Mục lục
[Dịch] Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Láo toét.

Giáo úy biên quây dùng sống đao đập vào mặt Hắc Phong, tức thì Hắc Phong phun ra hai cái răng.

Hắc Phong nhổ máu trong miệng đi, không thèm nhìn đoàn người phẫn nộ xung quanh, ưỡn thẳng người nói tiếp:

- Đúng thế, chúng ta được ân thưởng rất lớn, trẻ con trong tộc vô cùng vui vẻ, bọn chúng mua thanh đao đẹp đẽ, bộ áo chắc chắn, thậm chí còn có đứa trẻ ngốc mua bánh ngọt, muốn mang về cho tộc nhân nếm thử.

- Nhưng kiếp nạn bắt đầu trên đường về, bọn ta không bị kiểm tra hay làm khó, quan phủ thậm chí an bài chỗ ăn ở cho bọn ta, nhưng rời Ngọc Môn quan, người Đường hào sảng biến thành sói đói, cướp hết lễ vật hoàng đế ban thưởng, đồ đạc của chúng ta cũng bị cướp đi, vũ nương khiêu vũ được hoàng đế tán thưởng cũng bị cướp đi, thanh niên mới nói thêm một câu bị kéo sau ngựa đến nát thây, bọn chúng còn dùng roi đánh những người già như ta, các ngươi xem đi ...

Hắc Phong kéo áo, thân thề gầy quắt toàn vết roi chằng chịt, có nơi còn thấy cả xương, có thể vì quá tức giận, ngực ông ta thở dốc, vết roi như sống lại, uốn lượn trên người, trông phát sợ.

Trình Xử Mặc nhìn tên giáo úy biên quân:

- Thứ chó má các ngươi vẫn còn dùng roi bá vương à, cả móc ngược trên đó cũng không bỏ đi.

Tên giáo úy biên quân ho khan:

- Man nhân thô bỉ, phải dùng trọng hình mới phục, đám huynh đệ đóng trong sa mạc, tính tình thô bạo, chẳng phải chuyện lớn. Tên cẩu tặc này tới giờ vẫn chưa nói chỗ ẩn thân của tộc nhân, nhất định lòng dạ bất trắc, xin đô úy giao cho hạ quân, nhất định khiến lão khai ra tới tổ tiên mười tám đời.

Hắc Phong đứng dậy, chưa đợi biên quân tới gần, đã nhét thứ đen xì vào miệng hai người Lân Lan, mình cũng uống một viên, cười lớn đợi chết.

Giáo úy thất kinh, Địch Nhân Kiệt xông tới, đấm mạnh vào dạ dày Hắc Phong, Hắc Phong gập người, thứ đen xì kia bị nôn ra. Trình Xử Mặc cũng như chớp đấm vào dạ dày hai người kia, hắn khỏe, nên hai người kia không chỉ nôn ra t hứ màu đen, mà nôn cả ra máu.

Địch Nhân Kiệt dùng khăn tay bọc lấy thứ màu đen đi, xem một lúc nói:

- Là chu sa, nhưng không thuần, uống vào không chết ngay được.

Kim Trúc tiên sinh tức giận nhổ nước bọt vào mặt giáo úy biên quân! Đi thẳng lên xe, ông ta căm ghét hành vi tàn bạo của biên quân, dọc đường đã thấy rất nhiều, nên Hắc Phong nói là ông ta tin ngay.

Địch Nhân Kiệt đỡ Hắc Phong lên:

- Cho ông hai lựa chọn, hiện mang tộc nhân của ông ra, hoặc ta đào họ ra như đào chuột.

Hắc Phong quay đầu đi, ông ta đã chuẩn bị nhận tra tấn.

- Thực ra không cần ông nói cũng tìm được, cho ông biết, do ông nói với ta đấy.

Hắc Phong khinh bỉ nhìn Địch Nhân Kiệt, không nói một lời.

- Ta đào mộ thá dương từ sáng hôm qua, lúc đó hẳn ông nấp ở nơi bí mật nhìn trộm phải không? Chỗ đó ở đâu nhỉ, nghĩ thử xem, một thái dương ở hướng mặt trời, phía bắc không nhìn thấy, phía nam là đầm lớn, phía tây là sa mạc, các ngươi thích vua thái dương, vậy nhất định thích hướng đông, các ngươi trốn ở hướng đông phải không?

Địch Nhân Kiệt thấy Hắc Phong tránh ánh mắt của mình, nói tiếp:

- Có phương hướng rồi chúng ta tính khoảng cách, thực ra dễ lắm, ban ngày ông không dám ra, phải đợi tới khi mọi người ngủ rồi mới ra, thêm vào tầm nhìn, một canh giờ có thể đi được năm dặm trong bóng tôi là khá rồi, cho nên bất kể ông cái thế nào, nhất định tộc nhân của ông ở phía đông chừng năm dặm phải không?

Hắc Phong muốn húc đầu vào đá, bị tên giáo úy kéo lại, ông ta run rẩy cầu khẩn:

- Xin ngài thương xót, cho tộc nhân ta mảnh đất để sống, chúng ta đã hiến ra thành Lâu Lan rồi, không cần đất đai màu mỡ nữa, để bãi loạn thạch cho chúng ta đi.

Địch Nhân Kiệt như không nghe thấy, nheo mắt nhìn bãi loạn thạch. Gió mới là thanh đao sắc bén nhất trên đời này, đá bị nó cắt thành vô số tảng đá lớn nhỏ, tảng lớn nhất còn to hơn cung Vạn Dân, nhỏ một chút cũng có chu vi hai dặm, phân tán quanh sa mạc, có lẽ nhiều năm sau nó sẽ bị đá cắt thành mảnh nhỏ hơn, cuối cùng thành một phần của sa mạc.

Mấy ngày trước Kim Trúc tiên sinh còn nói con người sinh sống cần nước, không gian và đất đai, người Lâu Lan đã sống ở đây, tất nhiên không thiếu những nhân tố này, huống hồ còn hơn vạn người.

Hắc Thạch sơn không phải là nơi hợp xây thành, ở đó núi cao liên miên, hoang vắng không người, tuy có thể chẹt đường xuống núi của người Thổ Phồn, nhưng người Đường muốn lên núi cũng là khảo nghiệm rất lớn, nơi đó không có nguồn nước, hoàng đế muốn xây thành ở đó phải trả giá cực lớn, ông ta chỉ biết đánh dấu chấm lên bản đồ, không suy tính thủ hạ hoàn thành thế nào.

- Có lẽ xây thành ở đây được, có đá có nhân lực, còn có vùng hồ, người Lâu Lan không biết giữ môi trường sống, vậy để người Hán giúp.

Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm vài câu rồi bảo Hắc Phong:

- Gọi tộc nhân của ông ra đi, ta đảm bảo sau này họ không bị ức hiếp nữa.

- Ngươi đảm bảo thế nào, bằng vào cái gì đảm bảo?

Nghe Hắc Phong ầm ĩ, tên giáo úy biên quân rút đao đập vai ông ta, khiến lòng phản kháng của ông ta càng thêm mạnh mẽ.

Trình Xử Mặc phất tay một cái, vô số binh sĩ mặc áo đen nhảy vào bãi đá, bọn họ tiến hành rất nhẹ nhàng, vì người Lâu Lan không phải dân tộc thích phản kháng, bọn họ nhẫn nhịn hơn nghìn năm rồi, gặp phải nguy hiểm phản ứng đầu tiên của họ là bỏ chạy, dù bọn họ xây thành Lâu Lan cao tới đâu, khi bị công chiếm vẫn không chịu nổi khảo nghiệm.

Thám báo quân Đường nhanh chóng tìm được đường chính xác. Trình Xử Mặc dẫn đại đội nhân mã đi vào.

Đường rất hẹp, chỉ có thể cho phép hai con ngựa đi song song, lại còn gập ghềnh.

Đi được nửa ngày, tầm mắt đột nhiên rộng ra, Địch Nhân Kiệt là người đầu tiên la lên:

- Đúng là thế ngoại đào nguyên.

Không ai ngờ rằng ở nơi hoang vu nhất này lại có chốn bồng lai tiên cảnh.

Không những Địch Nhân Kiệt sững sờ, Trình Xử Mặc cũng há hốc mồm, bên ngoài cát bụi mù mịt, trong này như chớp mắt tới Giang Nam, bọn họ gần như không dám tin vào mắt mình, nơi này có thảm cỏ xanh mọc bên hồ.

Địch Nhân Kiệt cúi xuống lấy một vốc nước, nước ở đây còn nóng, giống hành cung trên Ly sơn, chỉ thiếu lầu gác hoa lệ, sư phụ từng dẫn mình tới hành cung ở Ly Sơn, Lý Thái có sản nghiệp ở đó, không ngờ ở tái ngoại được thấy một nơi như vậy.

- Đây là mảnh đất Vua thái dương ban cho chúng ta, các ngươi không được lấy.

Không biết Hắc Phong uy hiếp hay cầu khẩn, đám quân sĩ chịu đủ gió cát đã lao tới những căn nhà cỏ thấp bé, với họ mà nói được sống qua mùa đông ở đây là chuyện đáng hoài niệm nhất trên đời.

- Ước thúc bộ hạ ngươi không được giết chóc.

Trình Xử Mặc hạ lệnh với tên giáo úy, lại nói với Hắc Phong:

- Ước thúc tộc nhân ngươi không phản kháng, sẽ không bị giết.

Hắc Phong bi thương như cái xác không hồn theo quân sĩ đi vào thôn trại ...

- Tiểu Kiệt, ngươi thấy ở đây thích hợp xây thành sao? Ngươi định xây tòa phủ đô hộ cho sư phụ ngươi ở đây à?

Trình Xử Mặc ngồi xuống bên hồ, cởi giày tất, cho chân xuống nước, khoan khoái rên lên:

- Không thể, Tiểu Vũ nói sư phụ tiểu chất sẽ đặt nơi làm việc ở Luân Đài, nơi này là sa mạc, cách Luân Đài hai ngàn dặm, quá xa, chỉ có thể làm thành cứ điểm phòng ngừa Thổ Phồn. Tương lai nếu đại quân muốn vào Thổ Phồn, có thể hình thành thế gọng kìm, có thể trú đóng lâu dài, Hắc Thạch Sơn không phải là lựa chọn tốt, tiểu chất sẽ mời Hứa tiên sinh dâng thư cho bệ hạ, mong bệ hạ đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Feed là 9
22 Tháng bảy, 2022 14:26
hai thèn trong hổ phách chương cuối là hai thèn nào nhỉ
Hoàng Minh
10 Tháng ba, 2022 18:31
cv ngọng, sai chính tả tùm lum, đọc trong nước mắt
Hoàng Minh
09 Tháng ba, 2022 22:28
đoo lời gửi đến cvt : *** ngươi đừng chèn bình luận vào truyện làm ơn
x_duythanh_x
19 Tháng hai, 2022 10:43
đầu chương cuối chương toàn bị thiếu 1 đoạn
Phuc Nguyen
06 Tháng tám, 2021 00:19
Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức --> ghét nhất câu này ,biết bao nhiêu truyện lấy ra làm lí do để gian dâm, cướp bóc. Đồng ý là phục tùng, nhưng haizz...
Huỳnh Long Hội
01 Tháng năm, 2021 02:23
thích nhất vượng tài.
yurblevn
31 Tháng một, 2021 22:20
Dịch các chương bị đứt đoạn cuối hoặc đoạn đầu rất nhiều.... :(
00000
20 Tháng một, 2021 02:10
Bên Tàng thư viện lấy về ở đâu không biết, má cứ 5-6 chương là thằng dịch nó bình luận 1 lần. Truyện hay mà đọc trúng lời bình của nó là ức chế.
Pv Thiện
07 Tháng một, 2021 18:14
dịch tệ vãi ***.đã thế còn dùng từ láo toét truyện hay mà dịch mất cả hứng
Huỳnh Long Hội
02 Tháng mười một, 2020 11:43
lâu lâu dịch giả kèm câu bình luận đọc tuột cả hứng. dịch cứ dịch bình phầm làm mẹ gì k bik. ng đọc ng ta k bik suy nghĩ à.
Huỳnh Long Hội
30 Tháng mười, 2020 21:11
Hieu Le
12 Tháng mười, 2020 06:06
phim chuyển thể của truyện này cũng tạm. nhưng ko chấp nhận dc thằng đạo diễn nó sửa gần như 50% nguyên tác, hướng sang thể loại ngôn lù.
Huỳnh Long Hội
08 Tháng mười, 2020 12:10
ttv ngày càng kém
hanbaoquan210
09 Tháng tám, 2020 14:28
nghe mn bình luận sai lỗi chính tả nhiều là đã k muốn coi nữa r
Hieu Le
17 Tháng bảy, 2020 10:57
không hiểu tác giả và đọc giả có bị ảo giác không? 1 thằng mấy chục tuổi mà làm ra vẻ mấy tuổi. nghe nổi hết da gà
Mộc Trần
04 Tháng sáu, 2020 19:32
Bộ truyện hay mà tiếc bị dịch giả phá bung bét. Dịch sai lỗi chính tả vô số, ngay cả ngọng l-n tr-ch gi-r trong văn nói cũng dính vào trong đây. Còn thêm hay bình luận bừa bãi khi dịch nữa, nhiều lúc tụt hết cả cảm xúc. Vẫn hi vọng bác nào tốt bụng reconvert lại bộ này.
Mộc Trần
26 Tháng năm, 2020 06:27
Không hiểu bộ này dịch giả và biên dịch có làm nghiêm túc không nữa? Lỗi chính tả nhiều như lông trâu, cứ mấy lỗi tr-ch, x-s, l-n mà sai hoài. Không ai reconvert bộ này hộ, chứ lâu lâu đọc lại là muốn gãy răng.
Nguyễn Cường
21 Tháng năm, 2020 11:01
Rốt cuộc đã đọc xong, trong các truyện xuyên không lịch sử thì truyện này mình thấy hay nhất. dù không chú trọng vào quân sự, võ công ... nhưng cách giải quyết các mối quan hệ viết rất hay và có đạo lý.
Hieu Le
24 Tháng tư, 2020 17:21
truyện hay nhân vật chính mang sự chân thành và nhân tình xóa bớt sự u ám ở đầu thời Đường
Hieu Le
25 Tháng chín, 2019 14:50
cứ đọc truyện đến khi chả phải muốn đọc truyện nào nữa thì hãy đọc truyện này.
conduongcuagio
18 Tháng tư, 2019 00:04
truyện hay mà sao ít người đọc. hóa ra là vậy. tác giả viết dài dòng văn tự, câu chữ, câu chương. kể lể từng chi tiết nhỏ nhặt như viết văn tiểu học. nvp càng về sau càng ngu ngốc não tàn. main trí tuệ bình thường ở hiện thực chỉ có thể làm nv văn phòng, nhưng đến dị giới thì thành thiên tài tầm Khổng Minh zzzzz. tóm lại là dễ tính thì đọc tạm được, hợp với truyện 5-10 năm trước hoặc otaku trung tam
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 21:23
truyện dài dòng câu chữ quá. dài lê thê
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 18:57
truyện ngoài việc dài dòng thì vẫn mắc bệnh chung cho nvp não tàn để đề cao iq main. con tác cố gắng miêu tả main giỏi này nọ. nhưng con tác cũng tầm tb khá thôi nên ko thể làm ra nvc giỏi dc. kết quả đành phải cho nvp IQ thấp để làm nền cho nvc. càng sau 200 chap thì càng rõ. khách quan thì các nv phụ ko ngu dốt lắm, truyện mạng mì ăn liền thì cái vụ coi Tàu là nhất, coi thường chê bai dị giới thấp kém ngu dốt là bình thường. truyện tạm chấp nhận dc. vấn đề là hi vọng con tác viết lên tay thì lại ngược lại nên hơi thất vọng
conduongcuagio
17 Tháng tư, 2019 02:03
đọc khá
tranggprs
03 Tháng tư, 2019 17:21
cầu chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK