi sao? Hiện giờ đứa bé này chẳng khác gì tảng đá, thứ Kê minh cẩu đạo của ông không phải là võ học hồng trần, ông để một cô bé chùm mặt đi làm đao phủ, lão phu cũng không nhìn được, rốt cuôc hiện nó là cục đá hay đồ ngốc?

- Ông hiểu cái chó gì, lão phu tốn năm năm rèn luyện Tiểu Miêu, toàn là dựa theo truyền thuyết của Bạch Ngọc Kinh, Vân Diệp nói muốn trường thọ phải biến thành cục đá, lão phu suy khi suy nghĩ thấy rất có lý, càng ngốc càng sống lâu, như rùa, càng hoạt bát càng nhanh chết như khỉ.

- Lão phu phát hiện chỉ cần tâm tư trống rỗng, tim đập giảm xuống, tốc độ máu chảy cũng chậm hơn, nên lão phu cố ý làm thế, nhận ra cái lợi rất lớn. Ông xem, ta hơn ông mười lăm tuổi, ông dám so tuổi thọ với ta không?

- Không so, ta nhất định không sống lâu được hơn ông, ông càng sống càng trẻ, thứ ông làm ra là cái gì thế? Nói cho lão phu nghe nào.

Vô Thiệt đắc ý đáp:

- Quy Tuy Thọ!

Người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chẳng lẽ là thật? Tề vương phủ thành sàn ca vũ, Ân phi vì tổ chức hôn lễ của nhi tử thật náo nhiệt, bỏ rất nhiều tiền trang trí Tề vương phủ, giờ nhìn trông giống kỹ viện hơn là vương phủ, khi Vân Diệp tới thì Lý Hữu đã say, nghênh tiếp y là Âm Hoằng Trí cữu phụ của Lý Hữu, ông ta hiện là trưởng sử Tề vương phủ.

Mặt Vân Diệp lạnh tới mức lành người ta ngạt thở, lạnh lùng nhìn Âm Hoằng Trí một cái rồi vào Tề vương phủ, Âm Hoằng Trí ngượng ngùng theo sau, trước mặt Vân Diệp, cái thân phận quốc cữu không đáng nhắc tới.

- Âm gia năm xưa đào mộ tổ của bệ hạ, Âm Hoằng Trí ngươi quên chuyện này rồi à?

Khi đi vào đại sảnh, Vân Diệp đá văng một tên say tới chúc rượu, ngồi lên giường nhìn thẳng vào Âm Hoằng Trí:

Âm Hoằng Trí mặt đại biến, muốn tiếp lời nhưng không biết nói gì, đành ấp úng để lời lượn quanh mồm, không hiểu vì sao Vân Diệp nói tới chuyện này, đây là vết thương của Âm gia, chưa bao giờ có ai dám nói tới, Vân Diệp nói ra trước mặt mọi người với mục đích gì?

- Ngươi tên là Yên Hoằng Tín, thê cữu ( em vợ) của Âm Hoằng Trí phải không? Nghe nói ngươi có sức nhổ đinh, một gia tướng của ta không tin, các ngươi thử đi, nếu ngươi thua, ta sẽ tuyển ngươi vào thủy sư Lĩnh Nam, ở Nam Dương thiếu một binh sĩ giữ đảo, ngươi tới đó, đời này đừng mong về lục địa nữa.

Vân Diệp tha cho Âm Hoằng Trí, nhưng với Yên Hoằng Tín thì hạ sát thủ, ai cũng biết vào thủy sư Lĩnh Nam thì nửa cái mạng không thuộc về hắn nữa.

Yên Hoằng Tín cao gầy đừng lên, Vân Diệp lúc này mới phát hiện hắn cực cao, cơ bắp toàn thân đen xì, nói không chừng có thể nhổ được đinh đóng trong gỗ ra.

- Vân hầu, không biết nếu tại hạ thắng thì sao?

Yên Hoằng Tín cực kỳ tự tin vào sức mạnh của mình:

- Thắng à? Ngươi thắng lập tức sẽ bị loạn đao chém nát.

Vân Diệp lấy một quả hạch đào trên đĩa, để Cẩu Tử bóp cho mình, lấy nhân bên trong vừa ăn vừa nói:

- Vân hầu tiêu khiển tại hạ sao, không biết Tề vương điện hạ có đồng ý không.

Yên Hoằng Tín lập tức khẩn trương, Vân Diệp căn bản không định để hắn sống, đành lôi Tề vương ra.

- Lý Hữu, ngươi có còn sống không? Sống thì đáp một tiếng, dám viết thiếp mời ta, sao ta tới lại giả say? Bao năm rồi vẫn còn lá gan gấu chó như thế, năm nưa đổi cho ngươi cái tim dê, xem ra đổi sai. Ta phải cho ngươi tim sói mới đúng, ít nhất ngươi có gan đối diện với ta.

- Thiếp không phải do ta gửi, mà do mẫu phi của ta gửi cho tiên sinh, ta mới biết.

Lý Hữu không trốn được nữa, đành từ sau màn đi ra, vừa ra liền hành lễ với Vân Diệp:

- Quyền Vạn Kỳ đâu rồi? Ta nhớ bệ hạ mời ông ta làm tiên sinh của ngươi, náo nhiệt thế này sao không có tiên sinh thì hơi mất hứng, ta còn nghe nói có kẻ hiến kế ngươi giết Lão Quyền, hay để ta làm thay cho.

Dưới ánh mắt sắc bén của Vân Diệp, Lý Hữu lý nhí nói:

- Toàn là lời khi say rượu không thể coi là thật, tiên sinh đừng thấy ở đây toàn nữ nhân, nhưng ta không chạm vào ai, tiên sinh biết đấy, ta chỉ thích náo nhiệt.

Vân Diệp nhìn Lý Hữu một lúc rồi gật đầu:

- Lời này thì ta tin, ngươi và Tiểu Nha cũng có thể nói là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chút tình nghĩa này vẫn có. Nếu không phải vì thế, ta căn bản không thèm tới. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Vân Diệp làm ác khách, rất nhiều kẻ muốn lén lút bỏ đi, đều bị gia tướng Vân phủ chặn lại, thị vệ Tề vương phủ đều đứng thẳng tắp không dám động đậy, một nữ tử đứng đó lạnh lùng nhìn đại sảnh, là thị nữ tùy thân của Âm phi.

Một lão đầu từ gầy khô như củi vội vàng chạy ra đại sảnh, thấy Vân Diệp liền thi lễ:

- Vân hầu nghe đâu nói Tề vương định giết lão phu, giờ lão phu nói với ngài, đây là lời bậy bạ, ngài là thân quyến của Lý Hữu không thể ngậm máu phun người, lão phu nói lại lần nữa, tuyệt đối không có chuyện này.

Nghe lão già thề, Vân Diệp chắp tay nói:

- Đây còn là kinh thành, nếu là Tề châu không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, là tiên sinh, coi như ông hợp cách, song ông định bảo vệ hắn tới bao giờ?

Quyền Vạn Kỳ cứng đầu nói:

- Dẫn đạo phò tá Tề vương là chức phận của lão phu, Vân hầu bất mãn thì có thể đàn hặc, chỉ trích như thế có phải quá đáng không? Gia tướng Vân phủ khống chế Tề vương phủ, lão phu muốn hỏi ngài một câu, ngài muốn làm gì? Tôn tri trên dưới, quốc pháp kỷ cương ngài còn coi ra gì không? Đây là Trường An, không phải biển khơi để Vân hầu ngài muốn làm gì thì làm.

Lại một kẻ không sợ chết, loại người này đầy rẫy Đại Đường, huyện lệnh huyện Vạn Niên hủy xa giá của Cao Dương, bị Lý Nhị đánh ba mươi gậy vẫn cắn răng từng bước ra khỏi cửa cung, từ đầu tới cuối không nhận sai, chỉ bởi vì Cao Dương để thuận tiện cho xa giá ra vào cửa phường mà phá mất cửa phường.

Hiện Quyền Vạn Kỳ cũng thế, Vân Diệp cũng tưởng tượng ra được mai tên mình thế nào cũng có trên tấu chương đàn hặc, loại người này không biết biến báo, toàn thân là gai, chạm vào là bị đâm.

Nhân lúc Quyền Vạn Kỳ và Vân Diệp giằng co mắng mỏ, khách trong sảnh vội chuồn ra cửa nhỏ, Vân Diệp định hạ lệnh Nhân Hùng ngăn lại thì Quyền Vạn Kỳ đi sang một bước ngăn cản.

Đại sảnh liền trở nên trống trải hơn nhiều, Lý Hữu đỡ Quyền Vạn Kỳ ngồi xuống:

- Tiên sinh, đúng là có người nói với ta như thế, bị ta quát lui rồi, tiên sinh yên tâm, Lý Hữu từ khi đi học tới nay, tuy làm việc có chút hoang đường, nhưng chuyện đại nghịch bất đạo thì ngàn vạn lần không dám.

Quyền Vạn Kỳ vỗ tay Lý Hữu:

- Lão phu biết, ngươi thích yến tiệc là vì quá cơ đơn, vì ngoại tổ phụ ngươi mà các hoàng tử khác đều né tránh ngươi, khiến ngươi thấy đau khổ, chỉ có trong đám đông huyên náo mới thấy chút ấm áp. Lão phu tới Tề vương phủ đã ba tháng, nhìn rõ rồi, người mà ngươi kết giao đều không phải chính nhân, kể kẻ cữu phụ Âm Hoằng Trí của ngươi, ông ta đã phụ sự kỳ vọng của mẫu phi ngươi.

- Ngươi còn nhớ lần đầu tiên lão phu tới phủ đã nghiêm khắc giáo huấn ngươi, những lời khắc bạc cay nghiệt gần như bị lão phu nói hết rồi, tuy ngươi bị chửi mắng thống khổ, nhưng luôn cúi đầu thụ giáo, lão phu cũng là người dạy học cả đời, sự tôn sư trọng đạo từ nội tâm đó sao không nhận ra.

- Bệ hạ ít quan tâm tới ngươi, xưa nay làm việc không nghĩ tới cảm thụ của ngươi, phong ngươi làm Tề vương còn là do Lý Nguyên Xương bệnh mất đoạt lấy vương vị, mẫu phi của ngươi ở trong cung thân phận vi diệu, chưa bao giờ dám tranh thủ nhiều hơn cho ngươi, trừ hôn sự của ngươi, không dám nói thừa một câu.

- Có điều Lý Hữu, ngươi biết mẫu phi ngươi vì để ngươi cưới được khuê nữ tốt tốn bao nhiêu tâm lực không? Khuê nữ của Vân gia đâu phải dễ cưới, không tin ngươi hỏi Vân hầu, e rằng ngài ấy không muốn đâu.

- Mẫu phi ngươi dùng ba năm thêu váy bách điểu triều phụng, khi nương nương đại thọ tự mình hiến lên, nương nương cảm động đáp ứng hướng Vân gia cầu thân, bệ hạ đứng ra làm mai mới có ngày đại hỉ một tháng sau của ngươi, ngàn vạn lần đừng phụ sự khổ tâm của mẫu phi ngươi.

Lý Hữu tuyệt vọng nhìn Vân Diệp, Quyền Vạn Kỳ không nói những lời này còn đỡ, nói ra lập tức đánh tan tự tin của Lý Hữu, Vân Diệp cũng thấy Lý Hữu thật thảm, sống tới mức phải dựa vào lão bà tương lai bảo vệ thì còn hứng thú mẹ gì nữa. Lão vương bát đản Quyền Vạn Kỳ này căn bản không biết giáo dục người ta, lời chân thành ruột gan lại để một thiếu niên vốn không xấu ép vào đường cùng, chẳng trách trên lịch sử lão già này bị Lý Hữu xé xác, đồng đội ngu như lợn chính là chỉ lão già này.

- Vân hầu, có phải ngươi cũng coi thường ta? Vậy vì sao lại gả muội tử yêu thương nhất cho ta?

Mặt Lý Hữu nổi lên sắc đỏ rất bất thường.

- Hừ! Ngươi cũng biết trong đám muội tử ta yêu thương nhất là Tiểu Nha, nó gần như cưỡi trên cổ ta lớn lên, nói là muội tử, không bằng nói là ta nuôi như khuê nữ, nếu muốn nó làm vương phi, thì Lý Trinh, Lý Uẩn có ai không hơn ngươi, nhưng Tiểu Nha không ra sao muốn gả cho ngươi, ta biết làm thế nào?

Nghe Vân Diệp giải thích xong, mắt Lý Hữu có sức sống, Quyền Vạn Kỳ lại hung dữ nhìn Vân Diệp, lão ta cho rằng lúc này Vân Diệp phải cổ vũ Lý Hữu phấn đấu mới đúng. Vân Diệp thấy phải đuổi lão già ngu xuẩn này đi, nếu không sẽ hại chết Lý Hữu, mẹ nó, trước bao người Lý Nhị gả Tiểu Nha cho Lý Hữu, vậy dù Lý Hữu có thành bộ xương khô, Tiểu Nha cũng phải gả tới, không có khả năng thương lượng nào hết, để Lý Hữu thấy sống còn chút ý nghĩa, phải cho hắn một người ủng hộ mạnh mẽ, người này trừ Tiểu Nha ra không ai làm được.

Lý Hữu cười vô cùng vang, cởi một sợi thừng bện bằng tơ trên cổ xuống, đặt lên tay Vân Diệp:

- Ta không có cái gì khác, chỉ có sợi dây thừng này là khi ba tiểu ta thiếu chút nữa chết được mẫu phi bện cho, chưa bao giờ rời người, với ta mà nói là tính mạng, Tiểu Nha muốn gả cho ta, vậy ta giao mạng cho nàng, kiếp này không phụ nàng, dù bị nàng đánh chết cũng không oán trách một câu.

Vân Diệp hài lòng nhận lấy dây thừng, lấy khăn tay gói lại cho vào lòng, Quyền Vạn Kỳ đùng đùng nổi giận:

- Một ả phụ nhân mà thôi, cần gì phải lấy mạng gửi gắm, bách tính Tề châu đang ngóng chờ Tề vương, ngươi phải lấy hùng tâm, dựng đại chí, ra sức vì giang sơn, mưu phúc cho bách tính, sao có thể hãm vão chuyện nữ nhi thường tình, chẳng lẽ quên lời dạy của bệ hạ.

Lý Hữu gãi đầu:

- Tiên sinh, kiếp này ta đành vậy thôi, sống được đã không dễ, có một quý nữ một lòng theo ta là may mắn lắm rồi, chuyện khác để ba vị ca ca mạnh mẽ làm đi, ta ăn không chờ chết là được.

Hoàn cảnh sinh tồn của Lý Hữu rất ác liệt, từ trong bụng mẹ đã thế, nếu chẳng phải mẫu thân xinh đẹp như hoa thì người Âm gia đã chết sạch lâu rồi.

Tạo thành tất cả chuyện này là do phụ thân của Âm Hoằng Trí, nguyên Tây kinh phó thủ Âm Thế Sư, ông ta từng phái người giết Lý Trí Vân người con thứ năm của Lý Uyên, còn hủy mộ, gia miếu của tổ phụ Lý Uyên, gây nên thần kinh mẫn cảm của Lý Uyên. Vì thế khi Lý Uyên công chiếm Tây kinh, giết sạch huynh đệ Âm Thế Sư, Âm Cốt Nghi cùng tru di tam tộc của họ, bỏ qua cho mỗi con trai út Âm Hoằng Trí và con gái út Âm Nguyệt Nga ban cho Lý Thế Dân chinh chiến có công, thành thiếp thất, năm sau thì sinh ra Tề vương Lý Hữu.

Lý Hữu từ nhỏ đã không được các huynh đệ ưa, huống hồ Âm phi đối diện với Trường Tôn thị cực kỳ mạnh mẽ chỉ có thể cúi đầu xưng thần, từ nhỏ được mẫu thân căn dặn phải cẩn thận, hắn thấy tiền đồ mình tối đen, có thể ngồi ăn chờ chết là kết cục tốt nhất rồi.

Quyền Vạn Kỳ thì không hiểu, ông ta cho rằng là nhi tử của bệ hạ, phải gánh vác nghĩa vụ, nhưng không biết Lý Hữu càng giỏi giang thì hắn chết càng nhanh. Lý Hữu tới thư viện chuyên môn học quyền mưu, tầm nhìn không phải thứ một tên hủ nho có thể sánh bằng.

Lý Hữu không để ý tới Quyền Vạn Kỳ gầm rống, chắp tay với Vân Diệp, lại thay đổi xưng hô:

- Tiên sinh, kiếp này Lý Hữu định sẵn không làm nên trò trống gì, để Tiểu Nha theo ta chịu đãi ngộ bất công, thật khổ cho nàng, nếu Tiểu Nha không cam lòng, tiểu vương nhất định cực lực bày tỏ đạo lý với phụ hoàng xin giải trừ hôn ước.

- Lời này ngươi phải tự nói với Tiểu Nha, muốn ta chuyển lời là sao, Vân gia khuê nữ không cấm gặp vị hôn phu trước hôn lễ, muốn nói gì thì đi mà nói, ngươi biết Vân gia ở đâu, trước kia tới lừa ăn lừa uống, giờ không dám tới là ý gì?

Lý Hữu cười:

- Đúng là thế, tiểu đệ là nữ tế tới nhà, không biết tẩu tẩu có chiêu đãi ăn ngon không? Cơm nước của thư viện giờ tiếng thối khắp nơi, muốn ăn ngon chỉ có thể tới phủ.

- Đại ca cứ yên tâm, cữu cữu đệ tư tâm nhiều, không thích hợp làm trưởng sử Tề vương phủ, đám Yên Hoằng Ton cũng sẽ bị đệ đuổi, nha hoàn phó dịch trong phủ giải tán, chiêu mộ lại do chủ mẫu Tiểu Nha làm. Mai đệ đi hỏi ý kiến của nàng.

Vân Diệp rất hài lòng, Lý Hữu đã nghĩ như thế, đám Âm Hoằng Trí không giết cũng được, về phần chúng đi gây họa cho ai thì mình không quan tâm, chỉ cần không gây họa cho Lý Hữu là được.

Quyền Vạn Kỳ ngồi ngây ra đó như người chết, khi Vân Diệp chưa tới, Lý Hữu tuy tranh luận với ông ta, cũng tính là giao lưu giữa hai người, sau khi Vân Diệp nói vài câu, ông ta phát hiện, Lý Hữu tuy cung kính với mình, nhưng bất kể mình nói gì, Lý Hữu chỉ nghe mà thôi.

Quyền Vạn Kỳ rất tự đắc về cách dạy học dạy người của mình, nay đối diện với Lý Hữu trơ như khúc gỗ làm ông ta nổi lên cảm giác thất bại mạnh mẽ, không nói không rằng rời sảnh đường.

Lý Hữu tiễn Vân Diệp ra cửa, tới khi xe ngựa của Vân gia đã biến mất ở góc đường, hắn mới vào phủ nói với thị nữ của Âm phi:

- Mai di, a di đã xuất cung rồi, không bằng tới phu làm quản gia đi, Tiểu Nha tuy nóng tính, nhưng tâm địa rất thiện lương, a di ở phủ dưỡng lão được không?

Mai di ôm Lý Hữu một cái, gật đầu rời phủ, bà phải đem biến hóa của Lý Hữu báo cho Âm phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK